Sáng sớm hôm sau, Ngải Mễ không những không ngủ nướng như thường lệ, mà còn tỉnh dậy từ rất sớm, khi trời còn chưa hẳn sáng hẳn, trên người vẫn còn chút ngái ngủ.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới 6 giờ rưỡi. Cô không thể tin nổi mình lại có thể tự dậy trước 7 giờ mà không cần đồng hồ báo thức. Có lẽ đây chính là “năng lượng đồng áng” mà người ta vẫn nói?
Cô nhanh chóng gấp chăn, đánh răng rửa mặt, rồi chải lại mái tóc hơi rối, sau đó ngồi vào bàn bắt đầu bữa sáng đơn giản: hai miếng bánh mì còn lại từ hôm qua.
Mặc dù hôm qua cô đã bọc kỹ, nhưng bánh mì để qua đêm vẫn khô cứng lại, không còn mềm thơm như lúc mới ra lò. Vừa uống nước vừa nhai cật lực, cô cố gắng ăn hết hai chiếc bánh đã hơi dai và nguội lạnh.
Miễn cưỡng ăn xong, Ngải Mễ bắt tay vào công việc đầu tiên của ngày mới. Nhiệm vụ chính hôm nay: đem chỗ gỗ tuyết tùng đỏ đã chặt hôm qua đến bán cho thợ mộc Ngải Thụy Khắc.
Tiệm của anh ta nằm ở rìa khu rừng phía tây thị trấn Ôn Tuyền, cách khá xa nông trại. Ngải Mễ không có phương tiện gì ngoài đôi chân. Nghĩ đến đây, cô lại thấy mình cần phải tích góp tiền mua xe đạp. Đi bộ thế này mãi không phải là cách lâu dài.
Thứ cần mua, cứ ngày một nhiều thêm…
Đang vừa đi vừa tính toán kế hoạch tài chính, Ngải Mễ bỗng nghe có người gọi mình:
“Cháu là cô bé mới chuyển đến nông trại phải không?”
Quay đầu nhìn lại, cô bắt gặp một bà lão tóc bạc trắng, đeo kính gọng báo, mặc bộ đồ thể thao trắng muốt. Bà dắt theo một chú chó Pomeranian lông màu nâu, cả người trông rất rắn rỏi, rõ ràng là đang đi thể dục sớm.
“Vâng ạ, là cháu.” Ngải Mễ lễ phép đáp, “Cháu tên là Ngải Mễ, chào bà.”
“Chào cháu, Ngải Mễ.” Bà lão mỉm cười hiền hậu, mắt cong lên thành hình trăng khuyết. “Đừng khách sáo thế, gọi ta là Lâm Đạt là được rồi. Không ngờ lại gặp cháu vào giờ này, bây giờ hiếm lắm mới thấy người trẻ tuổi dậy sớm đấy… Cháu định đi đâu vậy?”
Ngải Mễ liền kể sơ kế hoạch hôm nay của mình.
“Cháu muốn đến tìm Ngải Thụy Khắc à? Hình như hôm nay cậu ta không có ở tiệm đâu… Hôm qua ta nghe cậu ấy nói là hôm nay phải ra ngoài mua đồ đấy.”
“Không có ở nhà?” Ngải Mễ cảm giác như bị sét đánh ngang tai.
Cô hôm nay còn trông chờ vào tiền bán gỗ để ăn cơm nữa! Trong đầu cô đã hiện lên cảnh bản thân vì đói và kiệt sức mà ngã xuống giữa ruộng.
Thấy sắc mặt cô không ổn, bà Lâm Đạt vội vàng trấn an: “Không sao đâu cháu, Ngải Thụy Khắc có cậu học trò nhỏ tên là Lai Ân. Mỗi khi cậu ta ra ngoài thì đều để Lai Ân trông tiệm thay. Hôm nay chắc chắn cũng thế, cháu sẽ không đi công cốc đâu.”
Nghe vậy, Ngải Mễ thở phào nhẹ nhõm. Không có tiền thì không sao, nhưng bị đói mới thật sự là đáng sợ.
“Cảm ơn bà đã nói cho cháu biết chuyện này.”
“Không cần cảm ơn đâu.” Bà Lâm Đạt mỉm cười dịu dàng. “Ngoan lắm, cháu mau đi đi kẻo trễ. À đúng rồi, ta sống ở nhà số 47. Lúc nào rảnh rỗi, cháu có thể ghé qua nói chuyện phiếm với ta.”
“Vâng, bà Lâm Đạt.” Ngải Mễ lễ phép đáp.
Chú chó Pomeranian bên chân bà Lâm Đạt bỗng sủa lên hai tiếng khe khẽ. Ngải Mễ cúi đầu nhìn xuống thì bắt gặp đôi mắt tròn vo, lấp lánh như quả nho tím của nó đang ngước lên nhìn cô chăm chú. Cái đuôi lông xù vẫy tít như quạt nhỏ, trông vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.
“Cháu thấy không, Morgan cũng giống ta, rất thích cháu đấy.” Bà Lâm Đạt cúi xuống nhìn thú cưng của mình, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Nó dễ thương thật ạ.” Ngải Mễ nghĩ một chút rồi nói: “Giống như một cục kẹo bông gòn nướng tiêu vậy.”
“Ôi chao, hình ảnh ấy đáng yêu quá! Ta phải ghi câu này vào nhật ký mới được.”
“……”
Trên đường đến xưởng mộc, trong đầu Ngải Mễ vẫn còn lẩn quẩn hình ảnh bà cụ hiền hậu và chú chó Pomeranian nhỏ xíu như cục bông gòn ấy. Cô cũng rất muốn nuôi một con chó nhỏ đáng yêu như vậy. Chỉ tiếc rằng hiện giờ đến chuyện no bụng còn phải lo từng bữa, nuôi thêm một con vật nhỏ e là chuyện viển vông. Đợi sau này ổn định rồi tính sau.
Càng đi sâu vào khu rừng, những loại thực vật lạ hoắc, tên gọi khó nhớ xuất hiện càng nhiều. Lá cây chen chúc xanh um xanh mướt, màu sắc đan xen khiến người ta hoa cả mắt.
Ngải Mễ đang mãi nhìn quanh thì một cây bạc hà hoang nhỏ xíu bỗng lọt vào tầm mắt cô. So với những gốc cây cổ thụ xung quanh cao lớn rậm rạp, nó nhỏ bé đến đáng thương. Dù bạc hà không thể ăn no, nhưng có thể dùng pha nước uống, giúp đầu óc tỉnh táo hơn.
Ngải Mễ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bứt vài nhánh bạc hà, rồi cẩn thận bỏ vào túi vải. Ngay lúc mùi thơm mát lạnh phảng phất bay lên, hệ thống trong đầu cô lập tức vang lên một thông báo: 【Bạn đã mở khóa mục “Bạc hà” trong bản đồ thực vật.】
Ngay sau đó, biểu tượng chiếc lá bạc hà nhỏ xíu hiện lên ở góc màn hình trò chơi. Cô suýt nữa thì quên mất vụ thu thập bản đồ này. Tuy vậy, gốc bạc hà quá nhỏ, chưa bằng nửa lòng bàn tay, cùng lắm cũng chỉ pha được hai cốc nước bạc hà nhạt nhẽo. Nhưng chẳng sao, kỹ năng thu thập của cô hiện tại chỉ mới cấp 1, nên nguyên liệu thu được vẫn còn ít và nhỏ. Khi kỹ năng tăng cấp, chắc chắn sẽ tốt hơn.
Dọc đường đi, cô hái được tổng cộng bảy tám nhánh bạc hà, rồi cuối cùng cũng đến được cửa xưởng mộc của Ngải Thụy Khắc.
Ngải Mễ giơ tay gõ cửa nhẹ nhàng, kiên nhẫn cất giọng quen thuộc cô đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần: “Xin chào, tôi là Ngải Mễ – nông dân mới chuyển đến. Tôi muốn bán một ít gỗ tuyết tùng đỏ, xin hỏi có ai ở nhà không ạ?”
Không ai đáp lại.
Cô lại gõ cửa vài lần nữa, nhưng vẫn là sự im lặng.
Tim cô chùng xuống, chẳng lẽ không ai ở nhà thật sao? Không lẽ hôm nay phải uống gió Tây Bắc rồi?
Không cam lòng, cô giơ tay định dùng sức gõ thêm lần nữa, mạnh hơn chút để chắc chắn có ai đó nghe thấy.
“Chào cô… Á!”
Một cậu con trai cao hơn cô nửa cái đầu bỗng xuất hiện ngay sau cánh cửa bị đẩy ra, vừa xoa mũi vừa kêu lên: “Cô làm gì thế, sao lại đánh người?!”
Ngải Mễ hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi chỉ đang định gõ cửa thôi! Tôi đã gõ rất lâu mà không thấy ai trả lời, nên mới hơi dùng sức một chút… Cậu không sao chứ?”
Thấy cô lo lắng thật lòng, Lai Ân hừ một tiếng rồi lầm bầm: “Dùng một chút sức… Tôi thấy cô là dùng hết sức mà gõ thì có! Gì chứ, rõ ràng là con gái mà sức còn khỏe hơn cả mấy người thợ mộc bọn tôi.”
Ngải Mễ ngượng ngùng cười: “Chắc vì tôi là nông dân nên quen làm việc tay chân rồi.”
May mà cậu ta không bị chảy máu mũi, cũng không bị thương nghiêm trọng. Dù sao chính cậu ta cũng ngủ quên nên mới không nghe tiếng gõ cửa, lại còn bị một cô gái đánh đỏ cả mũi, nếu chuyện này mà để Ngải Thụy Khắc biết, chắc chắn sẽ bị trêu chọc suốt đời.
Cậu ta gần như thấy cảnh tượng tên sư phụ mình chống nạnh cười hả hê hiện ra trước mắt:
“Cái gì? Cậu bị một cô gái đánh đỏ mũi á? Ha ha ha ha ha…”
Trong khi đó, Ngải Mễ vẫn còn thấy áy náy:
“Cậu thấy sao rồi? Nếu vẫn còn đau, tôi sẽ mua thuốc mỡ cho cậu. Chỉ là… cậu chờ tôi bán được gỗ đã nhé, tôi đang kẹt tiền.”
Nghe thế, đến lượt Lai Ân cảm thấy xấu hổ. Cậu có phải làm quá lên rồi không?
Trước mặt là một cô gái lạ mặt, chắc hẳn là hàng xóm mới mà Ngải Thụy Khắc nhắc đến tối qua. Là người thích kết bạn, Lai Ân vốn không định để cuộc gặp gỡ đầu tiên trở thành thế này.
“Thôi, không sao đâu. Cô cũng đâu cố ý. Với lại, tôi là thợ mộc, va chạm là chuyện thường. Cái mũi bị đụng chút có là gì, đừng bận tâm quá.”
Thấy cậu thật sự không trách móc gì, Ngải Mễ cũng thở phào: “Vậy thì cảm ơn cậu nhiều lắm. Coi như lời xin lỗi, lát nữa tôi sẽ tặng thêm cho cậu vài khúc gỗ tuyết tùng đỏ loại đẹp.”
Lai Ân chợt nhớ ra, hình như lúc đang ngủ mơ có nghe ai đó nói gì đó về “bán tuyết tùng đỏ”, cậu ngượng ngùng gãi đầu: “Cậu đến bán tuyết tùng đỏ đúng không?”
“Ừ, tôi chặt hết rồi, để ở nông trại. Muốn nhờ cậu đi cùng một chuyến,” Ngải Mễ đáp, “Ban đầu tôi tính tự đem đến cho tiện, nhưng như cậu thấy đấy… đến cả xe đạp tôi còn chưa có.”
Cô buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lai Ân vừa rồi đã nghe cô nói “đợi tôi kiếm được tiền đã”, giờ lại thấy đến cả phương tiện đi lại cô cũng không có, liền đoán chắc hàng xóm mới này sống cũng chẳng khấm khá gì.
Cậu bất giác nhớ lại mình ngày xưa… cũng là những tháng ngày bữa đói bữa no, quần áo vá chằng vá đụp, chẳng biết bao giờ cuộc sống mới khấm khá lên. Cũng may sau đó gặp được Ngải Thụy Khắc.
“Cậu tên là gì nhỉ?”
“Ngải Mễ.”
“Rồi, tôi nhớ rồi. Ngải Mễ, vậy chúng ta đến nông trại của cậu xem thử gỗ nhé.”
“Thật ra không cần phiền vậy đâu,” Ngải Mễ vừa nói vừa lấy từ trong túi ra hai khúc gỗ đỏ sậm, “Tôi sợ làm mất thời gian nên đã mang sẵn mẫu theo. Như vậy tiện cho cả hai bên.”
Lai Ân cười rạng rỡ: “Cậu chu đáo ghê.”
Cậu cầm hai khúc gỗ lên xem kỹ, đúng là loại tuyết tùng đỏ chất lượng cao. Không chỉ mình cậu thích, Ngải Thụy Khắc mà thấy thì nhất định cũng sẽ thích. Gỗ tốt như vậy, đem làm nội thất đem bán cho khách giàu trong thành thì kiếm được bộn.
Tuyết tùng đỏ vốn nổi tiếng cứng chắc, chẻ rất khó. Hàng xóm mới này có vẻ chẳng dư dả gì, chắc cũng chỉ dùng rìu cùn để chặt, một nhát một nhát mà chém… Nghĩ vậy, cậu càng thấy nể phục. Không trách được sức cô lại khỏe đến thế.
Lai Ân xoa mũi, vẫn còn thấy hơi tê.
“Cậu chờ tôi một chút, Ngải Mễ. Tôi đi lấy xe, rồi cùng đến nông trại của cậu.”
Ngải Mễ gật đầu: “Được.”
Cậu ấy còn biết lái xe nữa? Tốt quá đi chứ. Từ lúc xuyên đến thế giới này, cô vẫn chưa được đi xe lần nào.
Chờ một lát, nghe từ xa vang lên tiếng gọi, Ngải Mễ ngoái đầu lại, chỉ thấy Lai Ân lái một chiếc máy kéo cũ kỹ chạy đến dừng ngay trước mặt cô.
“Ngải Mễ, lên xe nào!”