Cảnh vật trước mắt như bức tranh vườn quê mộc mạc: nhà cửa giản dị, cây cối không biết tên đung đưa trước sân, hoa dại ven hồ lay động theo gió, hương thơm ngọt ngào lơ lửng trong không khí.

Ngải Mễ đứng ngơ ngác nhìn xung quanh, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Cô… đã xuyên không rồi sao?

Chỉ khoảng một tiếng trước thôi, cô còn đang vội vã hoàn thành công việc ở công ty, tranh thủ kết thúc sớm để về nhà chơi game. Trò chơi cô mong chờ bao lâu – Thị trấn Ôn Tuyền – cuối cùng cũng bước vào giai đoạn nội bộ thử nghiệm. Một game mô phỏng cuộc sống nông thôn đầy thư giãn với đủ hoạt động như trồng trọt, nấu ăn, câu cá, xây dựng…

Ngoài là một nhân viên chăm chỉ, cô còn là một người cực kì yêu thích game nông trại. Cô đã mê mẩn thể loại game nông trại từ bé đến lớn, chơi không biết chán. Sau khi lớn lên cô đã thử hết mọi game nông trại, mỗi buổi sáng mở mắt ra mà trồng cây, trồng hơn 20 năm mà vẫn chưa chán.

Đáng tiếc là sau khi đi làm công việc bận rộn khiến thời gian chơi game ngày một eo hẹp làm cho cô bỏ lỡ thời gian thử nghiệm của "Thị trấn thời gian Ôn Tuyền". Khi gõ xong chữ cuối cùng trong bản báo cáo xong, Ngải Mễ mệt mỏi duỗi người, ấn tắt máy tính. Chưa kịp vui sướng khi thấy màn hình đen dần thì một cơn đau nhói đột nhiên bùng lên lồng ngực. Tầm mắt cô tối sầm lại như máy tính bị cúp điện, rồi cô mất ý thức.

Ý nghĩ cuối cùng của cô trước khi ngất đi là: “Chẳng phải sắp được tan ca rồi sao? Đừng bắt tôi chết vào lúc này chứ…”

Không biết có phải do oán niệm quá mạnh mẽ hay không, nhưng trời cao lại cho cô thêm một cơ hội . Khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở một vùng đất xa lạ, nhưng dường như cũng rất quen thuộc…

Không sai. Chính là khung cảnh trong game Thị trấn Ôn Tuyền mà cô từng xem giới thiệu không biết bao lần. Bối cảnh, nhân vật và mọi thứ đều giống hệt.

Vậy là… cô đã xuyên vào trò chơi?

Dù sao đi nữa, ít nhất thì cũng là trò chơi mà cô từng yêu thích và dành nhiều tâm huyết. Huống chi lần này lại là trải nghiệm chân thật hoàn toàn — một loại nhập vai không gì sánh bằng.

Ngải Mễ vừa tự hỏi chuyện này rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo, vừa bắt đầu đi dạo quanh nông trường mới.

Cỏ, cỏ, cỏ, khắp nơi toàn là cỏ - không phải cô đang than phiền đâu, mà là đang miêu tả hiện trạng chân thật trước mắt.

Thật sự là quá kinh ngạc, đâu đâu cũng là cỏ dại mọc um tùm, đá vụn, sỏi rải rác khắp nơi, thậm chí còn có cành cây khô suýt khiến cô vấp ngã. Chưa kể, có không ít cây mọc xiêu vẹo, như thể chỉ cần gió mạnh một trận là đổ sập bất cứ lúc nào.

Nói thật… đây đúng là một nông trường hoang tàn.

Tuy vậy, cũng không phải hoàn toàn không có tin tốt. Sau một vòng khảo sát, Ngải Mễ phát hiện diện tích nông trường này lớn hơn cô tưởng rất nhiều - đủ để gieo trồng thỏa thích, làm ruộng đến mất trí luôn cũng được.

Không nghi ngờ gì, cỏ dại và đá vụn trên đất chắc chắn cần được dọn sạch. Còn mấy cái cây kia thì…

Ngải Mễ ngẩng đầu cẩn thận quan sát.

Những cây đó là cây phong đường và cây hồng sam.

Phong đường là một loại gia vị tự nhiên có vị ngọt đặc trưng, mang theo hương gỗ nhẹ cùng chút caramel thoang thoảng, mùi ngọt như mật ong, hương vị độc đáo. Đây là nguyên liệu hảo hạng thường dùng để làm bánh waffle và bánh phô mai cao cấp. Mùi hương ngọt ngào vừa nãy mà cô ngửi thấy, tám chín phần là từ nhà ai đó trong thị trấn Ôn Tuyền truyền đến – hẳn chính là mùi hương của phong đường.

Mà loại nguyên liệu để làm thứ chất lỏng ngọt lịm ấy là mấy cây phong đường mọc trong nông trại của cô!

Còn cây hồng sam thì khỏi phải nói, gỗ cứng chắc, bền và chống mối mọt tốt, là nguyên liệu tuyệt vời để làm đồ gỗ và xây dựng.

Vấn đề là, mấy cái cây này lại mọc ngay giữa khu đất trung tâm nông trường. Trước đó khi vào nông trường, theo tài liệu giới thiệu cô đọc lúc đầu, Ngải Mễ đã sớm quyết định sẽ dùng khu vực này để trồng quy mô lớn trái cây và rau củ.

Không còn cách nào khác, đành phải chặt hết những cây này thôi.

Chặt cây cũng không phải là lãng phí vô ích. Ngải Mễ nhớ trong trấn có một người làm nghề mộc, cô không nhớ rõ tên nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là gỗ có thể đem bán cho người đó, biết đâu lại kiếm được một khoản kha khá. Thợ mộc mà, ai chẳng mê gỗ tốt.

Giống như nàng mê bánh tart trứng phúc bồn tử vậy.

Cô bắt đầu lên kế hoạch ngày đầu tiên là chặt cây. Nếu còn dư thời gian, cô sẽ dọn sạch đám cỏ dại xung quanh.

Muốn chặt cây hay nhổ cỏ dại đều cần đến dụng cụ, nếu cô nhớ không nhầm thì mấy món đó hẳn là nằm trong “gói quà tân thủ”.

Ngải Mễ khẽ đẩy cánh cửa gỗ nhỏ của căn nhà.

Cô đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một căn phòng bụi bặm cũ kỹ, nào ngờ vừa bước vào lại ngẩn ra: không có chút mùi mốc meo nào, cũng chẳng thấy một hạt bụi trong không khí.

Căn nhà… sạch sẽ bất ngờ.

Không gian được chia thành ba khu: phòng ngủ, bếp và nhà vệ sinh.

Cách bài trí đơn giản đến mức có thể gọi là sơ sài, nhưng lại gọn gàng và đủ dùng. Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường nhỏ với gối và chăn; căn bếp thì có một cái bàn vuông, một chiếc ghế làm bằng loại gỗ gì đó cô chưa đoán ra được, bên cạnh là một bộ đồ nấu nướng: nồi, chén, và cả dao muỗng đũa. Phòng vệ sinh thì… không cần tả, cũng đủ hiểu là có thể dùng được.

Thoạt nhìn, căn nhà chẳng khác gì một phòng trọ nhỏ đơn sơ.

Nhưng với Ngải Mễ - người luôn dễ thích nghi thì điều kiện như vậy là quá đủ rồi. Cô chẳng phải tuýp người khắt khe hay cần gì xa hoa. Chỉ cần có chỗ ngủ, có cơm ăn, lại có cả đất để làm trồng trọt, vậy là cô thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Nghĩ vậy, Ngải Mễ vui vẻ ngồi xuống bên bàn, mở cái hộp được đặt ngay chính giữa là thứ được ghi rõ bằng chữ to: “Quà tặng tân thủ”. Hộp quà đầu tiên trong hành trình làm nông của cô đã ở ngay đây rồi!

Đúng như Ngải Mễ dự đoán, bên trong hộp là những món đồ cơ bản cần thiết để dọn dẹp nông trại: rìu, cuốc, liềm và một vài công cụ khác. Ngoài ra còn có một ít vật dụng sinh hoạt hàng ngày, một túi tiền khởi đầu với 500 đồng vàng, cùng một gói bánh mì sừng trâu thơm ngào ngạt, có vẻ như được chuẩn bị để cô dùng tạm khi bụng đói.

Trong tất cả, thứ khiến cô chú ý đầu tiên vẫn là gói bánh mì bơ.

Cô cẩn thận xé lớp giấy gói màu nâu, tiếng giấy sột soạt vang lên rất khẽ, nhưng hương thơm béo ngậy từ lớp bơ vàng óng bên trong thì ngay lập tức lan tỏa khắp gian phòng nhỏ.

Ngải Mễ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh vàng ruộm trong túi, không kìm được nuốt nước bọt — không thể trách cô được, từ lúc tan làm đến giờ cô còn chưa ăn gì mà.

Nhưng rồi, cô vẫn cố gắng kìm lòng, từ tốn gấp lại lớp giấy gói.

Túi bánh chỉ có vỏn vẹn sáu cái. Theo thói quen ăn uống thường ngày của cô, mỗi bữa hai cái là vừa, như vậy một ngày là hết. Kể cả có tiết kiệm ăn mỗi bữa một cái thì cũng chỉ đủ cầm cự hai ngày.

Dù có đói đến mấy, cô cũng phải tiết chế thôi.

Ai mà biết vật giá ở nơi này thế nào, 500 đồng vàng liệu có thể mua được bao nhiêu thứ? Dù gì đây cũng là phần quà tân thủ, chắc chắn sẽ không cho quá nhiều.

Giờ mọi thứ không còn là trò chơi nữa mà là thế giới thật sự. Ngải Mễ không thể cứ vô tư tiêu xài hết đồng vàng như thể đây là game không ưa thì xóa được. Huống hồ, cô cũng chưa đến mức đói lả. Ngải Mễ đặt tay lên bụng, cảm thấy vẫn ổn, chắc là gắng gượng được cho tới khi chặt xong vài cây.

Nghĩ thế, cô không do dự cầm lấy rìu.

Kết quả chứng minh, ý tưởng của cô vẫn còn quá ngây thơ.

Ai nói cho cô biết, vì sao cái rìu này cùn đến mức khó tin? Dùng chán chẳng khác gì cầm dao thái rau chặt gỗ!

Vừa mới hì hục chặt xong hai cây hồng sam không to lắm, rồi chẻ ra thành từng khúc gỗ, Ngải Mễ đã mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng như quả táo chín, tóc dính cả vào trán, người phủ đầy bụi và mồ hôi.


 Cô quên mất đây là trò chơi, mà đã là trò chơi thì dụng cụ tân thủ đều cùi bắp. Muốn dùng được trơn tru, phải có đủ độ thuần thục để nâng cấp. Không chỉ rìu đâu, cuốc, lưỡi hái, thùng tưới… chắc cũng khó dùng như vậy cả thôi. Nghĩ đến đây, đầu óc cô như muốn bốc khói. Thì ra trò chơi với hiện thực lại khác nhau đến thế, thậm chí còn cực nhọc hơn cả tưởng tượng.

Chặt xong hai cây, sức thì cạn mà bụng thì kêu rột rột, Ngải Mễ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lảo đảo quay về nhà, lôi ra túi bánh mì đã mong chờ từ sáng.
 

Mùi bơ béo ngậy lan khắp căn phòng. Vỏ bánh mềm, lớp ruột xốp mịn, vị ngọt thoảng quyện chút mằn mặn của bơ lạt, thơm đến mức như tan chảy trong miệng.

Cô vừa cắn một miếng đã gần như nuốt trọn cả cái bánh đầu tiên. Khi cái đói cồn cào trong bụng được xoa dịu, Ngải Mễ mới từ tốn gặm nốt chiếc thứ hai. Cô thề là từ trước đến giờ chưa từng ăn cái bánh mì bơ nào ngon đến vậy.
 

“Ôi trời ơi… Nếu ngoài đời mà cũng có bánh ngon thế này, chắc đi làm sớm mỗi sáng không còn là cực hình nữa rồi.”

Dù đang đối mặt với chiếc bánh “có thể khiến người ta hứng thú đi làm mỗi sáng” nhưng Ngải Mễ vẫn rất có kỷ luật, hai cái là đủ. Ăn xong cô cảm thấy rõ ràng mình đã có chút sức lực trở lại.

Nếu trò chơi này thật sự có hệ thống “thể lực” như trong tưởng tượng của cô thì… Khoan đã.

Hình như… có thật.

Gần như ngay khi Ngải Mễ vừa nghĩ đến ba chữ “giá trị thể lực”, một giao diện trong đầu cô liền hiện ra một bảng thông tin trong trò chơi, trôi nổi ngay trong ý thức.

Trên nền vàng nhạt dịu mắt, một dòng chữ nhỏ hiện rõ:

【Thể lực: 49/100 | Cấp độ: 1】

Không chỉ có thể lực, bảng thông tin còn liệt kê thêm cả một loạt kỹ năng liên quan đến cô:

【Chủ nông trại: Ngải Mễ

Gieo trồng: cấp 1

Nấu ăn: cấp 1

Thu thập: cấp 1

Câu cá: cấp 1

Làm nông: cấp 1

Chăn nuôi: cấp 1

Tổng cấp độ nông trại: cấp 1】

Một dãy số “1” như nhảy múa trước mắt, khiến cô suýt hoa cả mắt.

Cấp 1 đúng chuẩn tân thủ. Không hẳn là quá tệ, nhưng chắc chắn không thể gọi là tốt. Với người mới bắt đầu thì hoàn toàn bình thường.

Ngải Mễ chẳng cần nghĩ nhiều, trong lòng đã sớm vạch ra mục tiêu: Nâng hết tất cả các kỹ năng này lên thật cao, phát triển nông trại thành nơi lớn nhất, mạnh nhất, độc nhất vô nhị ở thị trấn Ôn Tuyền.

Trò chơi nào có mục trồng trọt, cô đều chơi như thế. Không làm nông thì thôi, đã làm là phải làm bá chủ!

Chỉ mới nghĩ đến viễn cảnh đó thôi, trái tim “nông dân chuyên nghiệp” trong cô đã sôi sục khí thế.

Nhưng đó là chuyện của tương lai. Trước mắt, việc cần làm là cân nhắc xem bước tiếp theo nên làm gì.

Chặt cây thì không thể tiếp tục được nữa. Ngải Mễ e rằng nếu cố thêm vài nhát, cây thì chưa đổ mà thể lực thì cạn sạch, đến mức phải hy sinh nốt mấy cái bánh sừng bò còn lại. Mà như vậy thì sáng mai chẳng còn gì để lót bụng.

Vậy thì… phải làm gì tiếp theo đây?

Khi cô còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói tươi tắn, lảnh lót:

“Chào buổi sáng, hàng xóm mới ơi! Rất vui khi được gặp cô! Tôi là Lại Lộ Tư, thị trưởng của Ôn Tuyền! Cô có nhà không đấy?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play