Nhà ăn Hải Âu là một nơi sạch sẽ, ngăn nắp đến bất ngờ. Bàn ghế bày biện tinh tế, sáng sủa mà không phô trương, âm nhạc nhẹ nhàng du dương như thể gió thổi qua đồng cỏ, len lỏi khắp sảnh lớn khiến người ta chỉ muốn ngồi xuống và thư giãn.
Giờ này đúng vào lúc đông khách, bàn nào cũng có người ngồi. Đáng tiếc là trong đám đông ấy, Ngải Mễ chẳng nhận ra ai quen biết, nếu không thì cũng tiện đường đi kiếm thêm chút thiện cảm rồi.
Vừa bước qua cửa, một bông hồng đỏ thắm đã được đưa tới tận tay cô.
“Chúc quý cô buổi tối vui vẻ, dùng bữa ngon miệng.” Phục vụ mỉm cười nói.
Ngải Mễ cũng mỉm cười gật đầu cảm ơn, chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Ngồi rồi, cô thử bắt chuyện với nhân viên vừa tặng hoa kia, xen vào vài câu kiểu “giọng của anh hay ghê” để thăm dò thiện cảm, nhưng hệ thống trò chơi lại không có chút động tĩnh nào. Có vẻ đây chỉ là nhân vật phụ không mấy quan trọng.
“Thưa cô, mời cô xem thực đơn.”
Ngải Mễ nhận lấy menu, liếc sơ qua, suýt nữa nghẹn họng. Không nói đến những món chính nghe tên đã thấy sang chảnh như sườn bò nướng sốt tiêu đen, cá vược chiên giòn hay gì gì đó, chỉ riêng món súp kem nấm bình thường nhất thôi đã tới 120 đồng vàng… Quá là đắt đỏ!
Cô âm thầm tính toán: gom góp cả đống tiền mình có, cũng chỉ đủ ăn ba bát súp kem nấm là cùng. Nghĩ tới đây, cô bật cười vì chính mình quá nghèo.
Phục vụ thấy nụ cười thoáng qua trên mặt cô, tưởng rằng cô rất hài lòng với món ăn nhà hàng, lập tức giới thiệu rôm rả: “Thưa cô, nhà hàng chúng tôi có tôm hùm hấp sốt phô mai kiểu Pháp, gan ngỗng ăn kèm hạt óc chó sốt chanh dây, hay cá hồi áp chảo sốt trứng mềm đều là món trứ danh do đầu bếp chính tự tay làm đấy ạ, đảm bảo không nơi nào sánh bằng!”
“Thích thì thích thật…” Ngải Mễ thầm nghĩ, “Có điều là không dám thích.”
Cô cẩn thận lật đi lật lại từng trang menu, cuối cùng chỉ tay vào một món, ngẩng lên nói khẽ: "Tôi chọn món này. Cảm ơn.”
Phục vụ cầm menu nhìn xuống: Salad rau củ.…Vậy thì nãy giờ quý cô này cười vì cái gì? Anh ta rời đi. Ngải Mễ vẫn còn đang ngắm nghía món mình vừa gọi.
Salad rau củ là món rẻ nhất trong thực đơn, một đĩa cũng mất đến 78 đồng vàng. Tuy vẫn là hơi đắt thật, nhưng ít ra cô còn đủ tiền trả. Chỉ cần chặt thêm vài cây gỗ là ổn thôi.
Còn mớ gỗ hôm nay chặt được? Có vẻ cũng chỉ đủ tiền ăn thôi chứ đừng mong dư dả. Chỉ khi nào xà lách và cà chua trong trang trại lớn kịp, có cái mà ăn hàng ngày, lúc đó cô mới mong bắt đầu tiết kiệm được. Mong ngày đó sớm tới.
“Salad rau củ của cô đây, mời dùng.”
Đúng lúc Ngải Mễ còn đang ngồi mơ màng nghĩ về kế hoạch tương lai, món salad rau củ đã được bưng ra. Nhưng người mang thức ăn tới không phải chàng trai trẻ vừa nãy, người mà cô thử hết cách cũng không kiếm được chút thiện cảm nào mà là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc dài màu vàng nhạt óng ánh như nắng, đôi mắt xanh biếc như nước hồ mùa hạ.
Cô gái ấy rất xinh, thậm chí còn có phần chói mắt giữa không gian nhà ăn. Nhưng đáng tiếc là nét mặt lại vô cùng lạnh nhạt, hờ hững đến mức người ta cảm thấy rõ ràng ba chữ: “Chớ lại gần”.
Dù vậy, Ngải Mễ lại cảm thấy đối phương trông có chút quen quen, như thể đã từng gặp ở đâu rồi. Ở đâu nhỉ? Cô lật đi lật lại trong đầu, nhưng kể từ khi đến thị trấn Ôn Tuyền đến giờ, số người cô tiếp xúc thật sự không nhiều.
Không nhịn được, Ngải Mễ mở lời hỏi: “Chào cô, xin lỗi… không biết chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Cô gái kia vừa định xoay người đi, nghe vậy liền dừng lại, quay đầu liếc cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Không. Tôi không nhớ là từng gặp cô.”
Nhưng chỉ cần cái liếc mắt ấy, Ngải Mễ lập tức xác nhận được thân phận của cô gái. Gương mặt nghiêng ấy, rõ ràng có tới bảy, tám phần giống Áo Lị Phỉ Á. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là con gái lớn của chị Lai Tư Lợi, chị gái của Áo Lị Phỉ Á: Khắc Lạp Lạp.
Chị Lai Tư Lợi thì nồng hậu dễ mến, Áo Lị Phỉ Á thì ngây thơ hoạt bát, còn cô gái này… đúng là chẳng giống ai trong nhà cả.
“Cô là Khắc Lạp Lạp phải không?” Ngải Mễ mỉm cười hỏi. “Tôi nghe chị Tư Lợi và Áo Lị Phỉ Á nhắc đến cô rồi.”
Cô đặt tay lên ngực, tự giới thiệu: “Tôi là người mới chuyển đến nông trường, tên tôi là Ngải Mễ. Rất vui được gặp cô.” Trong ngày hôm nay, Ngải Mễ đã không biết nói bao nhiêu lần câu “Rất vui được gặp bạn”, cũng may là lần nào người ta cũng đáp lại bằng nụ cười và sự thân thiện. Nhưng lần này thì khác.
Khắc Lạp Lạp tròn mắt nhìn cô, ánh mắt như đang dò xét, rồi bất ngờ áp sát lại gần. “Cô quen mẹ và em gái tôi?”
“Ừ, đúng vậy.” Ngải Mễ hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi, “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Vấn đề lớn đấy!” Khắc Lạp Lạp hốt hoảng, vội vàng cầm tờ thực đơn chắn trước hai người, thì thầm, “Cô nhất định không được nói với mẹ tôi là cô đã gặp tôi ở đây!”
“…… Tại sao?”
“Không tại sao hết!” Cô cau mày đứng thẳng dậy, thái độ có phần cáu kỉnh. “Dù sao thì cô cũng không được nói!”
Ngải Mễ cảm thấy có chút buồn cười:
“Cho dù tôi không nói cho chị Tư Lợi, thì nhà ăn nhiều người như vậy, kiểu gì chẳng có người kể lại với cô ấy.”
“Không đâu.” Khắc Lạp Lạp lắc đầu “Nhà ăn chỉ đông vào buổi tối thôi. Mà vào giờ cao điểm tôi đâu có ra ngoài. Không ai biết tôi đang làm ở đây cả.”
“…Cô không ra, thế ai làm thay cô?”
Khắc Lạp Lạp nhìn nàng như thể vừa nghe một câu hỏi ngớ ngẩn: “Tất nhiên là Áo Lợi Phất rồi. Anh ấy nghe lời tôi lắm.”
Áo Lợi Phất chắc hẳn là cậu thanh niên vừa rồi mang hoa hồng đến cho Ngải Mễ. Thật tội nghiệp cho Áo Lợi Phất. Khắc Lạp Lạp dặn nàng vài câu, bảo đừng nói chuyện này ra ngoài, rồi lén lút rời đi như một tên trộm lành nghề.
Ngải Mễ nhìn theo bóng dáng cô ấy khuất dần, trong lòng vẫn chưa hiểu nổi: Vì sao Khắc Lạp Lạp lại phải giấu chuyện mình làm việc ở nhà ăn? Vì sao lại không muốn để mẹ mình biết?
Nhưng mà, những chuyện này… cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Thôi, ăn cơm đã. Salad thật sự rất tươi. Rau xà lách La Mã, bông cải xanh, cà chua bi, bơ sáp. Tất cả đều giòn, mát, ngọt dịu, kết hợp với sốt lòng đỏ trứng chua ngọt và thịt xông khói rang giòn thơm ngậy, ăn vào vừa miệng đến khó tả. Phô mai được xé thành từng sợi nhỏ, béo ngậy, làm hương vị càng thêm tròn trịa.
Ban đầu Ngải Mễ không nghĩ ăn salad có thể no, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ đói cả đêm. Không ngờ ăn xong một đĩa lớn mà bụng lại no được bảy tám phần. Nếu khẩu phần nào cũng hào phóng thế này, thì nàng có thể chấp nhận việc nhà ăn này niêm yết giá hơi cao.
Ngải Mễ thỏa mãn buông dao nĩa xuống, đang định lấy khăn giấy lau tay thì đột nhiên thấy giao diện trò chơi nhấp nháy trước mắt. Chẳng lẽ là kỹ năng nào đó vừa được nâng cấp?
Ngải Mễ vội vàng mở bảng giao diện. Một thông báo rung lên bắn ra, nhưng không phải là nâng cấp kỹ năng như cô nghĩ, mà là một lời nhắc nhở hoàn toàn mới.
【Bạn đã mở bản đồ thực đơn “Salad rau tiên”】
Ngay sau đó, một biểu tượng mới hiện lên trong giao diện trò chơi hình một cuốn thực đơn. Khi cô nhấn vào, món salad giống hệt trên bàn lúc nãy, chỉ là phiên bản thu nhỏ đang lặng lẽ nằm đó, trở thành món đầu tiên trong bộ sưu tập. Ngoài món “salad rau tiên”, trang sau của tranh thực đơn vẫn còn một khoảng trống lớn, như thể đang chờ Ngãi Mễ lấp đầy từng món từng món một.
Cô chớp chớp mắt. Chuyến đi này vốn chỉ vì cái bụng đói, nào ngờ lại có thêm bất ngờ thú vị đến vậy. Đã có bản đồ thực đơn, chẳng lẽ còn có bản đồ rau củ, bản đồ cá nữa? Người mê thể loại game nông trại như cô, làm sao cưỡng lại nổi sức hút của việc sưu tập? Dù không chắc người khác có thích như vậy không, nhưng cô thì có, cực kỳ thích.
Cô muốn thu thập tất cả. Muốn trở thành cao thủ sưu tập toàn bộ bản đồ! Ngải Mễ chiến ý bùng cháy.
“Cạch!”
Khi cô còn đang đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai huy hoàng của mình, thì trên bàn bỗng nhiên xuất hiện thêm một đĩa… bánh tart trứng.
Cái gì đây?
Ngải Mễ tưởng Khắc Lạp Lạp hay Áo Lợi Phất vô tình mang nhầm món. Cô ngẩng đầu lên rồi lập tức nghẹn lời khi bắt gặp gương mặt trước mắt.
Trời ơi.
Cô thầm nghĩ, mình quả nhiên đang sống trong thế giới game. Chứ ngoài đời làm gì có người nào trưởng thành lại đẹp đến mức ấy. Nói đúng hơn, đây không phải người, mà là một bức tượng điêu khắc đã thành tinh, lẽ ra phải được mang về bảo tàng Louvre trưng bày mới đúng!
Ngải Mễ là kiểu người rất ổn định về mặt cảm xúc, dù đối mặt với một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, cô vẫn giữ được lý trí. Cô còn nhớ mình định hỏi gì, vì thế mỉm cười nói:
“Có phải là nhầm món không vậy? Tôi không gọi món bánh tart trứng này đâu…bếp trưởng.”
Đúng vậy, cô đã xác nhận thân phận người trước mặt. Ngải Mễ thầm nghĩ, lúc trước Lai Tư Lợi giới thiệu về người này, đáng ra nên thêm một câu: “Anh chàng đẹp trai cực phẩm từ thành phố lớn, vì đam mê mà chuyển về sống ở thị trấn Ôn Tuyền” – như vậy mới hợp với tính cách và khí chất của Gia Bách Liệt hơn.
Người kia mỉm cười, đáp: “Tôi biết. Món bánh tart trứng này là tặng cho cô."
“Tặng cho tôi? Vì sao vậy?” Ngải Mễ hỏi. Thật đúng là bánh tart trứng rơi từ trên trời xuống mà.
“Vì sáng nay cô đã đứng nhìn nó rất lâu ở ngoài nhà ăn.”
“……?”
Gia Bách Liệt hơi nghiêng môi cười, nụ cười dịu dàng khiến Ngải Mễ như hóa đá tại chỗ.
Không thể nào! Rõ ràng lúc đó cô trốn đi rất nhanh, vậy mà vẫn bị phát hiện? Không hổ là bức tượng điêu khắc thành tinh, người bình thường làm gì có khả năng quan sát tinh tế đến thế.
“Được rồi, không đùa nữa.” Gia Bách Liệt thu lại nụ cười, nét mặt trở nên nghiêm túc và chân thành, “Rất vui vì được làm hàng xóm của cô. Đây là chút quà nhỏ, hy vọng cô sẽ thích.”
Một món quà chân thành, lại là lễ gặp mặt. Nếu đã như thế thì từ chối chẳng bằng vui vẻ đón nhận. Ngải Mễ nghĩ chắc lúc này nụ cười của mình rực rỡ lắm: “Tôi thích bánh tart trứng nhất luôn á. Cảm ơn anh.”
“Thích bánh tart trứng à? Thảo nào sáng nay nhìn chằm chằm lâu như vậy.” Gia Bách Liệt cười nhẹ, như thể nhớ lại cảnh tượng ban sáng.
Ngải Mễ: …Có thể đừng nhắc lại chuyện xấu hổ đó nữa không!
“Tôi còn chút việc trong bếp, cô ăn đi nhé. Cứ từ từ thưởng thức.”
Gia Bách Liệt xoay người định đi, Ngải Mễ vội gọi lại: “Tôi còn chưa nói tên mình! Tôi là Ngải Mễ… À, salad rất ngon, cảm ơn anh đã chiêu đãi.”
“Ừ.” Gia Bách Liệt quay đầu, mỉm cười dịu dàng “Ngải Mễ.”
Tiếng nhạc nền trong không gian cũng trở nên dịu dàng hơn. Ngồi lại bàn ăn, Ngải Mễ sung sướng cầm lấy chiếc bánh tart trứng, lười dùng dao nĩa, cô cắn luôn một miếng đầy.
Ngọt dịu, mềm mịn, thơm ngậy. Phần nhân trứng nướng lên mềm như pudding, tan chảy trong miệng, hoà quyện cùng lớp caramel macchiato phủ lên mặt bánh… Ngải Mễ cảm thấy linh hồn mình được nâng lên một tầng cao mới.
【Bạn đã mở khóa món trong bản đồ thực đơn: “Bánh tart trứng caramel macchiato”】
Chỉ trong một buổi tối, cô được ăn no nê, còn nhận được bánh tart miễn phí, lại mở khóa được hai món trong tranh thực đơn. Cảm giác trên đường về như phủ đầy mật ngọt.
Mà đúng thật là ngọt, bởi hầu như nhà nào trong thị trấn Ôn Tuyền cũng có treo lọ siro Phong Đường ở trước cửa sổ. Ngải Mễ thật sự rất vui.
Cô yêu tất cả những người mình gặp hôm nay: Lai Tư Lợi, Nam Thiến, Áo Lị Phỉ Á, Gia Bách Liệt, Áo Lợi Phất… Ừm, kể cả Khắc Lạp Lạp nữa.
Nhờ bữa tối no nê, cô cũng hồi phục lại không ít thể lực. Không muốn lãng phí trạng thái khỏe khoắn hiếm có, Ngải Mễ quay về nông trường, cầm lấy lưỡi hái, tiếp tục dọn cỏ dại xung quanh căn nhà nhỏ.
Cỏ dại tuy không thể mang đến chỗ Ngải Thụy Khắc để đổi lấy đồng vàng như gỗ, nhưng vẫn có ích. Có thể phơi khô, làm thức ăn cho gia súc về sau.
Hiện tại, ngoài cô ra thì nông trại vẫn chưa có sinh vật sống nào, thế nhưng Ngải Mễ vẫn cẩn thận gom hết đống cỏ vừa cắt, định bụng mai sẽ đem ra phơi nắng, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày chăn nuôi.
Xử lý xong đâu đấy, cô rửa mặt qua loa, rồi cuối cùng cũng được ngã người xuống giường.
Một ngày bận rộn mà vui vẻ, cứ thế khép lại.