Một cô gái trẻ ra mở cửa cho cô. Cô gái ấy có dáng người cao ráo nổi bật. Ngải Mễ vốn đã cao, vậy mà khi đứng trước cô, vẫn phải hơi ngẩng đầu lên một chút.

Đối phương liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Cô là cô nông dân mới đến thị trấn đúng không?”

Ngải Mễ gật đầu: “Đúng vậy. Chào cô, tôi là Ngải Mễ. Rất vui được gặp cô. Nghe thị trưởng Lai Tư Lợi kể rằng cô là cao thủ trong việc nuôi động vật và đánh cá, tôi thật sự rất hứng thú với mấy việc này, mong sau này sẽ được cô chỉ bảo thêm.”

Cô gái nhướng mày, giọng có chút bất ngờ: “Cô thích trồng trọt à? Lạ thật đấy. Tôi cứ tưởng những cô gái xinh đẹp như cô chẳng mấy ai chịu nhúng tay vào mấy việc nặng nhọc lấm lem bùn đất này.”

Ngải Mễ bật cười, đáp ngay: “Cô cũng là một cô gái xinh đẹp, thế mà vẫn rất yêu thích những công việc này đó thôi.”

Nghe vậy, Nam Thiến bật cười khẽ, như thể có chút hứng thú. “Nếu cô đã nhắc tới Lai Tư Lợi, vậy chắc là hai người đã chào hỏi nhau rồi, cũng coi như quen mặt biết tên. Vậy thì khỏi cần tôi giới thiệu dài dòng nữa. Thôi nào, đừng đứng ngoài cửa mãi, vào đi.”

Ngải Mễ bước vào trong. Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, thật lòng thốt lên: “Nhà cô rộng thật đấy.”

Nhìn từ ngoài vào, căn nhà đá của Nam Thiến trông có vẻ nhỏ xinh, thậm chí còn bị lu mờ so với dãy chuồng trại bắt mắt phía sau. Nhưng vừa bước chân vào, Ngải Mễ mới phát hiện nơi này chẳng khác gì một tòa lâu đài thu nhỏ.

Đồ đạc được sắp xếp đầy đủ và gọn gàng, các kệ trưng bày đủ loại vật phẩm, cây cối xanh tốt mọc ở từng góc – từ trầu bà lá xẻ, hồng diệp ti vĩ cho đến cây huyết rồng viền vàng. Ngoài ra còn có một bể cá thủy sinh lớn đặt ngay giữa nhà, bên trong những chú cá thiên sứ rực rỡ màu sắc đang thong dong bơi lội.

Mà đó mới chỉ là tầng trệt. Phía trên còn có một gác mái thông qua cầu thang gỗ, từ chỗ đứng của Ngải Mễ chỉ có thể nhìn thấy một chiếc giường đỏ bằng gỗ, chắc là nơi nghỉ ngơi của Nam Thiến.

So với căn phòng nhỏ của mình, nơi đây quả thật rộng đến mức giống như thế giới trong truyện cổ tích. Nhưng nghĩ lại, phòng ở của cô có thể nâng cấp, chỉ cần có tiền thuê thợ mộc Ngải Thụy Khắc đến sửa sang lại là được.

Tất cả đều phải đợi… đến lúc cô có tiền đã.

“Làm buôn bán thì tất nhiên phải chọn chỗ nào rộng rãi một chút, không thì biết để đồ ở đâu.” Nam Thiến cười nói. “Cô chưa tới tiệm tạp hóa nhà Tra Lí đúng không? Cái nơi đó mới gọi là rộng thật sự ấy. So với nhà anh ta, chỗ tôi còn thua xa.”

Nam Thiến có mái tóc xoăn nâu sậm, làn da rám nắng khỏe khoắn có lẽ do nhiều năm sống gần biển. Trên má cô có vài nốt tàn nhang lấm tấm, và khi cúi xuống lấy đồ từ quầy, Ngải Mễ để ý thấy cánh tay cô rắn chắc với những cơ bắp nổi rõ đầy cuốn hút.

Trong đầu Ngải Mễ chỉ còn lại hai chữ: Ngưỡng mộ. Đôi tay đầy sức mạnh mà vẫn xinh đẹp như thế… Liệu sau một thời gian trồng trọt, cô có thể có được cơ bắp như vậy không?

Nam Thiến ngẩng đầu, ngắt dòng suy nghĩ của cô “Cô vừa nói muốn mua hạt giống nhỉ?”

Ngải Mễ vội hoàn hồn: “À, đúng rồi. Tôi muốn mua ít hạt giống rau, loại có thể trồng ngay trên mặt đất ấy.”

Nam Thiến hỏi ngắn gọn: “Trước đây cô từng trồng trọt chưa?”

Cô hơi khựng lại. Nếu tính trong trò chơi thì có, nhưng đời thực thì… Ngải Mễ đành đáp thật thà: “Chưa từng.”

Nam Thiến không hỏi thêm, nhanh chóng lấy ra một loạt túi hạt giống và đặt trước mặt cô.

“Giờ đang là mùa xuân, mấy loại rau này đều phù hợp để gieo trồng. Dễ sống, thời gian thu hoạch cũng nhanh, rất hợp cho người mới bắt đầu như cô.”

Ngải Mễ gật đầu cảm ơn, rồi cúi xuống xem từng túi hạt giống một cách cẩn thận. Trong lòng không khỏi thấy vui vẻ.

Thoạt nhìn qua, mấy gói hạt giống trông chẳng có gì khác biệt, may mà Nam Thiến chu đáo, cẩn thận đánh dấu rõ ràng từng loại ngay trên túi.

• Hạt giống măng tây – thời gian sinh trưởng: 15 ngày, giá: 80 đồng vàng
• Hạt giống củ cải ngọt – 10 ngày, giá: 70 đồng vàng
• Hạt giống húng quế – 8 ngày, giá: 50 đồng vàng
• Hạt giống cải thìa – 4 ngày, giá: 25 đồng vàng
• Hạt giống đậu nành – 14 ngày, giá: 45 đồng vàng

Ngải Mễ xem một lượt, thoáng cảm thấy dường như có vài loại rau không thuộc vào mùa xuân, nhưng nghĩ lại đến cả chuyện xuyên vào game cũng xảy ra rồi, thì bận tâm gì mấy chi tiết nhỏ ấy nữa?

Chỉ có điều… giá cả ở thị trấn Ôn Tuyền đúng là không dễ thở chút nào. Một túi hạt giống nhỏ mà giá cao nhất tận 100 đồng vàng. Xem ra quyết định tiết kiệm chi tiêu của cô thật chẳng sai chút nào.

Cân nhắc mãi, cuối cùng Ngải Mễ chọn mua một túi hạt giống cà chua và một túi hạt giống rau xà lách, hết tổng cộng 70 đồng vàng. Dù vẫn còn hơi tiếc tiền nhưng ít nhất cũng đã sắm được thứ cần thiết.

“Có muốn xem thử hạt giống cây ăn quả không?” Nam Thiến hỏi thêm.

Ngải Mễ lắc đầu ngay không chút do dự:
“Thôi để lần sau đi.” Chỉ mua ít rau thôi mà đã tốn 70 đồng vàng, hạt giống cây ăn quả thì khỏi phải nói, toàn là hàng xa xỉ.

Dường như nhận ra sự khó xử trong túi tiền của cô, Nam Thiến không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng dặn dò vài điều khi gieo trồng cần chú ý.

“Cứ cách vài hôm sẽ có một thương nhân du hành đến thị trấn thu mua nông sản. Cô có thể bán đồ thu hoạch cho anh ta, hoặc giữ lại dùng cũng được.”

“Thương nhân lữ hành?” Ngải Mễ lặp lại, “Gì cũng có thể bán cho anh ta sao?”

Nam Thiến gật đầu:
“Về lý thì đúng là vậy, nhưng có vài món mà Tây Mông - tên thương nhân lữ hành đó không thích lắm. Ví dụ như gỗ, loại đó Ngải Thụy Khắc mới ưa. Nếu mang bán cho hắn ta thì lời chẳng bao nhiêu đâu. Được cái là tiện, khỏi phải khiêng cả đống gỗ nặng đến tận nhà Ngải Thụy Khắc .”

“Ra là vậy.” Ngải Mễ gật gù, “Cảm ơn cô nhé, Nam Thiến.”

“Không có gì đâu.” Nam Thiến vẫn giữ vẻ điềm đạm, như thể lời cảm ơn chẳng cần thiết.

Nhớ ra trong giao diện trò chơi còn có kỹ năng “Câu cá”, Ngải Mễ vô thức đưa mắt nhìn lên dãy cần câu đang sáng lấp lánh trong tủ.

Giống như hạt giống, cần câu cũng phân loại theo giá cả:

• Cần cỏ lau: 800 đồng vàng
• Cần tre: 1200 đồng vàng
• Cần sợi thủy tinh: 2000 đồng vàng
• Cần sợi carbon: 4000 đồng vàng

Ngải Mễ: …xin phép bỏ qua.

Ngay cả cây rẻ nhất cô cũng không mua nổi.

Cây cần làm từ cỏ lau đúng như tên gọi, chế tác từ thân lau, độ đàn hồi kém, người mới dùng rất khó bắt được cá. Cần tre thì đỡ hơn chút, nhưng vẫn thuộc hàng “gian nan”. Chỉ có cần thủy tinh là dễ dùng, nếu thật sự muốn câu cá, cô phải cố mà mua cây đó.

Phải kiếm tiền. Cô cần tiền mua cần câu mới.

Mang theo hai túi hạt giống rời khỏi nhà Nam Thiến, đi chưa được bao xa, Ngải Mễ lại bắt gặp ánh mắt của mấy chú gà trống đang nhẩn nha dạo quanh.

Nếu có thể nuôi cả đàn gà thế này trong trang trại thì tuyệt biết mấy… Gà mái thì ngày nào cũng có trứng ăn!

Càng nghĩ, cô lại càng thấy thiếu thốn.

Cô muốn có một cần câu thật tốt, một đống mồi ngon để câu cá. Cô muốn mua cả mấy chục túi hạt giống rau củ, trái cây để trồng kín nông trại. Cô muốn nuôi đủ loại động vật dễ thương, sáng sớm dậy nhặt trứng gà, vắt sữa bò, cắt lông dê…

“Mình nhất định phải chăm chỉ kiếm tiền.” Ngải Mễ thầm nhủ.

Lúc quay về đã gần 11 giờ sáng, người trong thị trấn bắt đầu đông hơn. Là một gương mặt xa lạ, sự xuất hiện của cô rất dễ thu hút ánh nhìn. Vài cư dân thân thiện và rảnh rỗi đã tiến tới bắt chuyện.

Trên đường về, cô làm quen được vài người: Mạch Khắc làm ở rạp chiếu phim, Áo Phỉ Lị Á cô con gái nhỏ của thị trưởng Lai Tư Lợi, và Khả Lạc Sư – người đang định tới nhà Nam Thiến mua dê con.

Kỳ lạ là, trừ Áo Phỉ Lị Á ra, dù cô đã cố bắt chuyện rất nhiệt tình với những người còn lại, chỉ số thiện cảm vẫn chẳng nhích lên chút nào. Thậm chí đến cả cái biểu tượng trái tim đen cũng không thấy xuất hiện.

Ngải Mễ đoán, có lẽ đây là một thiết lập trong trò chơi. Chỉ có những NPC quan trọng mới có thể tăng hảo cảm.

Và chắc chắn Áo Phỉ Lị Á là một trong số đó.

Cô bé mới chín tuổi, đáng yêu, ngây thơ và hoạt bát. Ngải Mễ vừa trò chuyện được vài câu đã phát hiện cả hai có rất nhiều sở thích giống nhau. Chỉ vài câu trò chuyện, cô đã nhận được nửa trái tim hảo cảm từ cô bé.

Ngải Mễ lén mở giao diện trò chơi ra xem.

Cô thật sự bất ngờ khi thấy mình và Nam Thiến cũng đã có nửa trái tim hảo cảm. Rõ ràng là Nam Thiến chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc, nói chuyện cũng khá lạnh nhạt… Cô còn tưởng Nam Thiến không ưa mình nữa là.

Thật kỳ lạ… rốt cuộc thì cái gọi là độ thiện cảm kia tăng lên kiểu gì nhỉ?

Ngải Mễ nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng đành gác lại chuyện ấy sang một bên. Cô quay về nông trại, bắt tay gieo mấy túi hạt giống vừa tốn cả đống đồng vàng mua về lúc sáng.

May mà đất đã cuốc sẵn, cũng đã tưới nước rồi, nên việc rắc hạt không tốn bao nhiêu sức. Bận rộn xong, cô vẫn còn dư 22 điểm thể lực. Rửa sạch tay, cô về phòng, lấy ra chiếc túi giấy đựng hai chiếc bánh sừng bò, bắt đầu bữa trưa muộn.

Đúng là không so thì không thấy. Hồi sáng chỉ mới ngửi mùi bánh mì ngoài quán ăn thôi mà nó đã ám vào tâm trí cô rồi khiến cho cô nhận ra món trong tay mình chẳng phải thứ ngon nhất thế gian như cô từng tưởng.

Ăn xong bữa trưa, cơn buồn ngủ kéo đến không chống nổi. Cô nằm vật lên giường, nhắm mắt lại một cái là chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ ngon kéo dài hơn một giờ.

Tỉnh dậy lúc hai giờ chiều, cô ngạc nhiên phát hiện thể lực đã khôi phục đến 71/100. Vui mừng, cô nhanh chóng ghi chú lại vào sổ tay nhỏ: “Ngủ có thể hồi thể lực.”

Có sức rồi thì sao có thể ngồi yên? Cô vác rìu lên, tiếp tục đi chặt cây. Lần này thông minh hơn, cô không cắm đầu làm liên tục nữa mà làm chậm lại. Chặt vài nhát thì nghỉ, uống tí nước, ngẩn người một chút, để sức không bị cạn nhanh. Kết quả, chặt xong bốn năm cây tuyết tùng đỏ, vẫn còn dư hơn ba mươi điểm thể lực, hiệu quả tốt hơn hẳn buổi sáng.

Cô lau mồ hôi, gom những khúc gỗ đều tăm tắp lại, bó thành từng bó bằng dây thừng. Cô định hôm sau sẽ gọi Ngải Thụy Khắc tới thu mua. Lúc đầu cũng định tự mình mang qua đó bán, được giá hơn chút, nhưng nghĩ đến chuyện phải khiêng bảy bó củi đi đi về về ba lượt, qua cả quãng đường rừng xa tít, Ngải Mễ chỉ muốn xua tay chịu thua. Cô không muốn phí cả ngày chỉ để vác củi.

Ngồi xuống bậc cửa, Ngải Mễ chống cằm ngắm ánh chiều rơi xuống chân trời, một màu hồng nhạt dịu dàng.

Thì ra đã trễ đến vậy rồi. Từ lúc hai giờ bắt đầu chặt cây, vậy mà thoắt cái đã hơn sáu giờ chiều.

Ngải Mễ bất giác mỉm cười. Mỗi khoảnh khắc trôi qua trong thị trấn này, sao mà vừa chậm rãi vừa kỳ diệu đến thế… Nếu ở thế giới thật mà phải làm việc liên tục như vậy, chắc chắn cô sẽ than trời trách đất. Nhưng ở nơi này, thời gian trôi qua tựa hồ nhẹ như gió, cô không chỉ không thấy mệt mà còn tận hưởng niềm vui trong từng công việc mình làm. Có lẽ, đây chính là sức hút kỳ diệu của việc làm nông.

Ngồi ngắm hoàng hôn thêm một lát, thấy trời dần ngả tối, Ngải Mễ trở vào nhà. Cô định bụng ăn nốt hai chiếc bánh sừng bò còn lại trong túi giấy, nhưng tay vừa chạm vào thì lại khựng lại. Nghĩ đến chuyện mình hay dậy muộn, nếu sáng mai không có gì ăn thì phiền lắm, nên thôi, để dành lại, vừa tiện, vừa có lý do nằm nướng thêm chút nữa.

Quyết định xong, cô cẩn thận gói lại túi bánh, còn kỹ hơn cả ban đầu. Xong xuôi, cô xoa bụng, nghĩ: “Thế tối nay ăn gì đây?”

Cô đi ra ngoài, hướng về phía thị trấn. Ôn Tuyền trấn buổi tối là lúc náo nhiệt nhất trong ngày. Sau một ngày làm việc vất vả, ai nấy đều ra phố hóng gió, trò chuyện, giải tỏa mỏi mệt. Ngải Mễ không quá kén ăn, chỉ cần tìm một chỗ rẻ rẻ là được rồi.

“Ngải Mễ, buổi tối tốt lành!” – Lai Tư Lợi vừa dắt tay con gái nhỏ Áo Lị Phỉ Á vừa tươi cười chào cô. “Hôm nay là ngày đầu tiên của em ở Ôn Tuyền trấn, thấy sao? Có quen không?”

Ngải Mễ cũng mỉm cười đáp lại, kể sơ về hành trình trong ngày: “Em ổn lắm. Hôm nay em đã mua vài túi hạt giống, còn chặt được mấy cây tuyết tùng đỏ nữa.”

Lai Tư Lợi không tiếc lời khen ngợi: “Thật giỏi quá!”

“Chị Ngải Mễ ơi.” – Áo Lị Phỉ Á nắm tay mẹ, tay kia lại kéo lấy tay Ngải Mễ, ngước lên hỏi với đôi mắt long lanh đầy tò mò – “Chị quen mẹ em hả?”

“Dĩ nhiên rồi, chị với mẹ em là bạn mà.” – Ngải Mễ cúi xuống, khẽ xoa mái tóc mềm như tơ của cô bé, mỉm cười dịu dàng – “Gọi chị là Ngải Mễ là được, không cần gọi chị đâu.”

Áo Lị Phỉ Á ngọt ngào cười: “Được thôi, nếu mẹ em là bạn của chị, vậy chúng ta cũng là bạn!”

“Không sai, chính là như thế.” Lai Tư Lợi cũng vui vẻ phụ họa, “Ba người chúng ta đều là bạn tốt — Ngải Mễ, xem ra Áo Lị Phỉ Á rất quý mến em đó. Chị tin Khắc Lạp Lạp chắc chắn cũng sẽ rất hợp với em.”

Ngải Mễ hơi nghiêng đầu: "Khắc Lạp Lạp?"

Cô chưa từng nghe cái tên này.

Áo Lị Phỉ Á lập tức nhảy lên, đôi mắt long lanh lấp lánh: “Khắc Lạp Lạp là chị gái em!”

“Em còn có chị gái à?” – Ngải Mễ kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, chị có hai cô con gái.” Lai Tư Lợi giải thích, “Con lớn tên là Khắc Lạp Lạp, nhỏ là Áo Lị Phỉ Á. Hai chị em cách nhau đúng mười tuổi. Khắc Lạp Lạp năm nay mười chín, chắc cũng ngang ngửa tuổi em. Con bé hơi bướng bỉnh, dạo này không biết lại chạy đi đâu rong chơi nữa rồi.”

“Khắc Lạp Lạp…” Ngải Mễ khẽ lặp lại cái tên ấy, rồi mỉm cười, “Được rồi, em sẽ nhớ. Em nghĩ chúng ta nhất định sẽ là bạn tốt.”

Nói đến đây, cô hơi ngượng ngùng: “Lai Tư Lợi, Áo Lị Phỉ Á… em thật sự rất muốn trò chuyện tiếp với hai người, nhưng mà… em hơi đói rồi…”

“Trời đất, em còn chưa ăn tối à? Tội nghiệp quá, bận cả ngày rồi. Mau mau đi lấp đầy cái bụng nhỏ đó đi. Em định tới quán ăn à?”

“Vâng, em đang định ghé qua đó xem thử.”

“Vậy thì em đến đúng chỗ rồi!” – Lai Tư Lợi cười, ánh mắt long lanh như có thể nhìn ra mùi thơm từ nhà hàng bay tới, “Nhà ăn Hải Âu là một trong những nơi tuyệt vời nhất ở thị trấn này. Chị dám chắc dù có ở Askaria – nơi phồn hoa nhất cũng khó tìm được chỗ nào nấu ngon hơn! Món mì cá hồi sốt kem do Gia Bách Liệt làm là món chị mê nhất, em nhất định phải thử đó.”

“Chị nhất định sẽ thích đó, Ngải Mễ!” – Áo Lị Phỉ Á lập lại lời mẹ với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Ngải Mễ mỉm cười gật đầu với hai mẹ con, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Mì cá hồi sốt kem nghe đã thấy mùi “xa xỉ”, chắc không phải món cô có thể chi trả lúc này.

Thôi thì… cứ vào quán ăn rồi tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play