Thị trưởng?

Ngải Mễ suy nghĩ một chút. Một thị trấn thì dĩ nhiên phải có trấn trưởng rồi — cô nhớ trong phần giới thiệu trò chơi cũng từng thấy bóng dáng nhân vật này.

Cô không hề bài xích việc gặp gỡ đối phương, thậm chí còn hơi hào hứng nữa là đằng khác. Dù sao thì, gặp một NPC sống động bằng xương bằng thịt vẫn thú vị hơn gặp sếp với đồng nghiệp ngoài đời.

Cô nhanh tay chỉnh lại một chút căn phòng, để rìu và cuốc vào hộp gọn gàng, cố gắng khiến phòng trông đỡ lộn xộn rồi mới ra mở cửa.

Một người phụ nữ có gương mặt rạng rỡ tươi cười hiện ra phía sau cánh cửa.

“Chào cô, chắc cô là hàng xóm mới nhỉ? Còn xinh hơn tôi tưởng nhiều đó nha."

Thị trưởng Lai Tư Lợi là một phụ nữ trung niên, nụ cười vô cùng thân thiện và dễ mến. Mấy nếp nhăn nơi khóe mắt lại khiến bà ấy thêm phần cuốn hút chứ không hề già nua.

Bà có mái tóc dài, xoăn nhẹ màu cam hồng — không biết có phải do ánh nắng phản chiếu không, mà Ngải Mễ cảm giác nó còn chói hơn cả ánh mặt trời trên nông trại của mình.

“Chào chị, Lai Tư Lợi, em cũng rất vui khi được gặp chị.” Ngải Mễ mỉm cười, tự giới thiệu, “Em tên là Ngải Mễ.”

“Ngải Mễ! Trời ơi, cái tên nghe dễ thương quá! Tôi nghĩ chắc cả ngày nay tôi sẽ vui vì cái tên đáng yêu này mất.” Lai Tư Lợi bật cười sảng khoái.

Ngải Mễ cũng bị sự nhiệt tình ấy làm cho ấm lòng, bất giác nở nụ cười đáp lại: “Cảm ơn chị. Nghe chị nói vậy em cũng thấy vui lây… À mà chị đến tìm em có chuyện gì không ạ?”

“Không có gì nghiêm trọng đâu, cô đừng lo.” Lai Tư Lợi vừa nói vừa lôi giấy bút từ trong túi ra, “ thị trấn Ôn Tuyền chúng tôi ai cũng hào hứng khi có người mới đến sống. Là thị trưởng, đương nhiên tôi phải tự mình đến chào hỏi, tiện thể làm chút đăng ký cơ bản… Cô hiểu mà, đây là bước cần thiết thôi. Dù gì Ôn Tuyền cũng là một thị trấn khá khấm khá, nếu có người không tốt trà trộn vào thì sẽ gây phiền phức cho cư dân. À không, không phải tôi nói cô là người xấu đâu nhé!”
 

Ngải Mễ gật đầu, “Em hiểu.”

Cô đương nhiên không phải kẻ xấu gì. Cô chỉ là một game thủ vừa may mắn lại vừa đen đủi, vô tình rơi vào thế giới kỳ quái này.

“Cảm ơn cô đã thông cảm! Nếu không có gì khác, chúng ta bắt đầu luôn nhé.” Vừa nói, bà vừa lướt bút trên tờ giấy, vừa đọc thành tiếng 

“Tên: Ngải Mễ. Giới tính: Nữ. Tuổi…"

Ngải Mễ đáp, “22.”

“Trẻ trung như một bông hoa vậy! Nhỏ hơn tôi đúng hai mươi tuổi. Lúc bằng tuổi cô, tôi còn chưa thành thị trưởng đâu.” Lai Tư Lợi ghi chép xong thì hỏi tiếp: “Cô sống một mình à?”

“Vâng.”

“Một mình thì tự do thật, nhưng nông trại của cô khá lớn đấy, làm một mình chắc vất vả lắm.” Lai Tư Lợi nói, “Trong trấn có thợ mộc tên Ngải Thụy Khắc, ngoài làm đồ gỗ còn nhận dọn dẹp nông trại nữa. Nếu thấy công việc quá nhiều,  cô có thể nhờ anh ấy giúp.”

Ngải Mễ ngoài miệng đáp “Để em xem thử”, nhưng trong lòng thì chẳng có ý định nhờ vả ai cả.

Làm ruộng thì phải tự tay mới sướng! Mà hơn hết là, trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí. Cái anh Ngải Thụy Khắc kia chắc chắn không làm từ thiện, mời về dọn nông trại thì chắc tốn mớ tiền.

Trong người có đúng 500 đồng vàng trong túi, không thể tiêu xài hoang phí được.

Chuyến ghé thăm này của Lai Tư Lợi không chỉ là chào hỏi và điều tra, mà còn mang theo một thông tin rất hữu ích: thợ mộc Ngải Thụy Khắc sống ở phía tây thị trấn Ôn Tuyền.

Đây đúng kiểu “NPC hướng dẫn” mà người chơi nào cũng gặp đầu tiên - nhân vật chuyên cung cấp thông tin quan trọng để bạn hiểu rõ cơ chế trò chơi.

Ngải Mễ nghĩ bụng, vậy chắc có thể tranh thủ hỏi thêm vài điều.

“Chị Lai Tư Lợi, lúc nãy em có chặt hai cây tuyết tùng đỏ, cũng cắt chúng thành khúc gỗ rồi. Em có thể bán mấy khúc này cho Ngải Thụy Khắc không ạ?”

“Dĩ nhiên là được rồi. Ngải Thụy Khắc mê cây gỗ lắm đấy - nhìn xem mấy khúc gỗ kia đẹp biết bao! Tôi nghĩ anh ta chắc chắn sẽ đưa ra mức giá làm cô hài lòng.” Lai Tư Lợi cười đùa, “Thảo nào mặt cô đỏ như quả táo, hóa ra vừa mới vác rìu đi đốn cây!”

Ngải Mễ cười ngượng ngùng.

Khi đã mở lời được rồi, mấy câu hỏi tiếp theo cũng trở nên dễ dàng. Chỉ vài phút sau, Ngải Mễ đã hỏi thăm được kha khá thông tin từ chỗ thị trưởng.

Ở trung tâm nhộn nhịp nhất của thị trấn Ôn Tuyền có một siêu thị tạp hóa quy mô lớn, bên trong bán đủ thứ từ nhu yếu phẩm cho đến vật phẩm đặc thù. Chủ tiệm tên là Tra Lí, một người đàn ông trung niên khoảng 45 tuổi.

Từ siêu thị đi xuống một đoạn là một quán ăn nhỏ. Buổi sáng bán bánh mì, sandwich và các món ăn nhanh; đến trưa và tối thì phục vụ các bữa chính. Theo lời thị trưởng Lai Tư Lợi, chủ quán tên Gia Bách Liệt, là một chàng trai trẻ từ thành phố lớn chuyển về, vì theo đuổi giấc mơ mà chọn sống ở nơi yên bình này.

Phía bắc của thị trấn là bãi biển rộng mênh mông không thấy bờ. Trên bãi cát có một cửa hàng nhỏ, bán các vật phẩm liên quan đến nghề nông và đánh cá. Ngoài hạt giống, cây trồng và súc vật, chủ cửa hàng là cô Nam Thiến nổi tiếng với những chiếc cần câu bằng carbon chất lượng cao, được các lão làng trong nghề câu cá vô cùng yêu thích.

Những chi tiết này đều không được ghi rõ trong tấm thẻ thông tin trước đó.

Lai Tư Lợi còn kể cho Ngải Mễ thêm nhiều điều thú vị khác: tên vài cư dân trong trấn (dù Ngải Mễ chưa nhớ được hết), rồi còn có bệnh viện, rạp chiếu phim, thư viện, công viên trung tâm… Nói chung, thị trấn Ôn Tuyền là một nơi nhỏ nhưng rất đáng sống: người dân thân thiện, tiện nghi đầy đủ. Ngải Mễ cảm thấy, sống ở đây chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Dù trang trại của cô hiện giờ vẫn còn bừa bộn, nhưng cô vẫn đầy mong đợi với cuộc sống sắp tới.

“Được rồi, giờ đến câu hỏi cuối cùng trong buổi gặp mặt hôm nay. Ngải Mễ, em hãy đặt tên cho nông trại của mình đi!”

Đặt tên cho nông trại à?

Quả nhiên là tái hiện giống y hệt cốt truyện trong game.

Về cái tên cho nông trại, Ngải Mễ đã có sẵn trong lòng từ lâu. Cô luôn đặt cùng một cái tên cho tất cả các nông trại mình chơi trong các trò trước. Không cần suy nghĩ quá nhiều, cô mỉm cười, buột miệng nói ra ba chữ: “ Nông trại Hương Thái.”

“Rất hay. Vậy thì…” Lai Tư Lợi ghi chú lại rồi ngẩng đầu nhìn Ngải Mễ nói “Từ giờ trở đi, nông trại Hương Thái sẽ do em làm chủ. Ngải Mễ, em nhất định phải phát triển nó thật rực rỡ nhé!”

Ngải Mễ bật cười: “Em sẽ cố gắng, Lai Tư Lợi.”

Trước khi tiễn khách, cô không kìm được mà nói điều mình đã muốn nói ngay từ lúc mở cửa:

“Lai Tư Lợi, tóc chị thật đẹp. Em cảm thấy nó còn rực rỡ hơn cả quả quýt hồng đẹp nhất em từng thấy.”

“Ôi!” Lai Tư Lợi rõ ràng không ngờ sẽ được khen bất ngờ như vậy. Cô khẽ vuốt mái tóc dài màu cam hồng rực rỡ, rồi mỉm cười đáp lại “Chị nghĩ mái tóc mình chắc sẽ rất hạnh phúc khi được nghe lời khen ấy.”

Ngải Mễ cũng bật cười theo. Cô còn định nói thêm, nhưng ngay lúc ấy, cô chợt thấy phía trên đầu Lai Tư Lợi hiện lên một hàng biểu tượng - tám trái tim màu đen nối liền nhau.

Trong đó, một trái tim đang dần chuyển sang màu đỏ tươi rực rỡ.

Đây là… độ thiện cảm?

Lần đầu tiên được nhìn thấy chỉ số thiện cảm được hóa thành trái tim, Ngải Mễ cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cô thầm nghĩ nếu độ thiện cảm giữa cô và Lai Tư Lợi đạt mức tối đa thì sẽ ra sao nhỉ?

Rồi cô nảy ra một ý nghĩ táo bạo hơn nữa:

Nếu cô có thể khiến tất cả mọi người trong trấn đều yêu mến mình thì sao?

Chắc chắn sẽ rất thú vị.

Thế là, mục tiêu tiếp theo của Ngải Mễ đã xuất hiện là xây dựng thiện cảm tối đa với tất cả mọi người trong trấn.

Cô liếc nhìn bảng chỉ số thể lực hiện tại: 48/100. Chỉ với một cuộc trò chuyện vui vẻ với Lai Tư Lợi mà chỉ mất có 1 điểm thể lực. Ngải Mễ đoán rằng lượng thể lực tiêu hao có lẽ liên quan đến việc trò chuyện có dễ chịu hay không. Vì cuộc trò chuyện vừa rồi rất thoải mái nên mới không tốn nhiều sức như vậy.

Nếu người đối thoại vừa rồi là cấp trên cũ ở chỗ làm… thì có lẽ thanh thể lực của cô đã tụt xuống dưới 0 rồi.

May mắn là, cô sẽ không bao giờ phải gặp lại người đó nữa.

Tiễn Lai Tư Lợi xong, Ngải Mễ cũng không ngồi yên. Cô ra giếng, chọn một ô đất hình vuông nhỏ để cuốc đất, tưới nước đầy đủ bằng chiếc bình tưới vừa nạp đầy. Tổng cộng tiêu tốn thêm 18 điểm thể lực.

Cũng giống như cái rìu, chiếc cuốc và bình tưới mà Ngải Mễ mới có ban đầu đều rất khó dùng. Nhất là cái bình tưới, xách lên đã thấy nặng tay, mà lượng nước chứa được thì lại chẳng đáng là bao.

Ngải Mễ thực sự muốn nhanh chóng nâng cấp hết mấy món đồ phiền phức này lên cấp tối đa nhưng đó rõ ràng là chuyện viển vông lúc này. Việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chỉ là cắn răng chịu đựng, tiếp tục sử dụng những công cụ kém tiện lợi này.

Xới đất xong, nước cũng đã tưới, giờ chỉ còn thiếu bước gieo hạt giống.

Cô quay về phòng, lấy chiếc ví nhỏ đựng số tiền ít ỏi mà mình được cấp ban đầu, rồi rời khỏi nông trường, hướng về phía bãi biển phía bắc của thị trấn Ôn Tuyền.

Thị trấn này mang đậm phong vị đồng quê, có phần phồn vinh và thơ mộng hơn thế giới thực mà cô từng sống. Trên đường cái hầu như chẳng thấy bóng dáng một chiếc xe hơi nào, chỉ có người dân thong dong đạp xe dạo phố. Bụi cây ven đường để mặc tự do sinh trưởng, hoa thủy tiên vàng lay nhẹ trong gió, mời gọi những chú bướm lam nhỏ xíu đậu trên cánh hoa.

Ngải Mễ chưa từng thấy thị trấn nào yên bình và gần gũi với thiên nhiên đến vậy.

Đi ngang qua nhà hàng mà thị trưởng Lai Tư Lợi từng nhắc đến, cô dừng lại một chút. Có lẽ vì cả thị trấn chỉ có một nhà ăn duy nhất, nên nơi này cũng chẳng cần tên gọi gì cầu kỳ. Biển hiệu đỏ sậm chỉ đơn giản vẽ một chú hải âu đang đậu nghỉ, thế là mọi người đều quen miệng gọi nơi này là “Nhà ăn Hải Âu”.

Cửa kính nhà hàng chưa mở, nhưng mùi bánh mì và bánh ngọt đã theo gió lùa ra ngoài, quyện lại thành một mùi thơm khó tả, thậm chí còn hấp dẫn hơn chiếc bánh mì bơ mà cô vừa tấm tắc khen ngon hôm trước. Đúng là người không nên khen đồ ăn quá sớm “Đây là chiếc bánh mì bơ ngon nhất đời mình” gì chứ, giờ đã bị mùi bánh ở đây đánh bật rồi.

Cô hít một hơi thật sâu… rồi chợt mở to mắt.

Là mùi bánh tart trứng! Không phải loại phúc bồn tử mà cô yêu thích nhất, nhưng đủ khiến trái tim cô rung rinh. Có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận, vừa đến nhà hàng lần đầu đã bắt gặp hương vị mình thích. Tự nhiên cô cảm thấy thích nơi này hơn hẳn.

Đúng lúc ấy, một người đàn ông cao gầy từ trong bếp bước ra, quay lưng về phía cô, đang khéo léo bắt kem lên bánh bằng chiếc túi bắt hoa. Hẳn đó chính là Gia Bách Liệt, đầu bếp trẻ tuổi mà Lai Tư Lợi đã kể - người đã từ bỏ thành phố phồn hoa để đến thị trấn Ôn Tuyền theo đuổi ước mơ làm đầu bếp.

Ngải Mễ chợt nghĩ, không biết trên đầu người đàn ông kia có hiện ra tám trái tim giống như Lai Tư Lợi không nhỉ.

Gia Bách Liệt vừa bắt kem xong thì như cảm nhận được có ánh mắt dõi theo, quay đầu lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, Ngải Mễ vội xoay người bỏ đi.

Nếu trong ví không chỉ còn lại vài đồng lẻ, có lẽ cô đã bước vào trong, gọi liền mấy chiếc bánh tart trứng ăn cho thỏa thích rồi. Đâu cần phải đứng nấp bên cửa sổ ngó nghiêng như trộm, suýt chút nữa thì bị đầu bếp phát hiện…

Xấu hổ thật đấy.

Thôi, mau làm việc chính sự cái đã.

Ra đến bãi biển, Ngải Mễ lập tức ngửi thấy một mùi hương đặc biệt. Không giống mùi bánh mì và đồ ngọt vừa rồi, mùi này là sự kết hợp nhẹ nhàng giữa hương cỏ khô, hơi muối mặn của gió biển, và thoang thoảng mùi của cỏ nuôi động vật. Vừa dễ chịu, vừa mang cảm giác chân thực của đời sống.

Tựa như một tín hiệu âm thầm báo hiệu: cô đã rời khỏi thế giới ngào ngạt mùi bơ sữa, để đặt chân vào một thiên nhiên rộng lớn và mênh mông.

Biển xanh mướt mắt, hải âu bay lượn trong gió, sóng vỗ bờ đá tung lên những vệt bọt trắng xóa.

Đây là nơi khiến người ta muốn thả trôi tất cả, chỉ ngồi ngắm biển cả ngày cũng được. Ngải Mễ đang mơ màng thì tiếng gà gáy bất ngờ kéo cô về thực tại. Mấy chú gà trống lông óng mượt, ngẩng cao đầu đi qua trước mặt cô đầy kiêu hãnh.

Lũ gà ở đây dường như có ý thức rất cao, không chạy linh tinh mà chỉ loanh quanh tìm cua nhỏ hay sâu bọ ven bờ để ăn. Không chỉ gà, Ngải Mễ còn nhìn thấy vài chuồng nuôi khác có cả bò sữa, bò vàng, dê núi và heo, khu vực nào cũng được chăm chút gọn gàng, sạch sẽ, không hề có mùi khó chịu.

Đi sâu hơn một chút, cô phát hiện còn có cả một hồ nước ngọt nhỏ, trong đó là những chú vịt lông xanh và ngỗng trắng đang ung dung bơi lội.

Một căn nhà đá nhỏ yên tĩnh nằm sát bên khu nuôi này. Dù là đang ở trong game, việc được thấy cả một đàn gà vịt, heo bò nhởn nhơ ngay cạnh bờ biển như thế này cũng thật thú vị. Ngải Mễ bắt đầu cảm thấy tò mò về cô chủ cửa hàng tên Nam Thiến sống ở nơi đây.

Cô bước vài bước tới trước cửa nhà đá, giơ tay lên gõ nhẹ.

“Chào cô, tôi là Ngải Mễ, nông dân mới đến thị trấn. Tôi muốn mua ít hạt giống, không biết trong tiệm có ai không ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play