Đám người nhanh chóng tụ tập tại bãi đấu phía tây trấn. Nơi này đã có hơn trăm người, khí thế giằng co rõ ràng. Đầu xuân, ruộng đồng cần nước tưới gấp, vùng hạ du nước không đủ, muốn khai thêm một nhánh mương phía thượng du. Nhưng Từ Khê trấn không chịu nhường, đôi bên xung đột gay gắt. Theo lệ cũ, lại phải giải quyết bằng tỷ đấu – hoặc đại chiến hai bên, hoặc chọn người dũng cảm đánh cược thắng thua. Trăm năm qua, nếu ông trời không đổ mưa đúng lúc, việc này gần như trở thành một ngày lễ cố định trong vùng.
A Tô chen vào doanh trại Từ Khê, thân hình lực lưỡng nên dễ dàng lách tới trước. Gặp người quen là Hồ thợ rèn, đang vác cây chùy lớn mấy chục cân, miệng hô to cổ vũ hai người đang ác chiến trong tràng.
A Tô hỏi:
– Hồ đại ca, hiện tại tình hình thế nào? Ai đang đấu dưới tràng?
Hồ thợ rèn quay lại, cười to:
– Tô ca nhi tới rồi! Nhưng lần này e phải thất vọng. Bên ta, Tam Lang đã thắng hai trận, giờ đang đấu với Chử Tam Xoa. Nếu trận này thắng nữa thì đám quê mùa kia chẳng còn ai ra mặt nổi đâu…
A Tô nhìn kỹ: trong tràng có một hán tử cao bảy thước, thân hình đen sì như sắt, mặc váy da thú, tay cầm ba xiên sắt lớn, uy thế như cuồng phong bão táp. Người ấy chính là Chử Tam Xoa, được đồn là “đệ nhất hảo hán” của vùng, trời sinh thần lực, từng một mình phá vòng vây mấy chục người, đánh đâu thắng đó.
A Tô thầm kinh hãi:
– Chử Tam Xoa? Chính là cái tên điên ấy sao? Hung hãn như vậy, không biết Du Kiếu ca ca có thắng nổi không…
Hồ thợ rèn cười hắc hắc, ánh mắt lóe lên vẻ không cam:
– Thắng thì tốt. Thua thì… hừ, cũng không phải ngồi yên chờ chết.
Giới đấu thôn quê, đao thương vô tình, thường có thương vong. Nhưng hầu hết chỉ là dân quê, chẳng phải quân sĩ. Tới xem náo nhiệt thì nhiều, dám liều sống chết thì ít.
A Tô nhìn kỹ Du Kiếu, lần đầu thấy phong thái người được xưng là “đầu hảo hán” của Từ Khê. A Tô từng đi nhiều nơi, kiến thức không ít, võ nghệ giang hồ cũng từng xem qua. Nông dân dùng đao côn là chính, kiếm ít thấy bởi khó luyện, lại không tiện lợi. Nghe đồn Du Kiếu dùng kiếm, vốn nghĩ chỉ là tầm thường. Nào ngờ hôm nay thấy thanh kiếm kia hình ba cạnh, nhỏ gọn, không có lưỡi hai mặt, chỉ dùng để đâm, không thể chém – thật kỳ lạ.
Lạ hơn nữa là kiếm pháp của Du Kiếu. Hắn giữ một tư thế từ đầu đến cuối, chân trái đạp, chân phải trụ, chỉ tiến lui mà rất ít xoay chuyển, mũi kiếm hơi cúi, khuỷu tay cong, thân pháp nhẹ nhàng, phối hợp với bộ pháp kỳ quái như vượn lớn. Dáng dấp kỳ quặc ấy vậy mà không hề rơi xuống hạ phong.
A Tô nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ là một kiếm pháp cao minh nào đó mà ta chưa từng biết? Viên Công kiếm pháp? Hình như từng nghe qua…
Giao đấu đã mấy chục chiêu, Chử Tam Xoa công thế không giảm nhưng sắc mặt dần nghiêm trọng. Bộ xiên pháp hắn dùng là do một đạo nhân truyền thụ năm xưa, tự phụ thiên hạ vô địch. Bao năm qua chưa từng gặp địch thủ, thế mà hôm nay lại gặp phải quái thai như Du Kiếu.
Bề ngoài thì Chử chiếm thượng phong, nhưng hắn hiểu rõ, Du Kiếu bộ pháp như quỷ mị, kiếm pháp hung hiểm, lúc nào cũng có thể đánh ra một chiêu trí mạng. Chử Tam Xoa âm thầm hạ quyết tâm:
– Nếu tiếp tục thế này, thể lực ta hao hết, chỉ có chết. Được, để ta dùng tuyệt kỹ “Tam Liên Hoàn” một đòn hạ gục hắn!
Thế là hắn thu thế dưỡng lực, rồi bất ngờ hét lớn, vận chiêu “Phách Quải” đánh thẳng tới. Du Kiếu nhẹ nhàng hóa giải, lùi lại một bước. Chử xoay ngang xiên đánh mạnh, Du Kiếu lập tức khom người thoái lui.
Chử cười lớn, sải bước truy sát, vung xiên sắt muốn đánh đòn quyết định. Nhưng Du Kiếu chỉ giả vờ lùi, đột nhiên lao tới, trường kiếm lóe hàn quang đâm xuyên vai Chử Tam Xoa!
“Cạch” một tiếng, xiên rơi xuống đất. Chử tay che vết thương, mặt trắng bệch, cúi đầu nói:
– Đa tạ Du Kiếu thủ hạ lưu tình! Tài nghệ không bằng người, lần này tranh nước xem như chấm dứt…
Du Kiếu ôm quyền:
– Mỗ vì lợi ích Từ Khê mà xuất thủ. Ngày khác nếu Chử huynh rảnh, mời đến uống rượu, vẫn là bằng hữu như thường.
Vết thương kia tuy nặng, nhưng chỉ là xuy vai, không tổn thương gân cốt. Giống như quân nha bắt phạm dùng xiềng xích xuyên vai – đau đấy, nhưng không chết được.
– Du Kiếu uy vũ! Tam Lang vô địch! Tích ca nhi! Tích ca nhi!
Tiếng reo hò vang dội, dân Từ Khê ùa tới ôm lấy Du Kiếu, rước hắn vào tửu lâu lớn nhất trấn. Trên đường, người người hoan hô, tiểu thương ngừng bán, người đi đường dừng bước, ai cũng tự hào nếu có thể nói một câu với Du Kiếu.
Đám trẻ ném bỏ trượng trúc, đao gỗ, đua nhau bắt chước bộ dáng khỉ của Du Kiếu, múa kiếm khắp đường.
Bữa rượu kéo dài đến tận khi trăng lên ngọn cây. Có cả trưởng thôn lão hộ đến mời rượu. So với năm trước bị khinh nhục, năm nay ngày hội này, quả là viên mãn vô cùng.