Lý Tích đưa mắt nhìn lên chiếc đèn lều treo trên cao của Vệ tiểu nương tử. Đó là một chiếc đèn đơn sơ, không có trang trí cầu kỳ, chỉ có duy nhất một chiếc hoa đăng lớn. Khác với những cô gái đồng trang lứa thường thích hoa lá chim muông hay sơn thủy hữu tình, chiếc hoa đăng to lớn này lại là một bức địa đồ. Trên đó vẽ thành thị, sông lớn, đường sá, người qua kẻ lại, xe ngựa, thuyền buồm... Nhìn kỹ mới phát hiện, đó chẳng phải là Tây Xương thành hay sao?

Thấy Lý Tích lộ vẻ nghi hoặc, Vệ tiểu nương tử khẽ nói:

"Đây là bức họa phụ thân ta vẽ khi còn sống. Ông nói sau này nếu đi du lịch khắp nơi, chỉ cần nhìn vào bức đồ này là có thể nhớ về quê hương... Ta đem nó làm thành hoa đăng, có ánh sáng rồi, phụ thân dưới cửu tuyền cũng có thể nhìn thấy..."

Nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước của nàng, có thể thấy nàng rất thương cha mình, khiến người khác cũng không khỏi động lòng. Nhưng vấn đề là, với loại hoa đăng thế này, thì phải làm thơ kiểu gì?

Lý Tích đang mải suy nghĩ thì một giọng nói không hợp thời vang lên:

"Ôi chà, thật sự có người dám làm thơ ở cái lều đèn này đấy..."

Chu gia tử phe phẩy chiếc quạt xếp đi tới, phía sau còn dắt theo mấy tên người hầu. Tên này tuy tự xưng là sĩ tử, nhưng thực ra là kẻ nửa lưu manh, nửa trí thức, thường tụ bạ cùng đám côn đồ ở Tây Xương. Phụ thân hắn là Tây Xương Điển sử, tuy chức quan không lớn nhưng cũng có thực quyền trong tay. Chu gia với Vệ gia từng có qua lại làm ăn không mấy sạch sẽ. Trước kia cha của Vệ tiểu nương tử còn sống, Chu gia còn dè chừng đôi phần, nhưng giờ người mất rồi, bọn chúng đương nhiên muốn thừa cơ chiếm chút lợi lộc.

"Ta tưởng ai, hóa ra là một tên dê đực từ nơi khác tới! Ngươi biết ta là ai không hả?" Chu gia tử hằm hằm nhìn tới, cố ra vẻ hống hách.

"Ngươi là ai ta không biết, nhưng ngươi biết ta là ai không?" Lý Tích lạnh lùng đáp. Phiền toái tới cửa, hắn sao lại chịu lùi bước? Dù sao cũng là kẻ lưu vong mà đến, thì sợ gì phải lưu vong mà đi? Bọn hoàn khố thế này hắn gặp nhiều rồi, lưu manh ở thành lớn chưa chắc đã hung tợn bằng đám làng xã thế này.

"Tên khố rách từ đâu tới mà mồm còn cứng, ta nói rồi, năm nay Tết hoa đăng, lều của Vệ gia không được ai làm thơ. Đây là luật của ta! Ngươi dám vi phạm à?" Chu gia tử tiến tới gần, mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt.

Lý Tích xoay người, giơ tay tát cho hắn một cái nảy lửa, khiến Chu gia tử chưa kịp phản ứng đã bị kéo cổ áo dí sát mặt. Lý Tích vung thanh kiếm gãy lên:

"Ta chính là người mà 'eo đeo kiếm gãy', ngươi muốn sao?"

Chu gia tử bị ăn một bạt tai choáng váng, nhìn thấy thanh kiếm gãy kia lại càng kinh hãi, dường như nhớ ra điều gì đó liền tái mặt, vội quát bảo bọn người hầu dừng tay:

"Vị này... vị này... ngươi... ngài..."

"Lăn." Lý Tích đẩy hắn ra, lạnh lùng nói, "Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi, nếu không, đến cả Tê Hà cũng không cứu nổi ngươi đâu."

Nghe vậy, Chu gia tử lảo đảo suýt ngã, mặt cắt không còn giọt máu, không dám nghi ngờ nửa lời, vội che mặt bỏ chạy, phía sau là mấy tên người hầu không hiểu chuyện cũng lủi thủi theo sau.

Lý Tích làm vậy không phải để ra vẻ, mà là có toan tính. Từ khi tới thế giới này, hắn dần nhận ra đạo môn ở đây có ảnh hưởng cực lớn, còn vượt trên cả quan phủ. Khi nãy nghe đám người trò chuyện, hắn đã biết Hiên Viên là môn phái còn mạnh hơn cả Tê Hà, mà cha của Vệ tiểu nương tử chính là đệ tử Hiên Viên, thanh kiếm gãy cũng do Hiên Viên ban cho. Bởi vậy hắn cố ý ngấm ngầm ám chỉ mình có liên hệ với Hiên Viên, quả nhiên khiến Chu gia tử sợ đến vỡ mật. Dù đây chỉ là hư trương thanh thế, nhưng hắn vốn sẽ rời Tây Xương vào ngày mai, đâu cần sợ bị điều tra?

Việc này gợi cho hắn chút cảm xúc, bèn không do dự, múa bút viết:

“Đông nam địa thế thuận lợi, Tam Giang đều biết, Tây Xương từ xưa phồn hoa.

Khói liễu họa cầu, gió màn thúy màn, chênh lệch mười vạn người nhà.

Mây cây vòng đê cát, sóng dữ cuốn sương tuyết, lạch trời Vô Nhai.

Mua liệt châu ngọc, hộ đầy đủ la y, lại hào hoa xa xỉ, trọng hồ uốn khúc thanh gia?

Có tam thu hoa quế, mười dặm hoa sen, Khương quản lộng tinh, lăng ca hiện đêm, chơi đùa câu tẩu hoa sen.

Ngàn kỵ ôm cao răng, thừa say nghe Tiêu trống, ngâm thưởng yên hà.

Tương lai đồ đem điều kiện, trở lại Phượng trì khen.

— Ngụy Quốc Quang, nước Ngụy dưới trăng.”

Vệ tiểu nương tử vừa nhìn vừa khóc, lẩm bẩm:

"Phụ thân nhìn thấy chắc chắn sẽ thích... nhất định sẽ thích... đây chính là quê nhà của chúng ta..."

Lý Tích cất kiếm gãy vào ngực, không quấy rầy nàng nữa, lặng lẽ hòa vào dòng người. Liễu Vĩnh – "Vọng hải triều", thời khắc ấy, khắc sâu vào lòng.

Đê sông Thanh Thương cách thành Tây Xương chỉ bốn, năm dặm, nhưng ở giữa lại là một vùng đất canh tác rộng lớn, đường đi nhiều vô kể. Vì vẫn còn sớm, người trở về thành chưa đông, kẻ đi xem đèn thì đã ra từ trước. Cho nên, tìm được một nơi yên tĩnh trong khu đất này không phải chuyện khó.

Lý Tích tìm một con đường vắng, đang đi thì vài bóng đen từ phía sau xuất hiện. Hai kẻ chặn đầu, hai tên chặn sau, còn một tên nấp bên cạnh làm ám hiệu. Rõ ràng là phối hợp ăn ý.

Một tên hán tử mập mạp bước tới, nói giọng đầy ẩn ý:

"Công tử, tại hạ Hắc Hổ, muốn mượn của ngài một vật..."

"Muốn tiền? Muốn đồ? Hay muốn mạng?" Lý Tích lạnh lùng nhìn hắn. Hắn không rảnh dây dưa với đám lưu manh này. Muốn tiền, vật thì đánh một trận, muốn mạng... vậy càng dễ, giết là xong.

"Hà hà, công tử thật gan dạ! Mạng thì ta không dám, mười lượng bạc thôi mà..." Hắn còn chưa nói hết câu, đã ăn ngay một cú đấm. Trong hẻm vang lên tiếng náo loạn, không bao lâu sau, Lý Tích mặt không đổi sắc bước ra, phía sau là mấy cái bóng đen nằm r*n rỉ.

Sáng sớm mùng bảy tháng sáu, một kỵ song mã từ cửa Bắc thành Tây Xương vội vã rời đi, bặt vô âm tín.

Tết hoa đăng tháng sáu nhanh chóng trôi qua. Tây Xương rực rỡ bởi thơ phú, mỹ nhân hóa trang càng thêm xinh đẹp, thanh cao. Đây là dấu vết văn hóa lắng đọng, cũng là từng năm tích góp mới có thể tạo nên nội tình một tòa thành. Tất nhiên, cũng không thiếu những chuyện chẳng mấy tốt đẹp…

"Đồ ngu! Năm tên, đều là lũ thân thể cường tráng, mà lại bị một sĩ tử đánh cho nằm bẹp cả đêm ở lều khu, chuyện này ai mà tin nổi hả?" Trong một tòa trạch viện, một sĩ tử nổi giận mắng, "Ngươi tưởng ta ham cái mười lượng bạc đó chắc? Ta nhổ vào!"

"Lão gia, chuyện này nếu làm to, chỉ sợ gây hại đến ngài. Mấy tên du côn đó cái gì cũng dám làm, không nói đến gây sự, chỉ cần cái miệng rộng của chúng cũng đủ khiến nhà ta mất mặt. Chúng ta là thư hương thế gia, sao chịu nổi tiếng xấu?" – Trung niên quản gia khuyên.

"Vậy thì tìm người, tìm người dằn mặt chúng nó, cho chúng ngậm miệng lại!"

"Lão gia... như vậy chỉ e lại phải tốn thêm mấy chục lượng bạc, mà chưa chắc đã hiệu quả..."

"Đám súc sinh bẩn thỉu, không có chút liêm sỉ đạo nghĩa nào... Thôi thôi, ngươi tự xử lý đi, ta cũng chán kết giao với lũ người đó lắm rồi..."

"Bốp!" – một tiếng vang giòn. Một chiếc bình ngọc bị đập nát.

"Được lắm Ngụy Quốc Quang! Dám giả mạo người trong Đạo môn để lừa gạt ta, tức chết ta mất!" – trong phủ Điển sử, Chu gia tử giận dữ nói – "Sư gia, điều tra ra hành tung hắn chưa? Không bắt được hắn, ta nuốt không trôi mối hận này!"

"Công tử, đã tra được, sáng sớm hôm mùng sáu, người này cưỡi song mã rời thành Bắc, đến giờ đã bốn ngày."

"Vậy sao không phái người đuổi theo? Chuyện như thế còn cần ta nhắc?"

"Không được, công tử... Không có lý do danh chính ngôn thuận. Phán quan không đồng ý, với lại ông ta vốn bất hòa với đại nhân..."

"Vậy tội giả mạo người Đạo môn thì sao? Dọa nạt ta, không lẽ không đủ lý do?"

"Không dùng được, công tử. Hôm đó Ngụy Quốc Quang chưa từng nói mình là người Đạo môn, tất cả đều do công tử tự suy diễn. Nếu báo lên thật, tiên trưởng Đạo môn điều tra ra, chỉ sợ ngài mới là người xui xẻo..."

"Việc này không được, việc kia không xong, các ngươi còn có ích gì?" – Chu gia tử càng giận hơn – "Đều là do cái con nha đầu Vệ gia kia! Không bằng thừa dịp lần này chiếm lấy tài sản của Vệ gia, ngươi thấy sao?"

"Không ổn, Điển sử đại nhân hôm qua còn căn dặn, chuyện Vệ gia phải tạm gác lại. Vệ lão mới mất được một năm, ai biết có đồng môn, sư huynh sư đệ nào nhớ tới ông ta hay không? Đợi vài năm không có động tĩnh mới là thỏa đáng. Nếu không thật sự có người tới thăm, thì Chu gia chúng ta... e là không còn chỗ chôn."

"Bốp!" – lại thêm một chiếc bình ngọc bị ném vỡ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play