Fan tiểu thuyết của ta trải rộng toàn cầu

Chương 5

Tác giả: Tam Phân Lưu Hoả

Edit : Kalle

“Đương nhiên là không có rồi.” – Lục trả lời với giọng điềm nhiên như không.

“Thân phận thì tôi đã giúp cô làm xong, còn tiền ấy à, tự mình kiếm đi.”

Chẳng lẽ còn muốn tôi đi kiếm tiền giúp luôn chắc?

Tang Trĩ Nhan nghe ra được ẩn ý sau lời nói, lặng thinh: “……” Nghe thì cũng đúng đấy, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô đúng thật là chưa từng phải lo nghĩ chuyện tiền bạc, lại càng chưa từng tự tay kiếm ra được một xu nào.

Ba cô, ngoài việc nghèo tình cảm ra thì có lẽ chỉ còn lại mỗi tiền. Vì không có thời gian bên con gái, nên lúc nào cũng rút ví cực kỳ hào phóng.

Nhưng ở nơi này, cô chẳng khác gì kẻ tay trắng. Rồi nàng lại sực nhớ ra một vấn đề quan trọng, “Tôi có thể mang đồ vật từ đây về không?”

Dù gì đây cũng là đáy biển, trân châu san hô chỗ nào cũng có, chỉ cần ôm về một ít, chẳng phải tự do tài chính là chuyện trong tầm tay?

Lục: “…… Cô nghĩ hơi xa rồi đó, cô tưởng xuyên qua rào chắn thời không là chuyện dễ như ăn cơm sao?”

Trên đời nào có chuyện tốt đến thế?

“Ngay cả một tờ giấy cô cũng không mang về được.”

Nghe xong, dù Tang Trĩ Nhan có hơi tiếc nuối – bỏ lỡ một con đường phát tài nhanh gọn, nhưng mà cũng nằm trong dự liệu. “Tôi biết phần tiếp theo viết cái gì rồi, viết về cách kiếm tiền ở đây đi.”

Cô vốn không ngại đi làm công, nhưng sau một vòng dò hỏi, lại chẳng thấy chỗ nào tuyển nhân viên.

Tang Trĩ Nhan tò mò sắp phát điên: “Nhiều cửa hàng như vậy, chẳng lẽ không chỗ nào cần người phụ giúp sao?”

Không có tiền, chẳng mua nổi “sách”, cô đành túm lấy Lục – cái "tráng đinh" này – để tra hỏi.

Lục bắn ra một câu như xé toạc mọi huyễn tưởng: “Vì nơi này vẫn chưa hình thành được một chuỗi thương nghiệp hoàn chỉnh.”

“ Cô không nhận ra sao, mọi thứ ở đây đều chỉ được gia công đơn giản? Không có tinh chế, đừng để bị vẻ ngoài lộng lẫy của thủy tinh thành đánh lừa, đám người ở đây còn đang ở thời kỳ bộ lạc so với nhân loại.”

Tác dụng của tiền vẫn chưa được phát huy hoàn chỉnh, chủ yếu vẫn là hình thức trao đổi hàng hóa. Ở nơi như vậy, thì tuyển nhân viên kiểu gì?

Nếu không phải vì tòa thủy tinh thành quá choáng ngợp khiến Tang Trĩ Nhan bị mê hoặc, với trí thông minh của cô, làm gì có chuyện tới giờ còn chưa phát hiện ra.

“Thủy tinh thành này không phải do bọn họ xây đâu. Thực ra nó là một dạng sinh vật biển, nhân ngư chỉ cải tạo lại một chút thôi.”

Tang Trĩ Nhan: “!!!” Là… sinh vật biển?

Cô trố mắt nhìn tòa thủy tinh thành đồ sộ kia, nơi vẫn có không ngừng nhân ngư ra vào, mà chính nó thì bất động như núi, chẳng hề có một dấu hiệu sống nào lộ ra.

Lục: “Đừng bị tư duy giới hạn bởi tri thức thông thường của bản thân, nơi này không phải Trái Đất, mà là một thế giới khác.”

Tang Trĩ Nhan cảm thấy như có cả thùng nước lạnh tạt vào đầu rồi đột ngột bừng tỉnh, “Nơi này chắc chắn không chỉ có loài nhân ngư là chủng tộc có trí tuệ nhỉ?” Lục trước đó vẫn luôn lẩm bẩm nhắc đến ‘cổ tích’, khiến cô theo bản năng cứ nghĩ đây giống truyện thiếu nhi, giờ mới sực nhớ hỏi: “Vậy có… người không?”

“Không có.” – Lục nhàn nhạt đáp. “Thế giới này 99% là đại dương, 1% đất liền chỉ là vài hòn đảo nhỏ rải rác, không đủ điều kiện để nhân loại tiến hóa kéo dài.”

“Tuy nhiên, ở vùng biển nông có tồn tại sinh vật lưỡng cư có trí tuệ, còn dưới đáy sâu đại dương, còn có một loại sinh vật trí tuệ với hình thể vô cùng khổng lồ tụ tập.”

Đôi mắt vốn đang ảm đạm bỗng sáng rực theo từng lời Lục nói, nhưng sau khi nghe kỹ thì lại thấy không có gì quá hấp dẫn, thế là cô hứng chí đề xuất ngay: “Thế còn chờ gì nữa? Đi khám phá nhanh thôi!”

Cô thật sự muốn sớm gặp được những sinh vật trí tuệ khác biệt kia. Nhưng sau khoảng thời gian rong ruổi khám phá vừa rồi, thời gian còn lại trong lần này của cô cũng chẳng còn bao nhiêu.

Cô khẽ thở dài tiếc nuối, vậy là chuyến thám hiểm lần này chính thức khép lại.

Một lần nữa tích lũy được đống lớn chất liệu thực tế, Tang Trĩ Nhan dồn tràn đầy cảm xúc để bắt tay viết phần mới cho 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》. Ngoài ý muốn, lại viết ra một nàng "Ariel phiên bản mới", trải qua giai đoạn đầu thám hiểm, lạc vào một tòa thành phố khổng lồ, chiêm ngưỡng vô số hàng hóa rực rỡ muôn màu, rồi đau lòng phát hiện bản thân chẳng có một xu, không mua nổi gì, đành bắt đầu hành trình kiếm tiền dở khóc dở cười giữa lòng thành thị ấy.

Ngay lúc cô sắp viết xong phần thứ hai, thì bản thảo lần trước gửi đi cuối cùng cũng có hồi âm. Phần lớn đều là thư từ chối, “Cảm ơn bạn đã quan tâm, nhưng thật đáng tiếc, tác phẩm của bạn chưa phù hợp với định hướng của nhà xuất bản chúng tôi…”

Sau vài bức thư từ chối lạnh lùng, cuối cùng cũng có một bức thư không trực tiếp đánh rớt: “Tôi đã xem tác phẩm của bạn, chỉ là dung lượng hơi ít, bạn có thể gửi bản đầy đủ hơn không?... Dưới đây là địa chỉ email của tôi, nếu có bất kỳ thắc mắc gì cứ gửi thư cho tôi nhé.”

Chỉ có vỏn vẹn hai nhà có phản hồi tích cực, nhưng Tang Trĩ Nhan không buồn tẹo nào, lập tức gửi đi phần bản thảo hoàn chỉnh cùng phác thảo cho hai địa chỉ email đó. Lần này, cô còn tự tin hơn cả lần trước, vì nội dung mới này vừa phong phú lại vừa thú vị hơn rất nhiều.

Tất nhiên, nàng cũng không quên xác nhận với Lục: “Vậy cái này có được xem là có ý định xuất bản rồi đúng không? Thế… phần thưởng khi nào thì phát vậy?”

Tang Trĩ Nhan đã không thể chờ thêm giây nào nữa — cô nóng lòng muốn tiếp tục chuyến thám hiểm dưới đáy đại dương!

Lục cũng đang rất phấn khởi, hào hứng tâng bốc:

“Lần đầu tiên gửi bản thảo mà đã có thành tích như vậy, quá đỉnh luôn! Không hổ là người mà tôi chọn trúng, đúng là thiên phú dị bẩm!”

Lần đầu gửi bản thảo mà không bị từ chối hoàn toàn, lại còn có tới hai nhà xuất bản để ý, đủ thấy cô không chỉ có tài mà vận khí cũng thuộc hàng hiếm có.

“Tiền thưởng không thành vấn đề, đợi xác nhận được xuất bản rồi, có thể nhận thêm đợt thưởng nữa!”

Tang Trĩ Nhan cảm thấy thế giới dưới đáy biển vẫn còn rất nhiều điều chưa khám phá hết, lòng đầy trông đợi, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, âm thầm cầu nguyện:

“Làm ơn, hãy sớm có hồi âm đi mà…”



Phòng biên tập của Nhà xuất bản Thiếu nhi Gấu Trắng —

Đã đến giờ tan làm, phần lớn biên tập viên đã rời đi, chỉ còn lại vài thực tập sinh vẫn đang cẩn thận sắp xếp tài liệu.

Brady Johnson chính là một trong số đó. Là thực tập biên tập mới chân ướt chân ráo vào nghề, anh biết rõ nếu muốn nhanh chóng gây ấn tượng với cấp trên thì chỉ có một con đường — chăm chỉ hơn người khác.

Sau khi đọc xong tập hồ sơ đang để trên bàn, anh không đứng dậy rời đi mà bật máy tính lên, mở hộp thư để kiểm tra xem có bản thảo mới gửi tới không. Dù gì thì, nhà xuất bản Gấu Trắng là một đơn vị tầm trung, mỗi ngày nhận được số lượng bản thảo nhiều không đếm xuể. Thực tập sinh như anh sẽ là người chọn lọc sơ bộ trước, sau đó bản thảo mới được chuyển lên các biên tập viên chính thức, rồi tới chủ biên — từng tầng sàng lọc, từng bước quyết định xem có thể xuất bản hay không.

Đó là với các tác giả mới. Còn các tác giả kỳ cựu thì đều có biên tập phụ trách riêng, bản thảo của họ được gửi trực tiếp đến người phụ trách đó. Brady muốn nhanh chóng được trọng dụng, nên chỉ còn cách “đãi cát tìm vàng” trong núi bản thảo mênh mông này. Dù chỉ phát hiện được một hai bản chất lượng thôi cũng đủ để anh có chỗ đứng.

Vì vậy, anh đọc từng bản vô cùng nghiêm túc, thậm chí cả những bản đã bị các biên tập khác từ chối, anh cũng sẽ cẩn thận xem lại.

Cứ như thế, đúng là anh đã tìm ra được vài bản khá tốt.

Trong đó, tác giả tên Demon·McKee  chính là một phát hiện đáng chú ý.

Khi thấy email hồi âm từ người này, mắt anh lập tức sáng rỡ, vội vàng mở ra xem. Tang Trĩ Nhan lần này đã gửi cả phần trước lẫn phần mới để tránh biên tập quên mất nội dung cũ.

Brady ban đầu đúng là có chút quên mất, chỉ cảm thấy tên này hơi quen. Sau một hồi ngẫm nghĩ, đáy mắt anh dần hiện vẻ thất vọng — dẫu sao thì anh cũng từng gửi email cho vài người, Demon·McKee Khắc cũng không phải là người anh ấn tượng sâu sắc nhất.

Nhưng càng đọc tiếp, ánh mắt anh lại càng sáng hơn, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn khó tả:

“Có gì đó… rất có ý đây!”

Anh chợt nhớ ra, bộ 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》 này rõ ràng là sách thiếu nhi. Ở Gấu Trắng, mỗi biên tập đều phụ trách một thể loại riêng, mà bản thân anh thì không định chuyên về dòng sách thiếu nhi. Vì vậy, lúc trước anh chỉ tiện tay lướt qua bản thảo này.

Cốt truyện quả thật thú vị, tranh minh họa cũng có chút đặc sắc, nhưng độ dài quá ngắn khiến khó đánh giá tổng thể. Các biên tập khác có thể lười để tâm mà trực tiếp loại bỏ, bởi mỗi ngày có hàng đống truyện “hấp dẫn kiểu này” gửi tới.

Anh lúc ấy cũng nghĩ thế. Nhưng vì tâm lý “thà nhầm còn hơn bỏ sót”, anh vẫn giữ lại bản thảo ấy để chờ thêm phần tiếp theo.

Không ngờ, lần này lại là một niềm vui ngoài dự đoán!

Phần đầu tuy thú vị, nhưng khi kết hợp với phần hai, toàn bộ bối cảnh và trí tưởng tượng bắt đầu bung tỏa mạnh mẽ! Ngoài tộc người cá, còn ẩn hiện dấu vết của các chủng tộc khác — tuy chỉ là vài chi tiết về vảy và móng vuốt, nhưng cũng đủ thấy tác giả đang ngấm ngầm xây dựng một thế giới đại dương rộng lớn, kỳ ảo và nhiều thế lực đối nghịch.

Tác giả này có tham vọng!

Brady tiếp tục lướt qua bản thảo, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nhanh chóng mở Google tra cứu. Càng tìm, anh càng không tin nổi vào mắt mình.

—— Tác giả Demon·McKee  không chỉ viết cực kỳ chuẩn, vẽ tranh cũng có hồn, những miêu tả về sinh vật biển quá chân thực, tới mức khiến anh từng nghĩ những loài cá và cỏ nước kia là thật!

Nhưng khi anh tra cứu kỹ lại — hoàn toàn không có một chút tư liệu chính thống nào! Tất cả đều là do tác giả tưởng tượng ra!

Brady sững người, choáng váng!

Ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Ban đầu anh đã thấy việc xây dựng một thế giới biển sâu với nhiều tầng thế lực, chỉ để xuất bản một cuốn truyện thiếu nhi là một điều rất có dã tâm. Nhưng bây giờ, hóa ra sự thật còn vượt xa sức tưởng tượng của anh!

Tác giả này không chỉ tạo nên một thế giới đáy biển phong phú, mà còn thiết kế vô số sinh vật biển độc đáo. Dù có đọc cả đống sách sinh vật học thì việc mô tả chi tiết như vậy vẫn là điều vô cùng hiếm gặp!

Gần như theo bản năng, Brady không chỉ cảm nhận được sức hút của quyển sách này, mà còn thấy rõ tiềm năng to lớn của tác giả. Đây là tác phẩm đầu tay của Demon·McKee Khắc! Nếu giữ được phong độ này, tương lai chắc chắn sẽ có chỗ đứng trong giới xuất bản.

Anh khổ cực tăng ca mỗi ngày, cày nát hàng đống bản thảo là vì điều gì? Không phải chính là để tìm được một “tân binh tiềm năng” như vậy sao?!

Tuy dòng sách thiếu nhi không nằm trong kế hoạch sự nghiệp ban đầu của anh, nhưng khoảnh khắc này, anh gần như không hề do dự, lập tức mở hộp thư, bắt đầu soạn một email hoàn toàn mới.

“Thân gửi Demon·McKee tiên sinh / cô nương,

Tôi là Brady Johnson, biên tập viên thuộc Nhà xuất bản Thiếu nhi Gấu Trắng. Thật vinh hạnh khi được đọc bản thảo của bạn. Cá nhân tôi cảm thấy đây là một tác phẩm vô cùng tiềm năng.

Tuy nhiên, hiện tại nội dung vẫn còn khá ít, không biết bạn có thể chia sẻ thêm phần kế tiếp được không? Dưới đây là số điện thoại và thông tin liên hệ trực tuyến của tôi. Rất mong có thể cùng bạn trao đổi thêm về cốt truyện tiếp theo…”

Chỉ cần có thêm bản thảo, anh tin mình có thể thuyết phục chủ biên. Có thể đây chưa chắc là một cuốn best-seller, nhưng nhất định sẽ là tác phẩm kinh điển!

Đó sẽ là lợi thế lớn nhất của anh trong mọi cuộc đàm phán.

Chỉ cần có đủ bản thảo, anh tin chắc — mình nhất định có thể thuyết phục được cấp trên!

Và biết đâu, đây sẽ là bước ngoặt giúp anh thoát khỏi vị trí thực tập, chính thức trở thành biên tập viên!

Nghĩ đến đây, trên mặt anh lộ rõ vẻ háo hức, trong lòng âm thầm cầu nguyện:

“Làm ơn đi… nhất định phải liên lạc lại với tôi thật nhanh nhé!”

Hơn nữa, nếu có cơ hội, anh cũng rất mong được gặp mặt Demon·McKee  một lần — không biết người đó sẽ là một anh chàng hay cô nàng như thế nào nhỉ?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play