Fan tiểu thuyết của ta trải rộng toàn cầu
Chương 4
Tác giả: Tam Phân Lưu Hỏa
Edit : Kalle
Phía trước vẫn còn "cà rốt" treo lơ lửng dụ dỗ, Tang Trĩ Nhan học hành cực kỳ chăm chỉ, gần như dốc hết sức lực để trong thời gian ngắn nhất hoàn thành "nhiệm vụ" đầu tiên.
Vừa làm xong đã vội vàng không chịu nổi mà hỏi Lục muốn thưởng:
“Thưởng thưởng! Mau thưởng cho tôi đi!”
Lục đã sớm chuẩn bị xong, thản nhiên đáp:
“Biết rồi biết rồi.”
Tủ quần áo chậm rãi mở ra, chiếc váy rực rỡ lộng lẫy lại một lần nữa xuất hiện. Dù đã từng nhìn thấy, vẫn khiến người ta hoa mắt đắm chìm như lần đầu.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này khi lại bước vào thế giới dưới đáy biển, Tang Trĩ Nhan trông bình tĩnh hơn hẳn. Vị trí lần này cũng không giống trước, hướng nhìn thay đổi, cô cũng không còn hấp tấp như lần đầu khi không thấy tòa lâu đài pha lê lung linh kia, mà thong thả tận hưởng khung cảnh xung quanh.
Những rặng san hô cao lớn nối tiếp nhau như rừng tùng đáy biển, cá nhỏ ngũ sắc bơi lượn ra vào giữa san hô, những loại thực vật phát sáng không biết tên chen chúc mọc bên nhau. Dù phối hợp đủ màu sắc nhưng không hề rối mắt, tất cả đẹp như một bức tranh cổ tích, ngay cả ánh sáng có phần mờ ảo cũng chẳng làm giảm đi vẻ mỹ lệ của nơi này.
Tang Trĩ Nhan chỉ vào một con cá nhỏ có đôi cánh ngắn sặc sỡ, phấn khích hỏi:
“Nó tên là gì thế? Chắc không phải loài cá có trên Trái Đất đâu ha?”
Lục suy nghĩ một giây rồi đáp:
“Cá cánh.”
Cô lại chỉ vào một gốc cây phát sáng:
“Vậy còn cái này?”
“Thảo huỳnh quang.”
“Còn cái này thì sao?”
“Cá cầu vồng.”
…
Tang Trĩ Nhan lập tức hóa thân thành "vạn câu hỏi vì sao", so với lần đầu tiên đi công viên hải dương còn háo hức hơn —— ngày đó dù có chuẩn bị trước, xem sách nghiên cứu đàng hoàng, nhưng rốt cuộc vẫn là so sánh tri thức trên giấy với thực tế. Còn nơi này? Không có bất kỳ từ điển hay bách khoa toàn thư nào có thể tra cứu. Mọi thứ xung quanh đều xa lạ mà thú vị vô cùng.
Nhiệt huyết của cô cứ thế bùng nổ.
Thế giới dưới đáy biển rộng lớn như vậy, không có điểm kết thúc, cũng đủ để chứa đựng hết sự đam mê mãnh liệt của cô.
Đợi đến khi chuyến hành trình kỳ lạ nhưng ngắn ngủi này kết thúc, trở lại thế giới thực, Tang Trĩ Nhan hưng phấn mở laptop ra:
“Tôi biết mình phải viết gì rồi!”
Từng nét bút viết xuống dòng tiêu đề:
《Ký Sự Mạo Hiểm Dưới Đáy Biển》
“Tôi muốn viết lại tất cả những gì mình nhìn thấy!”
Lục gật đầu tán đồng:
“Tôi cũng thấy đây là một ý tưởng rất hay.”
Trải qua thời gian rèn luyện gần đây, Tang Trĩ Nhan đã có tự tin hơn trong việc kể lại một câu chuyện thú vị:
“Giả sử có một cô bé vô tình ăn phải một loại cỏ phát sáng dưới nước, kết quả bị biến thành cá. Muốn trở lại làm người, cô phải đi tìm một món đồ có thể phá giải lời nguyền.”
Trong suốt quá trình tìm kiếm ấy, tất cả những gì cô nhìn thấy, gặp gỡ đều có thể viết lại thành truyện.
Tinh thần dâng cao, Tang Trĩ Nhan viết một mạch mấy trăm chữ, nhưng rồi lại cau mày:
“Chỉ dùng chữ miêu tả thôi thì không thể hiện hết được vẻ đẹp của thế giới dưới đáy biển.”
Cô trầm ngâm một lát, ánh mắt bỗng sáng lên:
“Có cách rồi!”
“Tôi có thể vẽ ra nữa!”
Dù hội họa không giỏi, nhưng kỹ năng cơ bản thì vẫn có thể dùng được.
Đúng lúc này, giọng bà vang lên từ ngoài cửa:
“Nhan Nhan, sao còn chưa ngủ? Mai còn phải đi học, có gì để mai nói tiếp.”
“Dạ, con ngủ ngay đây ạ!”
Nằm trên giường, Tang Trĩ Nhan vẫn chưa bỏ ý định, tiếp tục cò kè mặc cả với Lục:
“Cậu cũng thấy 《Ký Sự Mạo Hiểm Dưới Đáy Biển》 rất tiềm năng đúng không? Vậy thì phải ủng hộ bằng hành động chứ. Chỉ nói miệng không thì chưa đủ.”
Lục như đã đoán trước được nàng định nói gì, vẫn phối hợp hỏi lại:
“Vậy cô muốn được ủng hộ kiểu gì?”
Tang Trĩ Nhan hào hứng nói:
“Tôi vừa quyết định, đợi viết xong 《 Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》 sẽ thử gửi bài! Tôi cảm thấy cơ hội xuất bản không hề thấp, còn sớm hơn cả kế hoạch ban đầu. Cậu xem, chuyện này với cậu cũng có lợi đó!”
“Vì sự nghiệp và mục tiêu chung của chúng ta, vì để tôi luôn có cảm hứng và tài liệu sống động để sáng tác, hay là cậu cho tôi thêm vài lần vào lại thế giới dưới đáy biển nha?”
Nói xong, cô chờ Lục "trả giá tại chỗ".
Ai ngờ Lục lại rất sảng khoái gật đầu:
“ Cô nói cũng có lý đấy.”
Ngay lúc ánh mắt Tang Trĩ Nhan sáng rực định nói thêm gì đó, Lục lại thong thả nói tiếp:
“Tôi vừa nghĩ rồi, giai đoạn nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành. Giờ có thể mở nhiệm vụ giai đoạn hai —— lần này đọc 50 quyển sách. Đọc xong sẽ có thưởng.”
“Còn 《Ký Sự Mạo Hiểm Dưới Đáy Biển》, tạm thời xem như nhiệm vụ nhánh đi. Dù sao mục tiêu là gửi bài, nên thế này nhé: chỉ cần cô viết được phần đầu rồi gửi đi, nếu được nhà xuất bản công nhận, có ý định phát hành, thì sẽ nhận được phần thưởng phụ thêm.”
“Nhiệm vụ nhánh này sau đó sẽ được gộp vào nhiệm vụ chính, mỗi lần hoàn thành một phần sẽ được thưởng.”
Tang Trĩ Nhan: "……" Nó thật sự không chịu thiệt chút nào!
Lấy bánh vẽ ra để dụ Lục xem ra là thất bại hoàn toàn.
Cô thở dài bất lực:
“Xuất bản khó lắm luôn á, nhất là với người mới như tôi, gửi bài còn chẳng thể gửi hết, cậu làm vậy chẳng khác nào đang dập tắt lòng nhiệt tình sáng tác của tôi.”
Lục cũng bắt chước giọng điệu của nàng, giả vờ buồn bã:
“Tôi cũng khổ lắm mà, năng lượng có hạn, đang lúc cần tiết kiệm. Dùng quá đà, có ngày sẽ cạn sạch rồi tự động ngủ đông đó!”
Tang Trĩ Nhan: ……Đáng giận, chịu thua rồi.
Tuy đã bị “tuyên án” đóng băng, nhưng Tang Trĩ Nhan vẫn toàn tâm toàn ý dốc sức vì 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》. Vì cảm thấy tác phẩm cần có hình ảnh minh họa tương xứng, cô nàng lại một lần nữa bùng cháy nhiệt huyết với hội họa. Bộ bút vẽ cực xịn ba tặng nhân dịp sinh nhật năm ngoái cuối cùng cũng được phát huy tác dụng.
—— Màu sắc đủ đầy, hoàn toàn có thể tái hiện thế giới dưới biển mà cô từng thấy.
Tuy năng lực có hạn, nhiều chỗ vẫn cần cô giáo hướng dẫn thêm, nhưng việc này khiến giáo viên dạy vẽ của cô mừng rỡ không để đâu cho hết.
—— “Céline! Em nghĩ sao mà ra được vậy? Wow! Thật sự quá đỉnh luôn!”
Cô giáo dạy vẽ là gia sư đến nhà, mỗi tuần đều dạy một buổi cố định, kéo dài cũng ngót nghét hơn hai năm rồi. Tang Trĩ Nhan nhớ rõ, từ lúc học đến giờ, đây là lần đầu tiên thấy cô giáo kích động đến thế.
Cứ như từng sợi tóc, từng lỗ chân lông trên người cô giáo đều đang gào lên với cô: — Em vẽ thật sự rất xuất sắc! Em thật sự có thiên phú!
Tang Trĩ Nhan vốn đã cảm thấy cô giáo này hơi thật thà thẳng thắn, hôm nay mới phát hiện, hóa ra còn “ngây thơ” hơn cô tưởng. Bảo sao hai năm trời chưa từng khoa trương khen ngợi cô một lần, cùng lắm cũng chỉ nói mỗi câu “có tiến bộ”.
—— Nên nói thật ra, dù cô giáo chưa bao giờ thẳng thừng nhận xét, Tang Trĩ Nhan cũng biết, bản thân không có năng khiếu gì nổi trội với hội họa.
Nhưng mà, giờ thì khác rồi!
Tang Trĩ Nhan mặt dày hỏi, “Thật sự đẹp đến vậy ạ? Em chỉ vẽ bừa thôi mà.”
Cô giáo vẽ vẫn không dời mắt khỏi tranh, tưởng cô đang nghi ngờ lời khen của mình, liền quả quyết nói: “Đương nhiên là thật rồi! Cô không bao giờ nói dối cả! Cách phối màu này đúng là thiên tài!”
Hơn mấy chục màu sắc hòa quyện, sặc sỡ rực rỡ mà lại hài hòa đến không ngờ. Với độ tuổi này mà làm được vậy, đúng là thiên phú!
Không phải cô giáo quá kích động đâu, mà là vì trong suốt hai năm qua, biểu hiện của Tang Trĩ Nhan chỉ có thể gọi là “không tệ không giỏi”, vẽ không đến mức tệ, nhưng cũng chẳng có điểm nào thật sự nổi bật. Cô thiếu thứ khiến người ta phải “wow” lên, thiếu luôn những nét khiến người khác nhớ mãi không quên.
Còn bây giờ, cuối cùng cũng có rồi.
Cô giáo cứ mãi xoay quanh cách phối màu và bố cục, hoàn toàn bỏ qua hình dạng kỳ quặc của những sinh vật và thực vật trong tranh. Cô ấy thầm nghĩ chắc đó là mấy loài cá cảnh nhiệt đới mà cô ấy không quen thuộc.
Cô giáo phấn khích nói: “Em thông rồi! Chắc chắn là nhờ đơn thuốc nghệ thuật cô kê lần trước rồi!” Mà thẩm mỹ ấy mà, hoàn toàn có thể rèn luyện từ nhỏ.
“Vậy cô giao thêm bài tập nữa nha!” Vừa nói vừa ánh mắt chan chứa kỳ vọng, “Chỉ cần giữ được trạng thái như bây giờ, chắc chắn sẽ có thành tựu trong hội họa!”
Dù học phí có đắt đến đâu đi nữa, nhưng ai mà chẳng muốn được dạy một học trò có thiên phú? Cảm giác thành tựu mang lại hoàn toàn khác biệt.
Cô giáo tràn đầy hứng khởi, tích cực chỉ ra những điểm cần cải thiện và nâng cao trong tranh.
Tang Trĩ Nhan: … Thôi thì cứ theo đi.
Mặc dù quá trình không giống như cô tưởng tượng, nhưng kết quả lại không khác là bao. Được chọn làm cô giáo dạy vẽ của cô, năng lực chắc chắn đáng tin cậy.
Sau khi hoàn thành phần đầu tiên của tranh minh họa, Tang Trĩ Nhan bắt đầu tra cứu những nhà xuất bản chuyên phát hành truyện tranh và sách thiếu nhi. May sao không cần tốn quá nhiều công sức — trong nhà cô có rất nhiều sách thiếu nhi từng đọc qua, đủ màu sắc lung linh, bìa sau ghi rõ nhà xuất bản và địa chỉ email nhận bản thảo.
Sau khi quét sạch danh sách và gửi đi từng bản, lặng lẽ trôi qua một lúc, giọng Lục đột nhiên vang lên:
“Để khen thưởng ký chủ đã lần đầu gửi bản thảo, phát thêm một phần thưởng đặc biệt.”
Mắt Tang Trĩ Nhan lập tức sáng rực lên, ôm lấy laptop, giọng ngọt như mật: “Lục ơi, cậu đúng là tuyệt vời quá!”
Chưa kịp để Lục cảm động, Tang Trĩ Nhan đã hỏi tiếp: “Nếu có nhà xuất bản phản hồi, gửi mail muốn xuất bản thì, cũng có thêm phần thưởng nữa đúng không? Nếu không thì đâu gọi là ‘phần thưởng thêm’?”
Lục: “…… Đúng.” Cạn lời luôn.
Tuy chưa đầy một tháng trôi qua kể từ lần trước đến thế giới dưới đáy biển, nhưng với Tang Trĩ Nhan, cảm giác như đã từ rất lâu rồi. Khi lại một lần nữa bước vào nơi ấy, tim cô vẫn đập mạnh hai nhịp liên tiếp.
Lần này, cô lại nhìn thấy cung điện pha lê quen thuộc kia, chỉ là khoảng cách xa hơn lần trước. Không hề do dự, cô bơi thẳng về phía đó. Đuôi cá uốn lượn mềm mại phía sau, như thể từ đầu đã là một phần cơ thể cô. Tóc dài nhẹ nhàng tung bay như lụa, càng tôn lên gương mặt yêu mị như hồ ly. Phải mất thời gian lâu hơn dự kiến mới đến được chân cung điện pha lê. Nó lớn hơn cô tưởng, cổng thành cao đến bốn, năm mét. Vệ binh người cá cầm đao kiếm chỉ lướt nhìn cô một giây rồi quay đi.
Khi bước vào cung điện, Tang Trĩ Nhan mới phát hiện — nhìn từ ngoài thì trong suốt như thủy tinh, nhưng bên trong lại không hề như vậy. Cung điện vẫn có san hô và thảo mộc biển đan xen, tạo nên nét thú vị riêng. Vật liệu xây dựng là loại chất liệu nửa trong suốt, kết cấu như một thành phố vòng tròn. Dọc một vòng ngoài, có rất nhiều cửa hàng. Đi vào sâu hơn, kiến trúc càng cao lớn, càng lộng lẫy, binh lính canh gác cũng càng dày đặc.
Tất cả mọi thứ ở đây đều vô cùng mới lạ với Tang Trĩ Nhan. Cô không hề thấy phí thời gian, trái lại cực kỳ hào hứng, đi dạo từng cửa hàng một, suy nghĩ xem có thể lấy gì làm tư liệu sáng tác.
Tang Trĩ Nhan hỏi Lục: “Ở đây có hiệu sách không?”
Lục đáp: “Có.”
“Ở đâu vậy?”
“Đi thẳng 100 mét, rẽ phải, lên tầng bốn.”
Dù cô vẫn đang ở tầng thấp nhất của thành phố, nhưng độ cao cũng phải hơn trăm mét, hai bên san sát cửa hàng và khu cư trú. Nhìn sơ qua thì gần như giống hệt nhau, nên cô phải dò tìm thật lâu mới thấy được hiệu sách mà Lục nói, rèm cửa làm từ vỏ sò và trân châu, nhìn kỹ mới thấy rõ chữ “Thư”.
Cô vốn đã đoán, sách ở đây chắc chắn không giống sách ở nhân gian, vừa thấy liền đúng như dự đoán. Đại khái chia làm ba loại: một loại như lớp vải mỏng, đầy ký hiệu kỳ quái, vậy mà cô lại có thể hiểu được, giống như lúc cô nghe và hiểu được ngôn ngữ của người cá. Loại thứ hai giống như lá cây, dày và nặng, nhiều lớp kết lại tạo thành một cuốn “sách” có thể mở ra. Loại cuối là những mảnh tre như thời cổ, được cắt lát, khắc ký tự và biểu tượng lên đó.
Tang Trĩ Nhan đứng nhìn mà rục rịch, định mua vài loại về nghiên cứu thử. Nhưng rồi cô chợt nghĩ đến một vấn đề rất thực tế: “Chúng ta có tiền không đó?”