Fan tiểu thuyết của ta trải rộng toàn cầu

Chương 6

Tác giả: Tam Phân Lưu Hỏa

Edit : Kalle

“Ai, Céline, cậu quyết định rồi à, hè này định đi đâu chơi?” Alice tò mò hỏi.

Trường học bắt đầu nhận đăng ký trại hè rồi, bởi vì năm sau chuẩn bị thi vào trung học, hầu như cả lớp ai cũng quyết định đăng ký tham gia, gửi đơn đăng ký, vậy mà Alice vẫn chậm chạp chưa hề để ý Tang Trĩ Nhan đã nộp đơn.

Tang Trĩ Nhan gật đầu lia lịa, tay thì đang lật trang giấy, “Ba ba đã nói rồi, hè này đi New York.” Ý nói chuyện này đã tranh luận với ông bà ngoại rồi có kết quả.

Alice hiểu rõ ngay, nét mặt lập tức hơi hụt hẫng, “À, coi bộ cậu thật sự muốn đi New York học trung học rồi.” Nếu không thì chẳng thể nào bây giờ đã quyết định đi New York, tiếc nuối gọi tên, “Céline, tớ thật sự rất nhớ cậu —”

Hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, gần như chưa từng xa nhau quá lâu! Nếu Tang Trĩ Nhan quyết định đi New York học trung học, thì chắc chắn đại học cũng sẽ học ở Mỹ luôn.

“Toronto và New York cũng không quá xa, ông bà ngoại vẫn ở đây, tớ nhất định sẽ thường xuyên về thăm.”

Hơn nữa giờ có điện thoại di động, video call thoải mái, liên lạc cực kỳ tiện lợi.

Alice dĩ nhiên hiểu điều đó, nhưng vẫn cứ thấy buồn, “Mẹ tớ đã quyết định cho tớ đi Havergal rồi, trường không cho dùng điện thoại hay máy tính, cuối tuần còn đầy hoạt động, mày về chơi tớ cũng chưa chắc có thời gian rảnh đâu. Hơn nữa, chắc cậu cũng phải ở ký túc xá chứ? Nơi đó nghiêm khắc lắm, nói không chừng bận hơn cả tớ ấy chứ.”

Nói đến đây, Alice không khỏi đồng cảm.

Mẹ của Alice thì vội vã gọi điện cho cô từng bước, kỹ càng tận tường không sót điều gì, nhưng theo lời mẹ thì chắc cô sẽ phải vào ký túc xá. Mà nghĩ kỹ gia đình cô ấy phức tạp, nếu chọn, chắc chắn cô ấy cũng muốn vào ký túc xá thôi.

Chẳng nói đâu xa, cô thật sự không muốn sống chung với mẹ kế cùng mấy đứa em cùng cha khác mẹ.

Cô tin mẹ kế cũng nghĩ thế, mấy năm nay giữ khoảng cách an toàn, mỗi năm gặp vài lần đã là cực hạn, mà sống chung mỗi ngày chắc chắn là địa ngục, đối phương cũng chỉ biết tra tấn nhau thôi.

Alice hiểu khá rõ chuyện phức tạp trong nhà cô bạn, suy nghĩ thầm, “Nếu cậu không thể thường xuyên về, bận rộn cũng là chuyện tốt đó. Nói thật đi — mẹ kế Selena  có gọi điện cho cậu chưa? Ba cậu vội cỡ đó, chuyện học trung học chắc chắn mẹ kế Selena  đứng sau thúc giục rồi?”

Selena — tên tiếng Trung là Hà Gia Đồng, con nhà hào môn Cảng Thành, trước kia gả cho Tang Thánh Triết được coi là “gả thấp,” cô ta diễn xuất kiểu tự nhiên kiêu ngạo, trước mặt Tang Trĩ Nhan luôn tỏ vẻ là “mẹ kế,” không phải cô ta đối xử tệ, ngược lại về tiền bạc cô ta rất hào phóng, món nào cũng mua quà cáp, sinh nhật chưa từng bỏ sót. Nhưng cô ta chưa từng muốn có quá nhiều tình cảm, mỗi năm chỉ gọi điện cho cô vài lần, nói chuyện công thức hoá một cách lạnh nhạt, đấy là kiểu phu nhân giới hạn mà thôi.

Dù sao thì đó cũng là con của chồng , Selena không ngại nuôi dưỡng một đứa con riêng, nhưng cô ta không muốn làm mẹ kế thật sự.

Tang Trĩ Nhan vốn rất nhạy cảm, cũng không vui khi phải giả vờ hòa hợp, chỉ biết tạm thời giữ yên lặng.

Nhưng giờ khác rồi, cô muốn đi New York học, thời gian sống chung tăng lên, cũng vì cô mà Hà Gia Đồng sẽ thuyết phục Tang Thánh Triết cho cô vào ký túc xá.

Vả lại, với phong cách xưa nay của Tang Thánh Triết, chuyện này chính là ông ta đề nghị cô đi New York học trung học, những chuyện khác sẽ giao cho Hà Gia Đồng lo, dù Hà Gia Đồng có không muốn cũng sẽ bắt cô gọi điện thoại hỏi ý, rốt cuộc chuyện xin vào trung học quan trọng nhất vẫn là xem Tang Trĩ Nhan tự xử.

Tang Trĩ Nhan nói, “Chưa có đâu, nhưng chắc cũng sớm thôi.” Cô sắp thường trú ở New York rồi, dù Hà Gia Đồng có không vui cũng phải thu xếp phòng cho cô, nếu phải làm, Hà Gia Đồng sẽ làm rất kỹ càng, đồng thời cũng phải hỏi xem cô có thích không.

Dù sao cô cũng không lo mình đến đó sẽ không vui hay không hợp.

Tương lai thì chưa biết, hiện tại chắc chắn không.

Sau khi chơi tennis với Alice, trò chuyện thu hoạch cho hè, rồi từ từ về nhà, xác nhận xong bài tập, cô mở máy tính, click vào hộp thư.

“A, có hồi âm rồi sao? Nhanh vậy?”

Lúc đầu cô định chỉ kiểm tra bình thường, không ngờ có tin vui bất ngờ, click mở ra đọc hết thư, nhíu mày khẽ động, “Nhiều hơn rồi à? Mà tôi còn chưa vẽ xong… dài quá, tôi cũng chưa biết sao.”

Cô muốn xem khi nào có thể khảo sát xong đại dương mấy khu vực lớn.

Biên tập nói có lý, cô không phải tác giả mới nổi danh tiếng, mỗi lần tác giả mới ra sách với nhà xuất bản là một canh bạc, vì chứa đầy bất định, nếu cô ngay từ đầu nói muốn viết truyện dài, nhà xuất bản có thể coi đó là mối nguy lớn, họ sẽ ưu tiên chọn một quyển sách tuy không xuất sắc bằng nhưng ít rủi ro hơn.

— Vì thế xuất bản là cả một chiến lược, Tang Trĩ Nhan gần đây xem rất nhiều tài liệu liên quan, biết làm sách không hề đơn giản như nhìn ngoài.

“Không thể như thế được a.”

Tang Trĩ Nhan lẩm bẩm, cô thật sự mong chờ xuất bản, nhưng vẫn còn nhiều vùng biển chưa khám phá xong.

Chỉ viết một bộ sách thế này có hơi tiếc, cũng quá lãng phí.

Suy nghĩ một lúc, cô mở một thư mới, viết: “Thân ái Brady Johnson tiên sinh, rất vui khi nhận được thư của ngài, tôi xác thật có một số ý tưởng muốn thảo luận cùng ngài. Về xuất bản, ngài có kinh nghiệm hơn tôi, nhưng gặp mặt trực tiếp khá khó khăn, nếu được tôi muốn dùng thư từ trao đổi. Dưới đây là ý tưởng tôi dành cho 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》...”

Gặp mặt là không thể, dù sao hai bên cách nhau một quốc gia — đúng vậy, gửi bài thì ngôn ngữ vẫn là tiếng Anh, cô thẳng thắn gửi xuất bản Mỹ, hè này đi New York cũng không thể gặp trực tiếp, ai biết bên kia có kỳ thị tuổi tác cô hay không?

Chỉ viết một cuốn thì chắc chắn không khả thi.

Có thể làm theo kiểu điện ảnh, loạt truyện có liên hệ, nhưng đọc riêng cũng không sao.

Vì biên tập này đồng ý quan điểm cô, cô hơi hé lộ một chút giả thuyết, gửi xong thư sẽ tích cực khai thác tài liệu: “À, tài liệu gần như dùng hết rồi, chúng ta lại sắp xếp thời gian đi khảo sát tiếp!”

Điều quan trọng là lần trước cô tình cờ nghe thấy về lễ hội Hải Thần, nghe nói đây chính là nghi thức trọng đại nhất của tộc nhân ngư, Tang Trĩ Nhan – một thiếu nữ vốn vốn rất hứng thú với các lễ hội – lần này lại có thái độ khác hẳn, cực kỳ say mê với lễ hội này.

Nói đúng hơn đây là một lễ hội của thế giới khác, không biết có gì khác biệt so với những gì cô từng trải qua?

……

“Cư nhiên nhanh thế, đã có thư hồi đáp rồi sao?”

Một ngày bận rộn khiến Brady phải uống thêm bao nhiêu ly cà phê, nhíu mày không ngừng, cố gắng giữ tinh thần chiến đấu. Khi đọc xong nội dung thư, mặt anh không khỏi thoáng chút thất vọng. Không muốn gặp mặt mà điện thoại liên lạc cũng không được, sao lại thế?

Anh thất vọng thật đấy, nhưng ngay khi xem xong thư, sự thất vọng ấy lại tan biến như khói.

“Ôi, đúng là có điểm lợi hại thật……”

Sức hút của một thế giới quan giả tưởng hoành tráng nằm ở chỗ đó: dựa vào độ dài và cách triển khai cốt truyện, thế giới quan hiện lên rõ ràng và gây ấn tượng mạnh, đặc biệt với thể loại kỳ ảo, nó còn có thể khoét sâu vào trí tưởng tượng của tác giả như một món quà trời ban.

Brady không thể phủ nhận đây là một tác phẩm kỳ ảo đỉnh cao, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ rằng một ngày nào đó, anh sẽ từ một cuốn sách thiếu nhi mà có được cảm giác ấy.

Dù chỉ là chút cảm nhận, cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh ngạc đến sợ hãi!

—— xác định mình muốn làm quyển sách này, Brady lại chăm chú đọc đi đọc lại 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》 từ đầu đến cuối, nghiên cứu kỹ từng từ một, thậm chí dò xét từng góc nhỏ của bản thảo, càng nghiên cứu càng kinh ngạc.

Quá sức tưởng tượng.

Có thể chính anh không có tài năng thiên phú như vậy, nhưng khi nhìn thấy người ta thật sự vẽ lên một thế giới đáy biển vừa quen vừa lạ, anh mới thực sự thốt lên lời ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Đây là khác hẳn ngành nghề mà anh từng làm, dù anh cũng đọc nhiều tài liệu, nhưng chưa từng thấy ai làm được vậy.

Thế mà có người làm được, vậy không biết Marian tiểu thư chủ biên sẽ nghĩ sao về dự án này?

Đang suy nghĩ thì có người chen ngang, “Brady, có phải anh tìm được tác phẩm hay rồi không? Sao không mang luôn đến gặp Marian tiểu thư đi?”

Bị nói trúng tim đen, Brady biến sắc, cau mày, “Pietro, anh làm gì ở đây thế?”

Dù hỏi vậy, tâm trạng thì rõ ràng rồi. Pietro và nhóm thực tập sinh có sáu người, không ai chắc chắn được sẽ chính thức chuyển lên biên tập, chỉ có hai người xuất sắc nhất mới có cơ hội, họ coi nhau là đối thủ.

Đó cũng là lý do mọi người đều cố gắng hết sức, quan tâm sát sao “đối thủ”. Gần đây anhta quá chú ý đến dự án Demon · McKee của một nữ sĩ, tìm đọc rất nhiều sách thiếu nhi, Pietro chuyên tấn công mảng sách thiếu nhi này.

“Tan ca rồi, không có việc gì đâu, cho tôi xem anh đang vội cái gì?”

Lời nói có khách khí, nhưng thái độ và hành động lại chẳng hề khách sáo, anh ta tiến lại gần máy tính của Brady, ánh mắt sáng lên khi thấy giao diện chưa tắt — đó chính là bản thảo của Tang Trĩ Nhan.

Đây là cơ hội Pietro chờ đợi từ lâu.

Nhìn Pietro lúc này, thực sự cảm thấy anh ta coi Brady như kiểu miệng nói một đằng tay làm một nẻo, nhưng sau khi xem nội dung, sự tức giận dần nguôi đi, thay bằng sự khinh bỉ, “Cái kiểu này mà anh còn dám đem cho cô Marian  xem à? Anh nghĩ cô Marian sẽ duyệt sao?”

Anh ta còn nghĩ mình đã quá xem trọng Brady, rốt cuộc là anh ít đọc bản thảo sách thiếu nhi quá hay sao? Cái thứ này mà cũng gọi là bảo bối? Pietro còn muốn đánh thức Brady để đừng làm Marian mất mặt.

Biết đâu còn có thể xử đẹp được một đối thủ nữa.

Rốt cuộc, biên tập quan trọng nhất chính là con mắt tinh tường. Có con mắt đó mới có thể tìm được viên ngọc giữa đống cát, còn mấy chuyện khác, kể cả tranh vẽ hay câu chuyện cũ cũng không bằng hắn mấy ngày nay đọc sách.

Pietro đứng lên, “Nhưng anh cứ thử xem đi, biết đâu được cũng không phải không có cơ hội.”

Nói xong như không việc gì, rời đi. Hai người tranh luận cũng đã làm náo động mấy người khác. Brady mặt vẫn lạnh như nước, đóng máy tính, bắt đầu dọn đồ.

Brady không giận đâu — Pietro chỉ xem vài trang mà biết được gì chứ? Anh còn vui vì Pietro nhìn lướt vài trang để định nghĩa chất lượng, biết đâu nếu đối phương muốn giành cướp cũng không phải không có khả năng.

Nhưng có  nhạc nền này, anh quyết tâm phải nhanh hơn.

Chờ một cơ hội, Brady đem kế hoạch và bản thảo 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》 nộp cho Marian  chủ biên.

Chẳng bao lâu, Pietro lộ một nụ cười nhạo, thầm nghĩ Brady đúng là không biết trời cao đất dày, chưa từ bỏ ý định, thật sự nghĩ bản thảo đó có thể được Marian duyệt sao?

Anh ta ngồi chờ Brady bị gọi vào văn phòng để “răn dạy”, nhưng chờ mãi chờ mãi,  thư ký chỉ nói: “Brady, cô Marian  kêu anh vào.”

Giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không có vẻ tức giận hay bực dọc.

Pietro càng cảm thấy không ổn.

Khoảng mười phút sau, Marian nữ sĩ bước ra với vẻ mặt hiếm hoi dịu dàng, Brady mặt rạng rỡ theo sau, Pietro càng thêm hoài nghi.

Quả nhiên, Marian  tuyên bố chuyển phụ trách biên tập giúp Brady sang người quen thuộc mảng sách thiếu nhi Charl·es, hiện cũng chủ lực biên tập 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》.

Dự cảm không tốt hoàn toàn thành sự thật.

Pietro không thể tin nổi nhìn Marian, tự hỏi có phải nữ sĩ bị ma thuật gì tác động, sao bản thảo rác rưởi đó lại được duyệt?

Như thể nhìn thấu hắn suy nghĩ, Brady chạm mắt Pietro, nở một nụ cười đầy khiêu khích.

—— ai cũng biết, nếu 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》 thành công, anh chắc chắn sẽ ngay lập tức chuyển chính thức!

Ngoài Brady ra, ai nấy đều ganh tị với vận may trời cho của anh. Nhớ lại trước đây Pietro còn tranh giành với anh, giờ nghĩ lại không khỏi nghi ngờ con mắt biên tập của Pietro.

Dù sao cũng là biên tập, họ tin tưởng kinh nghiệm và tầm nhìn của cô Marian  nhiều năm qua.

Pietro cũng nghĩ vậy, mặt thoáng thanh thản, ánh mắt lơ đãng nhìn Brady đầy đắc ý.

Brady đã nhanh chóng rời ánh mắt.

Dù thuyết phục cô Marian , Brady vẫn không dám chậm trễ, thậm chí còn nỗ lực hơn trước, bởi chỉ có thành công với 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》 mới chứng minh được tài năng và con mắt của anh, chứ hiện giờ vẫn chưa có gì chắc chắn.

Phía trước khi thuyết phục cô Marian , anh đã tốn rất nhiều tâm huyết. Biết rằng tất cả thư gửi Marian đều là từ Tang Trĩ Nhan trình bản thảo, còn ghi rõ ràng tỉ mỉ kịch bản và văn án xác thực.

Không chỉ phân tích ưu khuyết điểm 《Ký sự mạo hiểm dưới đáy biển》, còn vạch ra cách thức quảng bá, đề xuất “đầu tư trước tiên”. Dù hiện tại sách chưa gây chú ý, nhưng đây là tác phẩm đầu tay của Demon · McKee , rõ ràng có tiềm năng phát triển, nên đáng để đầu tư.

Phải hiểu rằng ở Bắc Mỹ, cuộc cạnh tranh giữa nhà xuất bản cực kỳ khốc liệt. Một nhà xuất bản tầm trung như Polar Bear nếu không nuôi dưỡng tác giả của mình sẽ nhanh chóng bị đào thải.

Anh còn đưa ra số liệu chi tiết để cô Marian l thấy được sự nghiêm túc của mình, mong có cơ hội. Nhưng Pietro thì cho rằng anh chỉ cần gửi thư là có thể động Marian, không thể nào tưởng được điều đó.

Giờ thì Pietro hẳn đang hối hận.

—— so với Brady, Pietro mới là biên tập sách thiếu nhi thiếu nghiêm túc, nếu có kế hoạch như Brady trình lên, hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa biên tập để giành quyển sách này. Thế mà trước đó Pietro chướng mắt bản thảo, đánh mất cơ hội.

Cơ hội là dành cho người biết chuẩn bị.

Tinh thần tốt, Brady tiếp tục gửi thư hỏi Demon · McKee về phần viết tiếp theo…

Lúc này, Brady cũng phần nào hiểu được tâm trạng của “các tiền bối”, hận không thể tự mình viết xong thay họ.

Hơn nữa bản thảo dài hơn so với tưởng tượng, nên Brady càng phải tính toán thời gian làm sao để kịp tiến độ.

Dù đã thấm mệt, anh vẫn cố gắng làm việc quên đói quên mệt, quên đi bản thân mình là ai, chỉ cần một ngày có thể sống trong thế giới kỳ ảo này là đủ.





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play