Fan tiểu thuyết của ta trải rộng toàn cầu
Chương 1
Tác giả: Tam Phân Lưu Hỏa
Edit : Kalle
“Cái gì cơ?”
Tang Trĩ Nhan khựng lại ngay tại chỗ, động tác cũng ngừng lại, nét mặt cứng đờ. Phản ứng đầu tiên của cô là: Mình có cần đi kiểm tra não không vậy...?
Tự dưng trong đầu lại xuất hiện thêm một giọng nói kỳ quái, thế này thì kiểu gì cũng không bình thường rồi!
Cứ như thể đoán được cô đang nghĩ gì, cái giọng lạ đó trong đầu lập tức lên tiếng, rất bình thản:
“Yên tâm đi, cô không bị bệnh cũng chẳng bị ảo giác gì đâu.”
“Cứ coi như tôi là sản phẩm công nghệ cao bước ra từ một bộ phim khoa học viễn tưởng đi.”
“Hiện giờ tôi cần một chút trợ giúp từ cô.”
“Nếu cô đồng ý giúp, tôi có thể trả công hậu hĩnh cho cô...”
Giọng nói còn chưa dứt lời, Tang Trĩ Nhan đã như chém sắt chặt đinh:
“Tôi từ chối!”
Giận dữ hét lên:
“Cút ra khỏi đầu tôi ngay!”
Giọng nói im lặng: “......”
Sau vài giây, nó lên tiếng lần nữa:
“Ái chà, đừng vội từ chối như thế, tôi còn chưa nói xong mà. Cô nghe tôi nói hết đã, rồi muốn từ chối thì cũng chưa muộn...”
Tang Trĩ Nhan siết chặt nắm tay, đặt lên bàn học:
“Bất kể là cái gì, tôi cũng không cần! Cút ra khỏi đầu tôi, ngay lập tức!”
Nói cực kỳ dứt khoát, khí thế bừng bừng.
Giọng nói: “......”
Biết lời nhẹ nhàng chẳng có tác dụng, giọng nói đó thay đổi chiến thuật:
“Ngại quá, bây giờ tôi không cút được.”
Tang Trĩ Nhan: “......”
Lần này đến lượt cô cạn lời. Câu này nghe sao mà trơ trẽn thế không biết?!
Giọng nói lại tiếp tục, lần này đổi sang giọng vô sỉ không biết xấu hổ:
“Có bản lĩnh thì cô làm tôi cút đi nè.”
Tang Trĩ Nhan lập tức xòe tay, đập mạnh xuống mặt bàn, suýt nữa tạo thành vài cái lỗ:
“……!!!!”
Tức muốn phát điên!!!
Thấy cô đang hít thở sâu, có vẻ sắp bùng nổ đến nơi, giọng nói kia lại đổi tông, giọng điệu xuống nước:
“Đừng giận mà, thật sự không còn cách nào khác. Bây giờ năng lượng của tôi sắp cạn rồi, chỉ còn chút xíu đủ để nói chuyện với cô thôi. Cô không giúp tôi, tôi đến muốn ‘cút’ cũng chẳng còn sức đâu mà cút.”
“ Cô không muốn tôi ở lại, tôi cũng chẳng muốn ở lại, vậy là mục tiêu của chúng ta giống nhau rồi đúng không? Hay là thế này đi, cô cứ nghe tôi nói hết đã. Chúng ta thương lượng một chút, hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ cần cô giúp tôi hồi phục đủ năng lượng, tôi sẽ lập tức biến, được chứ?”
Tang Trĩ Nhan: “……”
Tức giận, tức giận lắm!!!
Còn mấy tháng nữa mới tròn mười một tuổi, Tang Trĩ Nhan lúc này còn quá non nớt, tức thì tức đó, nhưng lại chẳng làm gì nổi cái thứ vô hình vô ảnh này. Đồng ý thì thấy uất ức, mà không đồng ý thì cũng chẳng biết nên xử lý thế nào.
Khoảng một phút trôi qua, cuối cùng Tang Trĩ Nhan mới lên tiếng, giọng lạnh tanh:
“ Cậu muốn tôi giúp cái gì?”
Giọng nói kia đạt được mục đích, lại không hề tỏ vẻ đắc ý, ngược lại còn nhẹ giọng, dịu dàng hẳn đi:
“Tin tôi đi, tôi thật sự sẽ không làm hại cô đâu. Ai… Nếu không phải ta đang trong tình thế bất lực, cũng chẳng muốn làm thế này đâu.”
“Thế này nhé, để thể hiện thành ý, để tôi nói trước phần thù lao.”
“ Cô từng đọc truyện cổ tích rồi chứ? Những nàng tiên cá, công chúa ngủ trong rừng… Cô có từng mơ được tận mắt thấy họ không? Tôi có thể cho cô tận mắt nhìn thấy các nàng đấy. Thế nào? Món quà này đủ hấp dẫn chưa?”
Tang Trĩ Nhan lúc này đang xụ mặt, cố gắng tự nhủ đừng bị dụ dỗ, nhưng vẫn không kìm được bị thu hút. Đôi mắt bất giác mở to, buột miệng hỏi:
“Thật không?”
Vừa nói xong đã thấy hối hận rồi.
Giọng nói đáp:
“Tất nhiên là thật rồi, tôi lừa cô làm gì chứ?”
“Không tin thì giờ mở tủ quần áo của cô ra xem đi.”
Tang Trĩ Nhan vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Giọng nói kia lại vang lên, nhẹ nhàng dụ dỗ:
“ Cô từng xem Alice lạc vào xứ sở thần tiên rồi đúng không? Tủ quần áo này bị tôi yểm phép rồi đấy. Chỉ cần cô mở nó ra... sẽ nhận được phép thuật.”
“Thôi được rồi, để tôi giúp cô mở nhé.”
Vừa dứt lời, cánh cửa tủ vốn đang đóng bỗng "cạch" một tiếng nhẹ, tự động từ từ mở ra. Bên trong treo đầy quần áo, nhưng lúc này Tang Trĩ Nhan chẳng nhìn thấy gì ngoài một chiếc váy xanh lam lấp lánh đang nổi bật hẳn lên.
Chiếc váy ấy... y như thể bước ra từ thế giới cổ tích — đúng chuẩn kiểu váy công chúa trong mộng, toàn thân váy phát sáng rực rỡ, chỗ này gắn ngọc trai, chỗ kia đính san hô, từng chi tiết đều tinh xảo đến không tưởng. Lẽ ra với ngần ấy chi tiết thì sẽ phải nặng nề cồng kềnh, vậy mà không — nó vẫn nhẹ nhàng bay bổng, tựa như dòng nước đang chuyển động.
Một chiếc váy mộng ảo như vậy, với con gái mà nói, sát thương không dưới 200%.
Với một cô bé tuổi mười một như Tang Trĩ Nhan thì càng là đòn chí mạng.
“Giờ thì mở to mắt ra mà xem, mẹ tiên đỡ đầu sắp dùng phép thuật rồi đấy!”
Như để phù hợp với không khí mộng mị ấy, giọng nói kia bỗng trở nên thần bí hơn hẳn. Tang Trĩ Nhan chỉ thấy chiếc váy kia bắt đầu bay lên, nhẹ nhàng lơ lửng từ trong tủ quần áo, chậm rãi hướng về phía cô.
Cô theo bản năng nín thở.
Ngay khoảnh khắc chiếc váy bay tới trước mặt, nó phát sáng rực rỡ với năm sắc cầu vồng rồi bất ngờ hòa vào cơ thể cô. Tang Trĩ Nhan theo bản năng nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, cô cảm thấy thân thể mình nhẹ hẫng. Theo phản xạ, cô động đậy một chút… rồi lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Bật mở mắt ra, cô chết lặng:
Hai chân của mình đã biến thành… một chiếc đuôi cá lấp lánh ánh sáng?!
Cô vừa nhúc nhích, chiếc đuôi cá cũng đong đưa theo, vây cá khẽ khuấy nước, ánh sáng lung linh phát ra từng đợt, đẹp đến nghẹt thở.
Khoan đã… nước?!!
Tang Trĩ Nhan: !!!!!
Cô đang ở dưới nước?!!
Nhưng còn chưa kịp hết kinh hãi, bên tai cô đã vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ. Mấy nàng tiên cá xinh đẹp không tưởng, mang theo những chiếc đuôi đủ sắc màu, lần lượt bơi ngang qua người cô, còn nở nụ cười thân thiện nữa chứ! Không xa phía trước họ — là một tòa cung điện dưới biển, to lớn lộng lẫy, tựa như bước ra từ truyện cổ tích.
Đây chẳng phải là cung điện của nàng tiên cá nhỏ đó sao?!
Cảm giác choáng ngợp bất ngờ ập tới, gò má Tang Trĩ Nhan khẽ ửng hồng, thần trí vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh táo.
Ngay lúc cô còn đang lưỡng lự không biết có nên bơi đến cung điện đó hay không, bên tai đã vang lên tiếng hát dịu dàng đến mộng ảo, tựa như âm thanh bước ra từ thần thoại. Chỉ mới nghe thoáng qua thôi, tâm trí Tang Trĩ Nhan đã như bị cuốn đi, không kìm được mà quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra — nhưng lại bị một bụi san hô đỏ rực rỡ cao lớn che khuất tầm nhìn.
Còn đang tiếc nuối chưa kịp nhìn rõ, giọng nói quen thuộc kia lại vang lên, lần này mang theo chút nghịch ngợm:
“Được rồi, phép thuật kết thúc rồi nha~”
Ngay khi lời đó vừa dứt, chiếc đuôi cá của cô phát sáng trở lại, toàn bộ cảnh tượng xung quanh dần tan biến như ảo ảnh.
Khi ánh sáng cuối cùng tan hết, Tang Trĩ Nhan mở mắt — lại thấy mình đang đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ như cũ. Nhìn xuống chân, đôi chân nhỏ nhắn vẫn nguyên vẹn, chẳng có dấu vết gì của đuôi cá nữa cả.
Vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng tựa như giấc mơ kia… tim cô đến giờ vẫn còn đập thình thịch chưa thôi.
“Sao nào? Phép thuật vừa rồi đủ xuất sắc chưa?”
Giọng nói kia tiếp tục dụ dỗ, như dẫn dắt cô từng bước vào thế giới cổ tích:
“Chỉ cần cô chịu giúp tôi, tôi sẽ thường xuyên cho cô trải nghiệm những loại phép thuật như vậy. Cô không chỉ được gặp nàng tiên cá, mà còn có thể thấy cả tinh linh, thiên thần nữa cơ. Có giá trị quá còn gì? Ngoài tôi ra, ai có thể thi triển được loại phép thuật đó chứ?”
Tang Trĩ Nhan tuy còn nhỏ nhưng đâu phải dễ bị dụ. Cô đã đọc qua Andersen's Fairy Tales, Grimm's Fairy Tales, cả Ngàn Lẻ Một Đêm nữa — và cô biết, trong những truyện đó, yêu ma quỷ quái luôn rất giỏi trong việc dụ dỗ con người. Cuối cùng, nếu không cẩn thận, sẽ bị chúng nuốt trọn cả linh hồn.
Giọng nói kia nghe thật êm tai, dịu dàng đến mức khiến người ta mềm lòng — nhưng mà, ai biết có phải thật lòng hay không?
Lỡ như bị lừa thì sao?
Nhưng cảnh tượng vừa rồi… quả thật khiến lòng người rung động.
Còn đẹp và choáng ngợp hơn bất kỳ sân khấu kịch nào từng thấy.
Nếu như Tang Trĩ Nhan lớn thêm vài tuổi, có lẽ cô bé đã hiểu một chân lý rằng: "Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí." Nếu đối phương chỉ cần một điều gì đó rất đơn giản, thì cũng chẳng có lý do gì để bỏ ra một "khoản đầu tư phép thuật" kinh khủng đến vậy.
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa đủ chín chắn để hiểu điều đó. Vừa mới bị thế giới dưới biển mê hoặc, tâm trí cô vẫn còn vương lại trong giấc mộng lung linh ấy. Cô do dự một chút, rồi hỏi khẽ:
“…Vậy cậu nói thử xem, muốn tôi giúp chuyện gì?”
Giọng nói kia lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, nhưng lại trở nên ấp a ấp úng:
“Cái chuyện tôi muốn cô làm, nói khó thì cũng không quá khó… mà nói dễ thì cũng chẳng dễ tẹo nào…”
Nghe nó nói lắp bắp như thế, Tang Trĩ Nhan càng có dự cảm không lành. Nhưng trốn cũng không phải cách, cô cắn răng tự nhủ lòng phải vững tâm, rồi nghiêm túc hỏi lại:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Giọng nói ấy rõ ràng, dõng dạc, mang theo cảm xúc dạt dào:
“—— Cô có muốn trở thành một đại tác giả vĩ đại không?”
“…Hả?” Tang Trĩ Nhan, trong lúc đang chuẩn bị tâm lý cho một yêu cầu “khó nhằn”, lập tức hóa đá.
……
………………
Tang Trĩ Nhan nằm đơ mặt trên giường, đã tắt đèn, căn phòng yên ắng vô cùng, nhưng trong đầu cô, cái giọng nói đó vẫn không ngừng lải nhải:
“ Tôi chỉ có đúng một yêu cầu thôi, chỉ cần cô một ngày nào đó trở thành tác giả nổi tiếng nhất thế giới, rồi viết riêng cho mình một bộ best-seller, là tôi sẽ lập tức rời khỏi đầu cô, tuyệt đối không làm phiền nữa. Ở lại trong não cô quá mười lăm phút, tôi chính là con vương bát đản xếp hạng nhất thế giới luôn!”
“Thật ra tôi cũng đâu còn cách nào khác đâu... những loại năng lượng khác căn bản không có tác dụng gì với tôi cả. Tôi phải hấp thu từ những khái niệm trừu tượng, kiểu như ‘niềm tin’, ‘giấc mơ’ các thứ. Nếu dễ vậy thì tôi đã sớm hút no rồi chuồn khỏi Trái Đất rồi ấy chứ.”
“Giúp tôi đi mà, cầu xin cô đấy... cô là cô công chúa đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất trên đời này luôn đó!”
“ Cô không muốn lại được trải nghiệm phép thuật vừa nãy sao? Chỉ cần cô giúp tôi, tôi thề sẽ thường xuyên cho cô xem phép thuật như vậy. Nghĩ mà xem, ngoài tôi ra, còn ai có thể mang đến cho cô cảm giác đó? Độc nhất vô nhị, độc quyền luôn nha~”
Nó thực sự rất khổ tâm. Nhưng vừa mới dứt lời thì Tang Trĩ Nhan đã lạnh lùng từ chối thẳng thừng không một chút nể tình. Đã vậy, nó chỉ còn biết mặt dày bám lấy cô.
Sau khi trải qua cảm xúc kích thích của phép thuật biến thân, tâm trạng Tang Trĩ Nhan đã dần ổn định lại, ngay cả nỗi sợ ban đầu với giọng nói lạ kia cũng tan biến. Dù giọng đó có đáng thương, có nũng nịu bao nhiêu, cô vẫn lạnh lùng đáp:
“Yêu cầu đó là không thể! Tác giả vĩ đại nhất? Cậu biết câu ‘Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị’ không? Làm gì có chuẩn nào đánh giá ai là vĩ đại nhất?”
Ngay cả Shakespeare ấy, fan của ông ta cũng không dám mạnh miệng tuyên bố ông là số một thế giới!
“Hơn nữa, tôi cũng không hẳn là thích văn học.”
Đối với Tang Trĩ Nhan mà nói, chuyện quy hoạch cuộc đời nghe vẫn còn quá xa vời. Mấy năm qua ở lớp văn học, chủ đề “ước mơ của em” vẫn được mang ra thảo luận. Và từ lúc còn học mẫu giáo đến giờ, cô đã từng muốn làm phi công, nghệ sĩ piano, vũ công, nhà thiên văn học, chuyên gia tài chính — nhưng chưa từng có một lần nào muốn làm nhà văn.
Thầy cô dạy văn cũng chưa từng khen cô có năng khiếu viết lách gì cả. Ngược lại, giáo viên dạy piano của cô mới từng khen cô có tài năng thiên bẩm trong âm nhạc.
“Cậu đi tìm người khác đi.”
“Không được!”
Nghe đến đây, cái giọng vừa nãy còn năn nỉ tha thiết bỗng gắt gỏng hẳn lên, phản đối dứt khoát:
“Nhất định phải là cô! Ngoài cô ra, ai cũng không được!”
Giọng nói trở nên cay đắng, buồn buồn:
“Nếu ai cũng được, tôi đâu cần tự chuốc khổ thế này, nhất định phải tìm đúng cô? Tìm một tác giả nổi tiếng sẵn chẳng dễ hơn sao?”
“Tôi còn biết làm sao chứ…”
“Tin tôi đi, nếu còn bất kỳ cách nào khác, tôi đã chẳng phải ở đây dây dưa với cô như thế này đâu.”
“ Cô từ chối thì cũng đừng mong yên ổn! Tôi sẽ quậy phá trong đầu cô cả ngày luôn đấy! Cùng lắm là tiêu hao hết năng lượng rồi tan biến, chết cũng phải kéo theo cô làm đệm lưng!”
Cái kiểu ăn vạ dai như đỉa này, thật sự rất giống một mụ đàn bà chanh chua — có điều Tang Trĩ Nhan còn nhỏ, còn chưa từng thấy người phụ nữ đanh đá ngoài đời, càng chẳng biết phải đối phó thế nào.
Sau khi khóc lóc om sòm một hồi, giọng nói kia lại chuyển sang vẻ tội nghiệp, yếu ớt:
“ Tôi đâu có bắt cô phải ngay lập tức trở thành nhà văn đâu... tôi chỉ nói là cùng nhau thử xem. Không thử sao biết được? Nếu thử rồi mà không được thì tôi sẽ từ bỏ, sẽ biến mất luôn, không làm phiền cô nữa, chịu chưa?”
Tang Trĩ Nhan:
“…Không có ai khác ngoài tôi à?”
Giọng nói kia lập tức trở nên kích động, tha thiết:
“Tất nhiên rồi! Cô chính là người đặc biệt nhất trong mấy tỷ người trên đời này đó, không tin cô nghĩ xem, nếu không thì sao tôi lại ‘lọc’ ra cô giữa biển người mênh mông này chứ?”
“Tin tôi đi, trên đời không ai đặc biệt, không ai có tiềm năng hơn cô. Cô chắc chắn làm được!”
Nó cứ thế thủ thỉ bên tai cô suốt mấy phút, cuối cùng cũng khiến cô mềm lòng, miễn cưỡng đáp:
“…Được rồi, tôi thử xem.”
Chưa để cái giọng kia kịp vui mừng, cô đã nhanh chóng nói thêm:
“Nhưng tôi không đảm bảo là sẽ thành công đâu đấy.”
Dù là vậy, giọng kia vẫn thở phào nhẹ nhõm, reo lên:
“Tình bạn muôn năm! Cảm ơn người bạn tốt nhất, tuyệt vời nhất của tôi!”
Nó lại ngọt ngào tiếp lời:
“ Cô sẽ không hối hận vì quyết định này đâu, tôi thề đấy!”