Fan tiểu thuyết của ta trải rộng toàn cầu

Chương 3

Tác giả: Tam Phân Lưu Hỏa

Edit : Kalle

Bắt đầu từ lối viết rồi mới nói đến việc giảng nghĩa, hiện tại Tang Trĩ Nhan đang ở giai đoạn kiểu như: nhìn lên thấy mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại thấy chẳng ai bằng mình. Mấy thứ thuộc kiểu tư duy phức tạp tạm thời cô vẫn chưa thể xử lý ổn thỏa, nhưng để viết một câu chuyện cổ tích thì hoàn toàn không thành vấn đề. Dù vậy, người ta đọc cổ tích cũng đâu phải vì văn phong, quan trọng nhất là… câu chuyện có thú vị hay không.

Câu chuyện bắt đầu ở một vương quốc nơi đáy biển, thời gian là rất lâu sau khi nàng tiên cá nhỏ hóa thành bọt biển.

Nhiều năm trôi qua kể từ khi câu chuyện về nàng tiên cá hy sinh hóa thành bọt biển trở thành một truyền thuyết lưu truyền từ miệng người này sang người khác, thì ở nơi đáy biển ấy, có một nàng tiên cá tóc vàng, vóc dáng gầy gò yếu ớt ra đời. Cô không có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng chẳng có giọng hát làm say lòng người. Vì quá yếu, tốc độ bơi của cô cũng chậm chạp đến mức khiến người khác sốt ruột. Bởi thế, chẳng ai chơi với cô cả.

Nàng tiên cá nhỏ sống cô độc, thường xuyên trồi lên mặt biển, lặng lẽ ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn. Cho đến một ngày nọ, ở vùng biển mà cô hay lảng vảng, có một chiếc du thuyền xa hoa xuất hiện. Trên thuyền, người ta ca hát, nhảy múa rộn ràng. Cô trốn sau tảng đá ngầm, len lén nhìn thấy một vị hoàng tử cao lớn, điển trai trong bộ lễ phục sang trọng.

Đôi mắt anh ấy nhìn về phía đại dương, ánh mắt sâu thẳm như đang chìm vào dòng suy nghĩ nào đó rất xa xăm.

Tiên cá nhỏ bơi lại gần mạn thuyền, lắng nghe những tiểu thư trong bộ váy lộng lẫy đang bàn tán. Hóa ra, vị hoàng tử kia chính là hậu duệ của người năm xưa được nàng tiên cá cứu rồi hóa thành bọt biển. Sau khi nàng ấy biến mất trong đau đớn, một công chúa khác vì xót thương đã kể lại toàn bộ sự thật cho hoàng tử biết. Khi hoàng tử lên ngôi vua, anh đã xây một bức tượng để tưởng nhớ nàng tiên cá đã cứu mạng mình.

Từ nhỏ, vị hoàng tử này đã vô cùng thích bức tượng ấy. Anh ấy cũng rất thích đứng trên bờ hoặc đi thuyền ra biển, như thể luôn mong được gặp lại một nàng tiên cá từ dưới đáy đại dương. Nhưng kể từ sau bi kịch năm xưa, rất hiếm có ai còn nhìn thấy tiên cá nữa.

Tiên cá nhỏ nhìn vào mắt hoàng tử — như bầu trời đêm sâu thẳm không thấy đáy. Trước khi bình minh ló rạng, cô lại lặng lẽ lặn xuống đáy biển. Nhưng lần này, cô không quay về vương quốc của mình, mà đến khe nứt sâu nhất dưới đáy biển — nơi ở của mụ phù thủy biển.

Cô muốn lên bờ. Cô muốn đi tìm vị hoàng tử ấy.

Phù thủy biển hỏi cô lấy gì để trao đổi. Cô không có giọng hát ngọt ngào, cũng chẳng có dung nhan xinh đẹp. Vậy cô dùng gì để đổi lấy lọ thuốc thần?

Tiên cá nhỏ đáp: “Dù tôi không có hai thứ đó, nhưng tôi có trí tuệ hơn người.”

“Nhưng tôi không muốn dùng trí tuệ để đổi thuốc, tôi muốn dùng một thứ khác.”

Cuối cùng, cô đã thuyết phục được phù thủy biển.

Hôm đó, gió nổi lên dữ dội, mưa như trút nước. Du thuyền bị bão đánh lật. Nàng tiên cá bất chấp phong ba, lặn giữa mưa gió đi tìm hoàng tử đang chìm trong biển lớn. Cô vất vả lắm mới đẩy được anh lên bờ cát, sau đó uống lọ thuốc thần giúp cô mọc đôi chân người.

Hoàng tử tỉnh lại, thấy một cô gái không mảnh vải che thân đang khoa tay múa chân trước mặt mình, ánh mắt long lanh như muốn nói điều gì đó.

Đôi mắt hoàng tử sáng rực lên. Anh nắm lấy tay cô, chân thành nói: “Ta biết chính em là người đã cứu ta. Em là nàng tiên cá đúng không? Ta đã chờ em rất lâu rồi. Dù em không nói được cũng không sao, ta sẽ cưới em, để em trở thành công chúa của ta.”

Tiên cá nhỏ rưng rưng nước mắt. Hoàng tử bế cô về cung điện.

Từ đó, câu chuyện tình yêu của họ nhanh chóng lan truyền khắp vương quốc. Rồi từ vương quốc lại lan tới tận đáy biển. Dù là con người hay tiên cá đều vô cùng xúc động. Họ nhớ đến câu chuyện buồn năm xưa, và thấy rằng phiên bản này như một “bản làm lại” nhưng kết thúc lại tốt đẹp hơn rất nhiều.

Hôn lễ của họ được tổ chức ngay giữa đại dương. Hôm đó, trên mặt biển xuất hiện vô số nàng tiên cá, lặng lẽ dõi theo lễ cưới lộng lẫy ấy.

Từ đó về sau, nàng tiên cá nhỏ trở thành vương phi của nhân loại. Tuy không thể trở về đáy biển, nhưng vẫn giữ liên lạc với các chị em tiên cá. Cô góp phần mở ra khu mậu dịch giữa hai thế giới — nhân loại và vương quốc dưới biển sâu.

Nhờ vậy, nền thương mại của vương quốc loài người ngày càng phát triển. Một năm sau, cô và hoàng tử có một công chúa. Công chúa ấy không chỉ có vẻ đẹp khiến người ta ngỡ ngàng, mà còn có giọng hát ngọt ngào làm lay động lòng người. Người đời nhìn thấy cô là lập tức nhớ đến nàng tiên cá đã hóa thành bọt biển năm xưa. Dù tiên cá nhỏ không biết nói, nhưng hoàng tử vẫn hết lòng yêu thương cô, dân chúng thì vô cùng kính trọng. Cô trở thành vị hoàng hậu được ngưỡng mộ nhất.

Từ đó, cô sống hạnh phúc bên vị vua của mình.

Tang Trĩ Nhan viết xong thì cực kỳ hào hứng, liền sốt sắng hỏi Lục: “Thế nào? Có được không?”

Lục tiếc nuối đáp: “Tôi không thể đưa ra đánh giá khách quan về hay dở của câu chuyện này. Vì tôi không có hệ thống cảm xúc hoàn chỉnh của con người, và tôi với các cô là hai giống loài hoàn toàn khác nhau.”

Nó có thể tóm tắt toàn bộ câu chuyện, cũng có thể phân tích ngữ pháp, cấu trúc, điểm mạnh điểm yếu, nhưng lại không thể nhìn từ góc độ con người để đánh giá một câu chuyện hay hay không. Bởi vì, một câu chuyện có hay hay không, đâu thể chỉ dựa vào mấy lý do kỹ thuật như vậy để nhận định.

Vậy là Tang Trĩ Nhan đành phải đem truyện gửi cho cô giáo dạy văn.

Cô chớp mắt đầy kỳ vọng: “Cô ơi, thế nào ạ?”

Ban đầu, cô giáo văn vô cùng vui khi thấy Tang Trĩ Nhan chủ động sáng tác. Tuy phong cách viết của cô bé không giống gu thưởng thức của cô ấy, nhưng không thể phủ nhận năng lực xuất sắc của Nhan. Về độ mở rộng và chiều sâu, trong lớp chẳng mấy ai theo kịp.

Khi nghe Nhan nói đã viết xong một câu chuyện và muốn cô đọc thử, cô giáo lập tức hào hứng.

Đọc xong: “……”

Cả câu chuyện nhìn qua thì đơn giản, cũng chẳng dài.

Lúc mới đọc xong, cảm giác… cũng khá bình thường. Nhưng không hiểu sao, cứ có cảm giác chỗ nào đó… sai sai.

Cô giáo nhìn Tang Trĩ Nhan với ánh mắt đầy phức tạp, hỏi câu đầu tiên:

“Công chúa mà tiên cá nhỏ sinh ra… là mụ phù thủy hả em?”

Tang Trĩ Nhan: “Vâng ạ.”

“Vậy tức là giao dịch giữa tiên cá nhỏ và mụ phù thủy… là thế à?”

Tang Trĩ Nhan đáp tự nhiên như không: “Tiên cá nhỏ không có sắc đẹp, không có giọng hát hay, thì chỉ có thể dùng thứ khác để trao đổi thôi. Cô ấy trở thành hoàng hậu, con gái cô ấy sẽ thừa kế cả vương quốc, đương nhiên làm nữ vương thì vẫn hơn làm phù thủy rồi.”

“Nhưng… chẳng phải cô ấy trả giá bằng giọng nói sao?”

“Giọng cô ấy vốn dở tệ mà cô, nên phần đó chỉ là ‘giao dịch hình thức’ thôi. Mà như thế thì người khác mới dễ tin cô ấy chính là hóa thân của nàng tiên cá năm xưa. Nàng tiên cá vì yêu mà hóa thành bọt biển, thì cô tiên cá nhỏ này cũng vì yêu mà chịu đau đớn lên bờ, vậy mới hợp lý.”

Cô giáo dạy văn: “……” Tâm trạng rối như tơ vò.

Cô ấy dừng lại chốc lát rồi lại hỏi tiếp:

“...Vì sao lại muốn thành lập khu mậu dịch vậy?”

Tang Trĩ Nhan đáp:

“Vì cô ấy không phải công chúa của một quốc gia lớn, chẳng có của hồi môn phong phú hay lãnh thổ gì hết. Để giữ vững vị trí của mình, cô ấy chỉ có thể khiến bản thân trở nên ‘đáng giá’. Cô ấy gắn chặt vương quốc dưới đáy biển với vương quốc loài người, như vậy sẽ chẳng ai dám thách thức quyền uy của cô ấy, càng không thể lung lay địa vị của cô ấy.”

Tâm trạng phức tạp lần hai.

“...Nhưng không phải hoàng tử yêu cô ấy sao?”

“Yêu thì cũng đâu đại diện cho tất cả.” Tang Trĩ Nhan tuy không cố làm ra vẻ từng trải, nhưng cái kiểu “lẽ đương nhiên” ấy lại khiến người ta thấy một sự ngây thơ có phần tàn nhẫn. Cô  trả lời rất trơn tru, như thể đã quen với việc phân tích những điều phức tạp. Dù gì câu chuyện cũng là do chính cô viết ra, cô đương nhiên là người hiểu rõ nhất.

“Hơn nữa, em cũng đâu có viết là hoàng tử vì yêu cô tiên cá nhỏ nên mới phong cô ấy làm vương phi.”

“Hoàng tử cưới cô ấy, là bởi vì biết cô ấy là tiên cá.”

Cô giáo dạy văn: “……” Tâm trạng phức tạp lần ba.

...Đây thật sự là truyện cổ tích à?

Tang Trĩ Nhan: “Nếu em là một vị hoàng tử, biết được có một vương quốc dưới biển vừa rộng lớn vừa giàu có, nhất định em sẽ tìm cách tiếp cận. Một khi nhìn thấy cơ hội thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Cô nàng chỉ vào đoạn miêu tả về hoàng tử trong truyện:

“Anh ta mỗi ngày đều ngắm nhìn bức tượng nàng tiên cá, không thể nào là vì yêu cô ấy. Anh ta để tâm là quyền lực và thế lực đứng sau đó – một vương quốc dưới đáy biển. Việc thường xuyên ra biển, thật ra là để có cơ hội gặp được người của thế giới đó. Sau khi gặp được rồi, tất nhiên là sẵn sàng cưới luôn.”

Tâm trạng phức tạp lần bốn.

Nghe cô  phân tích thế này xong, cái câu chuyện cổ tích đẹp đẽ giữa công chúa và hoàng tử bỗng như sụp đổ hoàn toàn:

Công chúa đem con mình ra giao dịch với phù thủy biển, hoàng tử thì chẳng hề yêu công chúa, mà chỉ mê quyền lực và lãnh thổ.

“...Thế thì, bọn họ có thật sự sống hạnh phúc không?”

“Vì sao lại không?” Tang Trĩ Nhan phản hỏi lại.

“Họ đều đạt được thứ mình muốn mà. Hoàng tử có được một vương quốc giàu có và hùng mạnh, còn được nắm giữ hệ thống tình báo từ đáy biển. Cô tiên cá nhỏ thì từ một người bình thường trở thành hoàng hậu của vương quốc loài người, độc quyền toàn bộ hoạt động mậu dịch giữa hai thế giới – vị trí đó không ai thay thế nổi. Còn đứa con – phù thủy biển nhỏ – sau này sẽ kế thừa cả một đế chế cường đại như thế.”

Thế nên đương nhiên họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau thôi.

Cô giáo dạy văn: “……” Cô thật sự không thể tìm ra điểm nào để chê.

Cô ấy đưa lại quyển sổ cho Tang Trĩ Nhan:

“...Một câu chuyện rất thú vị.”

Dù phong cách của câu chuyện này có hơi “dị” so với truyện cổ tích truyền thống, nhưng phải công nhận là nó rất cuốn. Hơn nữa, logic lại còn rất chặt chẽ.

“Céline, cô nhớ gần đây em đang đọc mấy cuốn liên quan đến kinh tế – tài chính đúng không? Không thì sao lại nghĩ ra cái chuyện thành lập khu mậu dịch, rồi còn độc quyền nữa?”

“Đúng thế ạ.” Tang Trĩ Nhan khẳng định luôn, sau đó lại nói tiếp:

“Nhưng mà em cũng mượn khá nhiều sách văn học. Chắc tạm thời sẽ ngưng đọc kinh tế tài chính một thời gian.”

Trong giọng nói của cô mang theo vài phần nuối tiếc.

Thật ra cô rất hứng thú với mấy thứ đó, đặc biệt là mấy vụ va chạm thương mại, những trò chơi tài chính. Dù có chỗ đọc không hiểu lắm, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú.

Cô giáo văn ngạc nhiên:

“Tại sao lại thế?”

Cô biết rõ trước đây Tang Trĩ Nhan vốn không có hứng thú với mấy thứ này.

“Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi.” Tang Trĩ Nhan lảng tránh, rồi hỏi sang một vấn đề quan trọng hơn:

“Cô ơi, cô thấy em có phải là người có năng khiếu làm nhà văn không?”

Cô giáo thật sự rất muốn biết cái “ngoài ý muốn” kia rốt cuộc là gì. Nhưng nhìn qua là biết Tang Trĩ Nhan không muốn nói, nên cô ấy cũng không ép.

Nghe xong câu hỏi, cô ấy chậm rãi đáp:

“Có hay không có năng khiếu thì cô cũng không dám khẳng định.”

Có nhà văn là thiên tài bẩm sinh – từ lần đầu cầm bút đã khiến người ta ngỡ ngàng. Có người thì thành công muộn, phải tích lũy nhiều năm mới bộc lộ tài năng. Cũng có người tuy hiện tại viết còn bình thường, nhưng không có nghĩa là họ không có tố chất.

Thế nên cô giáo cũng không muốn làm học trò nản lòng.

Dù không rõ tại sao Tang Trĩ Nhan lại đột nhiên hỏi chuyện này, cũng không rõ lý do cô nàng đột nhiên đọc nhiều sách văn học đến thế, nhưng chuyện này rõ ràng là một điều tốt. Vì vậy, cô ấy chân thành động viên:

“Nhưng cô biết em là người có tư duy rộng mở, nền tảng vững chắc. Câu chuyện của em tuy nghe qua thì đơn giản, nhưng cách hành văn rất cuốn, mượt mà. Nếu em chịu kiên trì viết tiếp, chắc chắn sẽ có thành tựu riêng.”

Đây không phải lời khách sáo, mà là lời thật lòng.

Cùng một cốt truyện, nhưng mỗi tác giả lại có thể viết thành một câu chuyện khác nhau – tất cả tùy thuộc vào cách kể và phong cách riêng. Cùng một tổ hợp chất liệu, nhưng có người viết ra khiến người đọc không thể dứt ra được, cũng có người khiến người ta đọc đến đâu là quên luôn đến đó.

Mà Tang Trĩ Nhan chính là kiểu người đầu tiên.

Cô nghĩ một lát rồi chớp mắt với Tang Trĩ Nhan, cười nói:

“Hơn nữa, cô phát hiện – trong văn phong của em có thể đang giấu một ‘con ác quỷ’.”

Tất nhiên, mỗi cuốn tiểu thuyết đều khó tránh khỏi có nhân vật phản diện.

Nhưng việc Tang Trĩ Nhan có thể viết một truyện cổ tích như vậy, trong đó ba nhân vật chính – hai chính một phụ – đều chẳng dính dáng gì đến “chính nghĩa, lương thiện, ánh sáng”, lại còn là một cô gái trẻ tuổi như vậy… thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Nghĩ kỹ lại, mấy bài viết trước của cô nàng cũng từng có chút dấu hiệu như vậy, chỉ là trước đây Tang Trĩ Nhan không tập trung viết thành chuyện hoàn chỉnh, nên không ai phát hiện ra.

Có thể đây chính là năng lực thiên bẩm của em ấy.

Cô giáo lấy ra một tờ giấy, trên đó ghi vài tên tác giả nổi tiếng, đưa cho Tang Trĩ Nhan:

“Mấy tác giả bán chạy này trong sách của họ cũng đều ẩn giấu một ‘con ác ma’. Đôi khi, chính sự hiện diện của ‘ác ma’ mới là thứ khiến người ta thực sự xúc động.”



Lời tác giả muốn nói:

PS: Mọi người đọc truyện đừng nhập nhằng với thực tế nha, vì trong truyện mình đã thêm rất nhiều tình tiết hư cấu! Cứ xem như là ở một thế giới song song mà thưởng thức nhé!!!

Và một điều siêu siêu quan trọng: nữ chính được xây dựng là kiểu người có tài hoa vượt trội. Nhưng mức độ thể hiện của nhân vật còn tùy thuộc vào khả năng của tác giả – nếu bạn không chấp nhận được điều này, thì không cần cố đọc tiếp làm gì cả, thực sự luôn.

“Văn có ác ma” là câu đánh giá của tác giả người Nhật Mari Mori khi nhắc đến cha mình – nhà văn Mori Ōgai. Bà ấy nói văn của ông không có “ác ma”, nên bà không thích. Sau đó bà viết cuốn tiểu thuyết cha-con luyến “Phòng Ngọt Ngào” (vâng, thật sự là như vậy)... Văn của Mari Mori được công nhận là “có ma khí”. Nữ chính trong truyện này cũng là người có “ma khí” như vậy, và về sau mình sẽ viết thêm một số đoạn hơi quá đà (không phải cha-con kiểu đó đâu).

Dựa trên kinh nghiệm từ hai bộ truyện trước, rất có thể truyện này về sau cũng sẽ viết dài ra nữa (mình sẽ cố không mà...).

Nếu bạn có thể chấp nhận được ba điều ở trên, vậy thì cùng đi tiếp nhé.

Kalle : Cổ tích nhưng rất thực tế 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play