Fan tiểu thuyết của ta trải rộng toàn cầu

Chương 2

Tác giả: Tam Phân Lưu Hỏa

Edit : Kalle

“Nhan Nhan ơi, tối qua sao ông nghe phòng con có tiếng động thế? Không ngủ ngon à?”

Sáng sớm 7 giờ, dì đã chuẩn bị xong bữa sáng. Ông nội Tang đeo kính, đang cầm quyển sách đọc dở, còn bà nội thì vừa mang cho cô ly sữa bò còn nóng hổi, ánh mắt đầy quan tâm nhìn gương mặt cô xem có quầng thâm mắt không.

Tang Trĩ Nhan sinh ra đã không có mẹ bên cạnh, ba thì ở tận New York. Tuy khoảng cách không phải quá xa, nhưng ông ấy bận đến mức gần như không có ngày nghỉ, cả năm chỉ gặp mặt vài lần, tình cảm tự nhiên không thể thân thiết. Từ nhỏ cô đã được ông bà nuôi lớn, hai người xem cô như bảo bối, yêu thương vô cùng. Nghe vậy, ông nội Tang cũng ngẩng đầu khỏi cuốn tạp chí, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô.

Tối hôm qua đúng là cô đã nghĩ đến việc kể với ông bà, nhưng chuyện này thật sự quá phi khoa học, quá kỳ quái, cô cảm thấy nói ra cũng chỉ khiến họ lo lắng thêm chứ chẳng ích gì. Hơn nữa, sau một đêm trôi qua, hiện tại cô vẫn khỏe mạnh tung tăng, giọng nói kia còn chào cô một câu "Chào buổi sáng", xem ra tạm thời vẫn ổn.

Cô cố tỏ ra bình thản, đáp: “Không có gì đâu ạ, chỉ là tối qua con lỡ tay làm đổ mấy quyển sách thôi.”

Ăn sáng xong, mặc áo khoác lên người, nhận lấy cặp sách dì đưa, rồi chuẩn bị ra khỏi cửa: “Ông nội, bà nội, con đi học đây.”

“Đi đường cẩn thận nhé.” Bà nội dặn theo sau lưng.

Trạm xe buýt cũng không xa, chỉ cần đi bộ vài trăm mét là đến. Cô thường tính thời gian chuẩn, vừa đến là xe buýt trường học cũng vừa tới.

Vừa bước lên xe, Alice ngồi ở hàng ghế sau đã vẫy tay liên tục: “Céline! Ở đây này! Mau lên!”

Vừa đợi Tang Trĩ Nhan ngồi xuống, Alice đã không kiềm chế được hưng phấn: “A a a, nghe tớ nói nè! Tối qua bầu trời siêu đẹp luôn! Tớ lại nhìn thấy sao Hỏa đó!”

—— Alice là một "con nghiện thiên văn" chính hiệu, ngày trước Tang Trĩ Nhan cũng từng có ước mơ làm nhà thiên văn học, chính là bị nhỏ này ảnh hưởng. Nhà Alice không chỉ đầy sách vở liên quan mà còn có cả một chiếc kính thiên văn siêu xịn. Mỗi khi đêm đẹp trời, Alice luôn cùng ba ra xem sao.

Nghe câu mở đầu quen thuộc, Tang Trĩ Nhan đã đoán được phần tiếp theo sẽ là màn thao thao bất tuyệt như mọi khi. Cô chỉ cần ngồi nghe, thỉnh thoảng “ừ” một tiếng là được, chắc Alice có thể nói liền mạch đến tận khi tới trường luôn ấy.

Bình thường thì cô rất thích nghe Alice nói mấy chuyện này, nhưng hôm nay lại có “chuyện lạ” xen vào.

“À mà này, giờ tớ nên gọi cậu là gì đây?” – Tang Trĩ Nhan hỏi cái giọng vang trong đầu mình.

“Gọi tôi là ‘Lục’ đi.”

Trong đầu cô, một chấm sáng nhỏ đang bay qua bay lại như đang chơi đu dây: “Hôm qua cô đã đồng ý thử rồi đấy nhé, hôm nay có thể bắt đầu chưa?”

“Chưa cần vội đâu.” Tang Trĩ Nhan nhàn nhã từ chối, không để cho Lục kịp phản đối thì nói luôn: “Tội đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu đã đạt được một kiểu ‘thỏa thuận hợp tác tạm thời’ thì chi bằng cứ lên kế hoạch bài bản chút đi.”

Hôm qua mọi chuyện đến quá bất ngờ, rồi còn mệt nữa, cô chẳng nghĩ được gì, về là ngủ luôn.

“ Cô muốn bàn chuyện gì?” – Lục tỏ ra hợp tác.

Tang Trĩ Nhan hỏi: “Hôm qua cậu nói, cậu chỉ có thể hấp thu năng lượng trừu tượng, nghĩa là sao vậy?”

Lục bay qua bay lại như đang chơi đánh đu: “ Cô cứ hiểu tôi là một sản phẩm công nghệ cao cấp đến từ nền văn minh vượt xa loài người các cô đi. Mà sản phẩm này lại không có thực thể, chỉ tồn tại dưới dạng ý thức tinh thần. Vì thế tôi chỉ có thể hấp thu năng lượng từ những thứ giống với tôi — cũng mang tính trừu tượng.”

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô trở thành một nhà văn nổi tiếng toàn thế giới và viết cho tôi một cuốn sách, tôi sẽ lập tức rời khỏi đầu cô. Câu đó là nói thật.”

“Tôi cần một cuốn sách có hàng triệu người đọc, và phải liên quan đến tôi. Cô có thể hiểu đơn giản là: ý niệm con người có thể tạo nên kỳ tích. Khi hàng triệu người cùng tập trung tư tưởng vào một khái niệm trừu tượng nào đó, nó sẽ trở thành năng lượng mà tôi có thể ‘ăn’ được.”

Nó nói xong lại gấp gáp bổ sung: “Nên nếu cô thật lòng muốn tôi biến mất thì nhanh chóng bắt tay vào làm đi.”

Tang Trĩ Nhan hỏi lại: “Nhưng tại sao nhất định phải là tôi?”

Lục tỏ vẻ khinh thường: “ Cô tưởng ai cũng có thể để tớ ký sinh tạm thời được chắc?”

Nó thở dài: “Thông thường, linh hồn con người khi tôi vừa lại gần đã lập tức tan biến rồi.”

Tang Trĩ Nhan nghe vậy sợ đến suýt trượt khỏi ghế.

Lục vội trấn an: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tôi cam đoan trừ khi có tai nạn bất ngờ thôi chứ cậu sẽ sống bình an khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót tới tận 100 tuổi. Mà nếu tôi rời đi suôn sẻ thì còn tặng thêm quà cho cô nữa đấy.”

“ Cô càng để tôi đi sớm, món quà càng giá trị!”

Nhưng Tang Trĩ Nhan vẫn chẳng hề lay động. Dù gì thì đây cũng là chuyện chẳng có tí cơ sở nào, cho dù thực hiện được thì cũng chẳng biết là bao nhiêu năm sau. So với mơ mộng đó, cô thấy lợi ích trước mắt mới là thực tế hơn: “Cái đó thì tôi nhớ rồi, tính sau đi. Còn bây giờ, nói cho rõ chuyện ma pháp cái đã.”

“Ma pháp có chuyện gì sao?” – Giọng của Lục đột nhiên trở nên cảnh giác, chấm sáng trong đầu cô cũng lập tức lùi lại phía sau: “Tôi nói rồi mà, năng lượng của tôi tiêu hao rất nhanh, nếu dùng phép thuật liên tục thì sẽ phải ‘tắt máy’ đó. Muốn phát triển lâu dài thì phiền cô hãy dùng hợp lý một chút nhé.”

“Vậy giờ cậu còn có thể dùng được bao nhiêu lần nữa?”

“Cái đó thì không thể nói được.” – Lục kiên quyết từ chối, nhưng cũng vội bổ sung một câu để an ủi: “Nhưng tôi có thể đảm bảo, chỉ cần cô hợp tác với tôi, thỉnh thoảng chúng ta sẽ được ‘mộng du tiên cảnh’ một lần.”

Tang Trĩ Nhan bắt đầu cò kè mặc cả: “Thỉnh thoảng là bao lâu một lần? Tôi thấy là, nếu không có quy định rõ ràng thì rất dễ bị thao túng tùy tiện. Nếu phần thưởng đều do cậu nắm giữ, vậy thì quy tắc khen thưởng tôi cũng phải được tham gia lập.”

“Ví dụ như, là nhận thưởng theo thời gian cố định, hay là sau khi hoàn thành nhiệm vụ nào đó?”

Lục nghĩ một chút rồi gật đầu: “Chọn cách thứ hai đi.”

“Ví dụ như cô viết xong chương đầu tiên của tiểu thuyết, hoặc xuất bản được cái gì đó, thì được nhận thưởng chẳng hạn?” –  Lục cảm thấy cách làm này cũng khá ổn, còn có thể khích lệ sự tích cực của cô nữa.

Tang Trĩ Nhan lập tức phản đối: “Như vậy thì quá xa vời rồi! Mấy cái đó để sau đi! Giai đoạn hiện tại nhiệm vụ phải sát với thực tế chút.”

“Ví dụ đi?”

“Ví dụ hôm nay tôi định bắt đầu thử viết, nhưng trước đó vì tôi gần như không đọc sách văn học, nên để tích lũy thêm kiến thức, tôi muốn mượn vài cuốn sách có liên quan để đọc. Nếu tôi đọc xong, thì phải được một phần thưởng.”

Thực ra Tang Trĩ Nhan không ghét đọc sách, so với các hình thức giải trí khác thì cô vẫn thích việc đọc hơn. Chỉ là thể loại cô yêu thích không phải văn học, mà là các sách khoa học xã hội – càng màu mè hoa mỹ, càng lạ lẫm thì cô lại càng hứng thú. Cũng vì lý do đó mà giáo viên văn học của cô chưa từng khen ngợi cô. Cô giáo đến từ Anh kia là một người mê Shakespeare và cực kỳ yêu thích văn học cổ, thiên về phong cách trữ tình. Còn Tang Trĩ Nhan lại viết như lời thuyết minh, nghiêm cẩn, trật tự, không hợp gu cô giáo một chút nào.

Lục: “……” Thật ra cô đang cùng tôi bàn bạc, hay là đang ra lệnh cho tôi thế? Nghe cái giọng dõng dạc này kìa!

Lục phồng lên lại xẹp xuống, có lẽ là cảm thấy đang ở thế yếu, không thể không cúi đầu, nên đành nhẫn nhịn mà nói: “…… Được rồi.” Chưa kịp để cô vui mừng, Lục lập tức xoay chuyển tình thế: “—— Nhưng tôi cũng có điều kiện.”

Lục nói một cách đầy lý lẽ: “ Cô nói đúng lắm, cái gì cũng phải minh bạch rõ ràng. Không thể nào cô chỉ đọc xong một quyển rồi liền đòi thưởng với tôi được đúng không? Vì đây là nhiệm vụ đầu tiên nên tôi không yêu cầu quá nhiều, nhưng ít nhất cô phải đọc xong mười quyển.”

“Con số này chắc không tính là quá đáng chứ?”

Con số đó thật ra cũng không nhiều, Tang Trĩ Nhan thấy có thể chấp nhận, đang định gật đầu thì Lục lại tiếp tục nói: “Để đề phòng cô lừa tôi, sau khi đọc xong còn phải gửi cho tôi một phần cảm nhận.”

Cái yêu cầu này cũng không quá đáng, dù sao cô cũng không định lừa , Tang Trĩ Nhan gõ gõ ngón tay xuống bàn: “Vậy thì nhất lời đã định nhé.”

Hai bên đạt được thỏa thuận, đúng lúc này xe buýt cũng vừa đến trường. Alice đang ngồi trước giờ mới chịu ngừng huyên thuyên, đứng dậy kêu lên: “Đến nơi rồi sao? Trời ơi, tớ còn chưa kể xong mà!” Hoàn toàn không nhận ra Tang Trĩ Nhan đang lơ đễnh suốt cả đoạn đường.

“Thì lúc về tiếp tục kể nha.”

Nghe vậy, Alice liền hài lòng: “Ai ya, thật ra tớ muốn ba ba mua cho ta một cái kính thiên văn to hơn, như vậy mới có thể nhìn rõ hơn các ngôi sao ở xa! Ngay cả các vì sao trong Hệ Mặt Trời cũng có thể quan sát kỹ hơn!”

Tang Trĩ Nhan nói: “To quá thì lại khó mang theo. Cậu không phải từng nói muốn mang theo kính thiên văn đi cắm trại vào hè này sao?”

Alice nghĩ cũng đúng, “Thật ra tớ càng muốn đi Đài thiên văn Griffith, nhưng mà chỗ đó xa quá, không biết bao giờ mới được đi.”

Rồi hứng thú hỏi tiếp: “Nghỉ hè này cậu định đi đâu chơi? Hay là sẽ tham gia trại hè của trường? Sang năm là phải nộp đơn vào cấp hai rồi, năm nay chắc chắn có nhiều người đi trại hè lắm luôn. Mẹ tớ thì muốn tớ thi vào Havergal College, trời ơi, nơi đó là một ngôi trường nữ sinh chính hiệu đấy!” Mà dạy học thì lại siêu nghiêm khắc.

Trường tiểu học hiện tại của tụi cô là Silver Stream, năm ngoái còn được xếp thứ ba toàn Toronto theo bảng xếp hạng trường công do Fraser công bố, với số điểm 9.9. Dạy học cũng không phải kiểu dễ thở gì. Toronto vốn là nơi có rất nhiều người Hoa sinh sống, khu vực các cô ở cũng vậy, thường ngày giao tiếp là tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung. Nhưng Havergal thì khác, tỉ lệ học sinh gốc Hoa không nhiều, chủ yếu dùng tiếng Anh và tiếng Pháp.

Dĩ nhiên, trường hiện tại cũng có dạy tiếng Pháp, nhưng không được sử dụng nhiều trong thực tế.

Nghĩ đến thôi đã thấy mệt. “ Cậu định đăng ký vào trường nào vậy Céline?” Nếu Tang Trĩ Nhan đồng ý, thì vào Havergal cũng không phải không thể nha!

“Chưa nghĩ ra.” – Tang Trĩ Nhan trả lời thành thật, “Nhưng hình như ba tớ với bà nội tớ có ý khác nhau.” Dù chưa ai nói gì với cô, nhưng cô đâu có ngu.

Alice cũng không ngu, nghe vậy liền phản ứng ngay: “Chẳng lẽ ba cậu muốn ngươi qua Mỹ học cấp hai?”

Chuyện này cũng không có gì hiếm, Toronto với Mỹ rất gần, nhiều gia đình chọn cho con qua đó học luôn để sau dễ xin vào đại học Mỹ. Mà ba Tang Trĩ Nhan lại sống ở New York cả năm, muốn con gái sang đó học cũng là điều dễ hiểu.

Alice liền rũ mặt xuống: “Nếu cậu đi rồi thì tớ biết làm sao đây? Chúng ta là bạn thân từ mẫu giáo đến giờ đó!”

“Còn chưa có quyết định mà.”

Vẫn còn một năm nữa, biết đâu mọi chuyện lại thay đổi? Đối với Tang Trĩ Nhan, tương lai đó còn quá xa, thà tập trung vào "cây cà rốt" treo trước mắt còn thực tế hơn.

Tuy rằng vừa nãy còn giả vờ thương lượng, tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng thật ra Tang Trĩ Nhan đã bị thế giới đáy biển kia quyến rũ rồi. Chỉ cần có cơ hội được quay lại đó một lần nữa, được nhìn thấy chiếc váy thần tiên kia, cô hoàn toàn có thể vì lợi ích lâu dài mà chịu khó đọc vài quyển sách.

Đến lớp rồi, cô liền bắt đầu phác thảo câu chuyện mình muốn viết.

—— Truyền lại hậu thế hay gì đó thì còn xa lắm, trước tiên cứ luyện tập từ truyện thiếu nhi cho chắc đã.

Vì đọc quá nhiều loại sách linh tinh nên đầu óc cô lúc nào cũng đầy ý tưởng, thực sự muốn viết cái gì đó thì cũng không thiếu cảm hứng. Lúc này đây, cô muốn viết một câu chuyện cổ tích – chắc là bởi hình ảnh chiếc váy xinh đẹp, siêu thực kia vẫn còn in đậm trong đầu cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play