Edit: Jangmie
Hệ thống im lặng không nói gì, dường như đang hờn dỗi vì lời nói của Diệp Hà.
Diệp Hà nghĩ lại, hệ thống suy cho cùng cũng chỉ là hệ thống, sao có thể hiểu được tình cảm của con người chứ.
Chẳng qua là do bình thường hệ thống tỏ ra quá thông minh, khiến cậu quên mất bản chất của nó vẫn là một đoạn chương trình mà thôi.
Vì trước đó Diệp Hà vô tình đắc tội với quản gia, nên cậu cũng chẳng được rảnh rỗi bao lâu, đã bị ông ta sai vặt ngược xuôi, khuân vác đồ đạc và làm đủ thứ việc lặt vặt.
Mà hễ Diệp Hà tỏ ý muốn từ chối, quản gia liền cố tình hoặc vô ý nhắc đến chuyện đuổi việc, dọa cho Diệp Hà phải nuốt ngược mọi lời muốn nói vào trong bụng.
Mãi cho đến khi Caesar và Tần Khiên ăn cơm xong, Diệp Hà vẫn phải làm việc không ngơi tay. Đợi đến lúc quản gia cuối cùng cũng cho phép cậu về phòng nghỉ ngơi, Tần Khiên đã sớm về phòng mình rồi.
Hơn nữa, trên đường đi, Diệp Hà còn bị Hạ Thanh chặn lại. Dưới ánh đèn mờ ảo, Diệp Hà đương nhiên không nhìn thấy gò má đỏ bừng của Hạ Thanh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói hung hăng của đối phương: “Tối nay đừng khóa cửa, ở trong phòng đợi tôi.”
“Nếu tôi không thấy cậu thì cậu xác đnh đấy.”
Chẳng đợi Diệp Hà kịp phản ứng, Hạ Thanh đã quay người bỏ đi, bóng lưng trông chẳng khác nào đang bỏ chạy thục mạng.
Diệp Hà giật thót trong lòng, cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã chọc giận đối phương từ lúc nào, đến nỗi khiến Hạ Thanh tức giận đến mức nửa đêm muốn đánh cậu một trận, bây giờ còn gửi chiến thư trước.
Diệp Hà vỗ đùi một cái, vỡ lẽ ra: “Toi rồi, ban nãy mình đứng hơi gần Tô Linh Linh, chắc chắn bị Hạ Thanh hiểu lầm rồi!”
Nhưng Hạ Thanh chạy nhanh quá, Diệp Hà muốn giải thích hiều lầm này, nhưng bóng dáng của đối phương đã biến mất ở đầu cầu thang, với một tốc độ mà Diệp Hà khó lòng bì kịp.
Diệp Hà ngơ ngác đứng tại chỗ: “Tôi...”
Hệ thống an ủi: [Yên tâm, cậu cũng chẳng có cơ hội về phòng nghỉ ngơi đâu.]
Diệp Hà chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.
Hệ thống: [Nhắc nhở ấm áp, sinh mạng của cậu chỉ còn 8 giờ 36 phút. Dựa trên 8 tiếng ngủ mỗi ngày của cậu, trừ thêm 30 phút cậu dùng để thức dậy, cậu còn 6 phút để chuẩn bị hậu sự.]
Diệp Hà: “...Khoan đã, ngủ cũng bị trừ tiền à?”
Hệ thống còn bảo cậu phải tuân thủ pháp luật, chẳng lẽ đây không phải là cướp tiền trắng trợn sao?
Diệp Hà trầm tư vài giây, sau đó cẩn thận tính toán: “Vậy lúc ngủ tôi có thể tạm thời mất đi dấu hiệu sinh mệnh, ngủ dậy rồi khôi phục lại được không?”
Nếu có thể làm vậy khi ngủ, cậu sẽ tiết kiệm được bốn mươi tám nghìn tệ, sướng phải biết.
Hệ thống lạnh lùng tàn nhẫn từ chối: ["Chết đi sống lại" là một cụm từ, không phải một trạng thái.]
Diệp Hà thất vọng thở dài, xem ra sau này mỗi đêm đi ngủ cậu đều phải chịu cái giá như phòng tổng thống, đành phải ngủ ít đi một chút vậy.
Hệ thống: [Dĩ nhiên, tôi cũng không phải không có tình người, nếu cậu năn nỉ tôi một chút, biết đâu tôi lại cho cậu một mức giá ưu đãi...]
Diệp Hà: “10 tệ một giờ?”
Bầu không khí bỗng chốc im lặng.
Diệp Hà: “Alô alô, hệ thống, còn đó không?”
Hệ thống u uất cất lời: [Còn, ban nãy cậu chém một dao trúng ngay động mạch chủ của tôi, để tôi từ từ hồi sức đã.]
Nó cứ tưởng Diệp Hà chỉ chém nhẹ một nhát, không ngờ đối phương lại vác cả Đồ Long Đao ra, tựa như xông lên là muốn lấy mạng nó ngay.
Diệp Hà cũng biết mình trả giá quá ác, trong lòng có chút chột dạ: “Xe tăng trả giá, ai cản là sốc.”
Thấy hệ thống hơi thở yếu ớt, chủ đề này cũng đành cho qua.
Được hệ thống nhắc nhở, Diệp Hà cũng dập tắt ý định về phòng nghỉ ngơi, thay vào đó tìm kiếm cơ hội cuối cùng - cố gắng nhận được lời khen của Tần Khiên.
Diệp Hà liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ, hy vọng Tần Khiên vẫn chưa ngủ, vậy cậu còn có thể tranh thủ cơ hội mang đĩa trái cây với ly sữa nóng đến. Cậu thành tâm cầu nguyện trong lòng, mong Tần Khiên là một anh chàng ngầu lòi ngoài lạnh trong nóng, sẽ vì hành động chu đáo của cậu mà tặng cho một lời khen ấm lòng.
Còn lời đe dọa của Hạ Thanh, đã sớm bị Diệp Hà cố tình hoặc vô ý vứt ra sau đầu.
----
Lúc này quản gia và người hầu trong trang viên đều đã đi nghỉ, vì vậy Diệp Hà thuận lợi lẻn vào nhà bếp không một bóng người, gọt xong hoa quả rồi lại hâm nóng một ly sữa, sau đó bưng khay đi về phía phòng của Tần Khiên trên lầu hai.
Diệp Hà thử gõ cửa trước, không ngờ cậu chỉ vừa gõ một tiếng, trong phòng đã vọng ra giọng nói lạnh nhạt của Tần Khiên: “Ai?”
Giọng hắn rất tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào, không giống như bị tiếng gõ cửa đánh thức giữa chừng.
Chỉ là nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy tong phòng hắn còn có một giọng nữ lí nhí.
Tần Khiên quả nhiên chưa ngủ!
Diệp Hà sáng mắt lên, cảm giác như nhìn thấy ánh rạng đông của hy vọng, vội nói: “Anh Tần, tôi mang cho anh ít trái cây và sữa.”
Bên kia Tần Khiên đáp lại dứt khoát: “Không cần.”
Diệp Hà đương nhiên không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy, ngay lúc cậu chuẩn bị nói thêm gì đó, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Tần Khiên đứng ở cửa, trên người vẫn mặc bộ vest lúc đến, thậm chí dép lê còn cưa thay, vẫn đang đi giày da, trông như thể sắp ra ngoài bất cứ lúc nào.
Diệp Hà không ngờ cửa lại mở ra dễ dàng như vậy, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ của Tần Khiên, cậu còn ngẩn ra một lúc, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, bưng khay hoa quả bước lên: “Anh Tần...”
Cậu còn chưa nói xong, đã thấy Tần Khiên trực tiếp đưa tay ra.
Nhưng Tần Khiên lại không nhận lấy hay hoa quả, mà trực tiếp giữ chặt lấy vai Diệp Hà.
Ngón tay hắn trắng nõn thon dài, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, Diệp Hà theo phản xạ giãy giụa, nhưng bàn tay đang giữ vai cậu lại không hề nhúc nhích, sau đó trực tiếp lôi cậu vào trong phòng.
Khay hoa quả và sữa đều rơi xuống đất trong lúc giằng co, ly sữa thủy tinh nhờ tấm thảm trải trên sàn đỡ lấy, tuy không vỡ nhưng cũng lăn lóc trên mặt đất.
Tần Khiên ra tay rất nhanh, ngay khoảnh khắc lôi Diệp Hà vào phòng, tay còn lại cũng dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Tần Khiên định làm gì?!
Diệp Hà giật mình, đến khi hoàn hồn lại, lưng đã dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, còn Tần Khiên thì đứng trước mặt cậu, ánh mắt lạnh lùng đánh giá cậu từ đầu đến chân.
Diệp Hà cảm thấy mình như đang bị một thiết bị lạnh lẽo đo đạc từng phân từng tấc, khiến cậu có chút khó chịu.
Tần Khiên đột nhiên cúi đầu xuống, hoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn, chóp mũi Diệp Hà vương vấn mùi tuyết tùng thanh mát, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Tần Khiên phả lên má mình.
Mà khoảng cách của Tần Khiên cũng ngày một gần hơn, sống mũi cao thẳng của hắn thân mật cọ qua má Diệp Hà, khiến cơ thể Diệp Hà lập tức cứng đờ, cả người không kìm được mà run lên.
May mà Tần Khiên rất nhanh đã đứng tẳng dậy, quay đầu nói về phía sau: “Tôi thích đàn ông.”
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như trước, không giống như đang come out, mà như đang báo cáo khoa học.
Tầm mắt của Diệp Hà lướt qua vai Tần Khiên, lúc này mới phát hiện ra trong phòng hắn còn có một người nữa. Mà đối phương không phải ai xa lạ, chính là Tô Linh Linh.
Chỉ là Tô Linh Linh lúc này lại trong bộ dạng quần áo xộc xệch, vẻ mặt ngây như phỗng.
Diệp Hà vội dời mắt đi, trong lòng thầm lẩm bẩm. Dù sao thì trạng thái và tời điểm Tô Linh Linh xuất hiện trong phòng Tần Khiên thật sự có chút nhạy cảm, giống như chủ động dâng tới miệng lại bị cậu vô tình phá ngang.
Thấy trong phòng xuất hiện thêm một người, Tô Linh Linh lúng túng cài lại cúc áo. Vì cú sốc ban nãy, đầu óc cô ta trống rỗng, nhất thời không nói nên lời.
Từ góc nhìn của cô ta, bóng lưng của Tần Khiên đã hoàn toàn che khuất Diệp Hà, sau đó Tần Khiên cúi người xuống, còn về việc rốt cuộc đã làm gì, từ lời nói của đối phương tự nhiên có thể đoán ra được phần nào.
Hồi lâu sau Tô Linh Linh mới run rẩy thốt ra một câu: “Hai, hai người...”
Diệp Hà cũng nhận ra Tô Linh Linh đã hiểu lầm, vội vàng muốn mở miệng giải thích, không ngờ cậu vừa định mở miệng, đã bị một ngón tay lạnh lẽo chặn lên môi, mà chủ nhân của ngón tay ấy chính là Tần Khiên đang đứng trước mặt cậu.
Thấy Diệp Hà đã hiểu ý mình, hắn mới rút tay về, như thể không muốn tiếp xúc quá nhiều với Diệp Hà.
Nghĩ đến việc mình còn cần lời khen của Tần Khiên, Diệp Hà chỉ đành nuốt nước mắt cả sự thật vào trong lòng.
Thấy Diệp Hà không nói gì thêm, Tần Khiên lúc này mới đứng thẳng người dậy, còn Diệp Hà cuối cùng cũng có thể rời khỏi cửa.
Ước chừng Tô Linh Linh đã cài xong cúc áo, Diệp Hà mới dám ngẩng đầu nhìn lại về phía cô ta. Ánh mắt của Tô Linh Linh không hề rời khỏi hai người, khác với vẻ u oán khi nhìn Tần Khiên, ánh mắt Tô Linh Linh nhìn Diệp Hà lại tràn ngập oán độc.
Rõ ràng là cô ta đến trước, cô ta đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, cuối cùng mới có thể cùng Tần Khiên vào chung một phó bản.
Cô ta nhân lúc trong phó bản có quy định cùng tổ chức không được tàn sát lẫn nhau mới dám đến phòng Tần Khiên quyến rũ đối phương, nhưng không ngờ cô ta vừa mới cởi áo, Diệp Hà đã đến gõ cửa.
Nhưng rất nhanh, khóe mắt Tô Linh Linh liếc thấy thứ gì đó, con ngươi cô ta lập tức co rút mạnh, bất giác lùi lại vài bước, rồi nhìn thẳng về phía sau lưng Diệp Hà: “Đó, đó là...”
Diệp Hà cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta, chỉ thấy trên bức tường vốn trắng như tuyết đang từ từ chảy xuống mấy vệt máu ngoằn ngoèo, để lại vết máu bắt mắt, sau đó nhỏ tí tách xuống sàn.
Ngay sau đó, ngoài cửa cũng vang lên tiếng gõ "cốp cốp cốp", chỉ là so với sự nhẹ nhàng khi Diệp Hà gõ cửa, người gõ cửa bên ngoài càng giống như đang đập cửa, hoặc nói đúng hơn là dùng cơ thể mình để tông cửa.
Trong phòng im phăng phắc, chẳng bết tại sao, mọi người đều ăn ý không lên tiếng.
Thế nhưng kẻ gõ cửa này rõ ràng vô cùng cố chấp, không đợi được cánh cửa trước mặt mở ra thì thề không bỏ cuộc.
Diệp Hà đứng gần cửa nhất, bất giác lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với cánh cửa.
Ngay sau khi Diệp Hà lùi lại, tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên dừng lại, Diệp Hà còn tưởng người bên ngoài đã rời đi, trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là cậu vừa chuyển tầm mắt, lại nhìn thấy từ khe cửa bên dưới lộ ra nửa khuôn mặt trắng bệch chỉ có đôi môi đỏ như thể đã được tẩm máu.
Tần Khiên và Tô Linh Linh rõ ràng cũng đã phát hiện ra khuôn mặt này, đều quay đầu nhìn sang.
Tần Khiên sắc mặt không đổi, còn Tô Linh Linh thì mặt mày trắng bệch, người đó chính là Jenny đã bị cô ta lừa đi hái hoa hồng.
Cảm nhận được ánh mắt của cả ba người đều đổ dồn vào mình, khuôn mặt kia lại không hề né tránh, cứng nhắc mở miệng: “Quả nhiên các người đang ở trong phòng...”
————
Lời tác giả muốn nói:
[Nhật ký trả giá của Diệp Hà]
Lời cạn dao liền hiện, Hệ thống toi mạng.
-Phỏng theo “Kinh Kha thích Tần Vương”