Edit: Jangmie

Thấy ba người trong phòng không có phản ứng gì, Jenny lộ vẻ mặt cầu xin:

“Mở cửa đi, xin các người đấy, mở cửa cho tôi vào đi...”

Cô vừa nói, vừa cố chen tay vào khe cửa, mắt cứ nhìn Tô Linh Linh chằm chằm.

Khe cửa hẹp như vậy tất nhiên không thể để cô thò tay vào được, những chiếc gai cuộn dưới cửa cứa cánh tay cô máu chảy đầm đìa, nhưng cô dường như không biết đau, vẫn cố chấp nhét tay mình vào trong phòng.

Diệp Hà đứng ngây người ra tại chỗ, theo như sự am hiểu của Hệ thống về cậu ta, chắc là cậu ta đã sợ đến đơ người rồi.

Mãi một lúc lâu, Diệp Hà mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cô ấy...”

Hệ thống lại vô cùng bình tĩnh:【Hái hoa về rồi chào các người một tiếng thôi mà.】

Ánh mắt Diệp Hà lại chuyển sang bức tường: “Nhưng mà vệt máu này...”

Hệ thống:【Máu me gì chứ? Đây là màu sơn tường, lầu trên bị rò nước làm ướt tường, nên màu sơn cũng bị trôi xuống theo.】

Diệp Hà: “Nhưng mà...”

Hệ thống thở dài một hơi:【Người trẻ tuổi đừng có hở tí là liên tưởng đến ma quỷ, nên xem nhiều “Khám Phá Khoa Học” vào.】

Diệp Hà: “.....”

Hệ thống:【Chà, không lẽ cậu sợ ma à? Sợ ma cũng không sao đâu, tôi cũng sẽ không cười cậu...】

Lời này của Hệ thống quả là đánh trúng tim đen của Diệp Hà.

Vẻ mặt vốn còn đang run rẩy của Diệp Hà lập tức thay đổi: “Tôi mà lại sợ ma á?Tôi chỉ muốn xem thử cậu có nghĩ giống tôi không thôi. Trùng hợp thật, tôi cũng thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến ma quỷ cả.”

Hiện tại, mắt cậu không còn né tránh, chân không còn run, ngay cả nói chuyện cũng đanh thép hơn trước nhiều.

Nghe những lời của Diệp Hà, Hệ thống mỉm cười hài lòng, bỗng cảm thấy việc Diệp Hà có lòng tự trọng cao cũng là một chuyện tốt.

Cuối cùng, Hệ thống còn bồi thêm một câu đầy ẩn ý:【Tôi đã nói rồi mà, cậu sao có thể sợ ma được chứ?】

Diệp Hà gật đầu với vẻ mặt cứng đờ, nhưng vẫn không dám nhìn Jenny lúc này. Cậu đang phân vân không biết có nên mở cửa cho cô ta vào không, thì thấy Tần Khiên đột nhiên bước tới, rồi đứng ngay trước cửa.

Từ góc độ mà Diệp Hà không nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào trong tay Tần Khiên đã có thêm thanh chủy thủ tinh xảo, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên lưỡi dao có những hoa văn phức tạp.

Tô Linh Linh thấy Tần Khiên cuối cùng cũng ra tay, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô biết Tần Khiên có rất nhiều đạo cụ mang về từ các phó bản độ khó cao.

Tần Khiên khuỵu gối ngồi xổm xuống cạnh khung cửa, lúc này Jenny đã vất vả nhét được một bàn tay vào, đang định nhét cả đầu mình vào theo.

Cô ta dường như cảm nhận được có người đến gần, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn đối diện với Tần Khiên đang tiến lại.

Ánh mắt Jenny rơi xuống thanh chủy thủ trong tay Tần Khiên, sắc mặt lộ rõ sự sợ hãi. Cô ta giãy giụa lùi về sau, nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay bị chủy thủ rạch trúng, toàn bộ da thịt trên cánh tay lập tức tan chảy, để lộ cả xương trắng.

Chỉ còn lại khúc xương giúp Jenny có được sự thuận tiện, cô ta hét lên một tiếng thảm thiết rồi vội vàng rụt cánh tay chỉ còn xương lại. Tần Khiên cau mày nhìn giọt máu trên lưỡi dao, vung tay một cái, một giọt máu vừa hay rơi xuống mặt Jenny.

Jenny không kịp lau đi, vội vàng lùi lại phía sau.

Bóng lưng Tần Khiên đã che khuất hết tất cả, từ góc nhìn của Diệp Hà, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên của Jenny.

Diệp Hà cảm thấy chắc cả trang viên này đều bị tiếng hét đó đánh thức.

Cậu bất giác bước lên định xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tần Khiên trước mặt lại đột nhiên đứng dậy, mở cửa rồi lao thẳng ra ngoài.

Jenny ở dưới khe cửa đã biến mất không thấy tăm hơi, Tô Linh Linh thừa biết Tần Khiên đã đuổi theo Jenny.

Ngay lúc Jenny và Tần Khiên cùng biến mất, những vệt máu trên tường cũng không còn chảy nữa, nhưng Diệp Hà đã chẳng còn tâm trí để ý đến những thứ này.

Diệp Hà nhìn cánh cửa trống không trước mặt, bỗng nhớ ra một vấn đề cực kỳ quan trọng – Tần Khiên vẫn chưa cho cậu đánh giá tốt!

Diệp Hà: “Khoan đã, sao Tần Khiên lại chạy đi như vậy?”

Hệ thống:【Chắc là có việc gấp muốn tìm Jenny thôi.】

Diệp Hà thầm nghĩ nếu mình cứ ngốc nghếch đứng đây đợi Tần Khiên quay lại thì không biết phải đợi đến bao giờ, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Hà cũng quyết định đứng dậy đuổi theo Tần Khiên.

Chỉ không ngờ cậu vừa bước qua ngưỡng cửa, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, ngay sau đó Tô Linh Linh liền xuất hiện bên cạnh cậu.

Vì chuyện vừa rồi của Tần Khiên, khi nhìn thấy Tô Linh Linh, Diệp Hà chỉ cảm thấy một sự ngượng ngùng khó tả dâng lên trong lòng. Cậu muốn nói ra sự thật, nhưng lại sợ mình vừa mở miệng đã bị Tần Khiên vừa hay quay về bắt gặp, thế thì cậu tiêu đời.

Nhưng Tô Linh Linh lại như thể không nhớ chuyện vừa xảy ra, tuyệt nhiên không nhắc gì đến Tần Khiên, mà chỉ cười tủm tỉm hỏi: 

“Cậu định đi đâu thế? Chúng ta đi cùng nhau đi.”

Diệp Hà: “...Tôi tìm Tần Khiên.”

Nụ cười trên mặt Tô Linh Linh cứng lại, cô nghi ngờ Diệp Hà đang cố tình khiêu khích mình.

Chuyên chọc vào nỗi đau của người khác, chính là thế này đây.

Tuy Tô Linh Linh rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng bảo cô một mình ở lại trong phòng thì cô lại không dám. Dù sao thì bây giờ Tần Khiên tuy đã đuổi theo Jenny , nhưng ai biết được Jenny có quay lại hay không.

Cô là hung thủ gián tiếp hại chết Jenny, đối phương chắc chắn sẽ không tha cho cô.

Nghĩ đến đây, Tô Linh Linh không khỏi thầm nhủ vườn hoa hồng kia chắc chắn có vấn đề, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô thấy một NPC bình thường hóa thành ma quỷ quay về. Mà Tần Khiên có lẽ cũng đã nhận ra điểm bất thường trên người Jenny, nên mới đuổi theo.

Bây giờ nghe Diệp Hà nói muốn đi tìm Tần Khiên, Tô Linh Linh lại có chút do dự, bởi vì Jenny lúc này khả năng cao đang ở chỗ Tần Khiên. Cô bây giờ tiến thoái lưỡng nan, không biết nên lựa chọn thế nào.

Ngay lúc cô đang do dự, cô bỗng nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của Diệp Hà:

“Jenny, cô ở đây à?”

Cái gì? Jenny quay lại nhanh vậy sao? Thế Tần Khiên đâu rồi?

Tô Linh Linh đột ngột ngẩng đầu, quả nhiên ở đầu cầu thang cách đó không xa có một bóng người đang đứng, gương mặt trắng bệch, đôi môi đỏ như máu, chính là Jenny vừa mới rời đi.

Cô theo phản xạ định quay người bỏ chạy, nhưng liếc mắt qua mới phát hiện khung cảnh xung quanh đã thay đổi – chẳng biết từ lúc nào, những ngọn đèn dầu trong hành lang đều đã được thắp sáng, những vết loang lổ của năm tháng trên tường cũng đã biến mất, cả trang viên trở nên mới tinh.

Cô nhớ rõ ràng lúc mình rời đi không hề đóng cửa phòng Tần Khiên, vậy mà bây giờ quay đầu nhìn lại, tất cả các phòng trong hành lang đều đóng cửa.

Thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, vẻ mặt Tô Linh Linh cứng đờ, trong vài giây lúc cô đang ngây người, Jenny đã đi về phía họ, một tay giấu sau lưng, tay còn lại buông thõng tự nhiên bên hông.

Nhiệm vụ chính nói chỉ cần sống sót qua bảy ngày là được, bây giờ mới là ngày đầu tiên, theo lẽ thường thì sẽ không xảy ra chuyện gì…

Diệp Hà không nhận ra sự khác thường của Tô Linh Linh, cậu thấy Jenny thì không khỏi mừng rỡ: “Jenny, vừa rồi cô sao vậy? Cô có thấy Tần Khiên đi đâu không?”

Dù sao thì ban nãy Tần Khiên đã đuổi theo Jenny, bây giờ Tần Khiên có lẽ cũng đang ở gần đây.

Nghe lời của Diệp Hà, Tô Linh Linh đứng bên cạnh đã toát hết mồ hôi lạnh, cô thầm nghĩ đúng là một tên NPC, chẳng biết gì cả, ngay cả Trân Ni trước mặt không còn là người sống cũng không nhận ra.

Nhưng Tô Linh Linh lại không có ý định vạch trần Jenny, bởi vì bây giờ đối phương thấy cô mà không lao vào ngay, chắc chắn còn có ý đồ khác. Nếu bây giờ cô vạch trần thân phận của Jenny, e rằng đối phương sẽ thẹn quá hóa giận mà lộ ra bộ mặt thật.

Thấy Jenny đến gần, Tô Linh Linh nắm chặt tay, chỉ có cô mới biết lúc này trong lòng bàn tay cô đang nắm một lá bùa. 

Đây là lá bùa thế thân mà cô bỏ giá cao mới mua được, chỉ cần dán lên người sống, người đó sẽ thay cô thu hút sự chú ý của ma quỷ, nhưng thời gian hiệu lực có giới hạn.

Nếu không phải tình hình bây giờ quá quỷ dị, Tô Linh Linh cũng chẳng nỡ lôi lá bùa này ra. Cô đã nghĩ kỹ rồi, một khi có biến, cô sẽ xé bỏ lớp ngụy trang, dán thẳng lá bùa lên người Diệp Hà rồi bỏ chạy.

Đôi môi đỏ của Jenny khẽ nhếch lên, nở một nụ cười cứng đờ, rồi dừng bước ở một khoảng cách không xa trước mặt họ: “Tôi đã đợi các người lâu rồi.”

Tô Linh Linh thấy Jenny dừng bước mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết từ lúc nào, lá bùa trong lòng bàn tay cô đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Tô Linh Linh vốn định nhân lúc Jenny không để ý lẻn đi, nhưng cô chỉ vừa lùi lại vài bước, đã cảm nhận được ánh mắt của Jenny rơi trên người mình, trong đó đầy ý cảnh cáo.

Diệp Hà còn tưởng Jenny không nghe rõ câu hỏi của mình, bất giác bước lên một bước định lặp lại, không ngờ vừa rút ngắn khoảng cách với Jenny đã nghe thấy tiếng thông báo nhiệm vụ vang lên bên tai:

【Nhiệm vụ phụ: Di nguyện của Jenny. Cô gái Jenny đáng thương đến chết vẫn chưa hái được một đóa hồng, nếu có ai bằng lòng hái một đóa hồng tặng cho cô ấy, cô ấy nguyện trả công bằng toàn bộ gia tài của mình là mười nghìn tệ.】

Nhưng lần đầu tiên, sự chú ý của Diệp Hà không đặt ở phần thưởng phía sau, mà là ở phần đầu: “Di – di nguyện?!”

Sao nghe ý của nhiệm vụ này là Jenny đã chết rồi, vậy người đang đứng trước mặt cậu là ai?

Ánh mắt của Diệp Hà đột ngột nhìn vào Jenny mặt mày trắng bệch trước mặt, vội lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với đối phương.

Nụ cười trên mặt Jenny không đổi, như thể không hề cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ Diệp Hà.

Diệp Hà: “Vậy người đang đứng trước mặt tôi là...”

Cậu vừa nghĩ đến người trước mặt có thể là ma, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp. Lúc này lưng Diệp Hà đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nếu không phải còn sót lại chút lý trí cuối cùng sợ kinh động đến con ma trước mặt, e rằng Diệp Hà đã sớm bất chấp tất cả mà bỏ chạy rồi.

Hệ thống: 【Khoan đã, đừng ngất! Tôi có thể giải thích!】

Nếu bây giờ Diệp Hà mà ngất đi thì còn ra thể thống gì nữa?!

Nhưng Diệp Hà đã quyết tâm muốn ngất, bởi vì nhiệm vụ này thực sự vượt quá tầm hiểu biết của cậu, thế nhưng có lẽ vì quá sợ hãi, ý thức của cậu ngược lại càng tỉnh táo hơn.

Không phải Hệ thống nói không có ma sao?!

Diệp Hà gần như sắp khóc thét trong lòng: “Jenny rõ ràng đã chết rồi...”

Hệ thống:【Đúng vậy, Jenny đúng là đã chết rồi.】

Chút hy vọng cuối cùng của Diệp Hà cũng bị bóp nát một cách tàn nhẫn, toàn bộ sức lực của cậu như bị rút cạn, cậu muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại mềm nhũn không nhấc lên nổi.

Diệp Hà gào thét trong lòng: “Tôi chết mất á á á—”

Giữa tiếng hét chói tai như muốn thủng màng nhĩ, Hệ thống khó khăn cất lời:

【Nhưng người đang đứng trước mặt cậu đâu phải là Jenny.】

【Đây thực ra là em gái song sinh của Jenny, Janie.】

Tiếng hét của Diệp Hà lập tức im bặt: “...Cậu đang đùa tôi đấy à?”

Hệ thống:【Cậu nhìn kỹ lại xem, cô ấy và chị gái Jenny trông không giống nhau đâu. Trên mặt Jenny làm gì có nốt ruồi son.】

Diệp Hà hít một hơi thật sâu, đột ngột ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trên mặt người đối diện có một chấm đỏ rất rõ.

Hệ thống:【Thế nào, tôi không lừa cậu chứ?】

Diệp Hà y như Hệ thống nghĩ, quả nhiên là một kẻ nhát gan, căn bản không dám nhìn kỹ ngũ quan của Jenny lúc này, hoàn toàn không phát hiện nốt ruồi son trên mặt cô ta thực chất là một giọt máu.

Sau khi nhìn thấy nốt ruồi son đó, trái tim vốn đang đập loạn xạ của Diệp Hà lập tức bình ổn trở lại, nhưng vẫn thăm dò gọi một tiếng: “Janie?”

Jenny không nói gì, vẫn mỉm cười nhìn cậu.

Hệ thống:【So với Jenny hoạt bát, Janie là một cô gái trầm tính ít nói.】

Diệp Hà: “Được rồi.”

Cậu quay đầu nhìn Tô Linh Linh: “Lát nữa tôi phải đến vườn hoa một chuyến, cô...”

Không ngờ Tô Linh Linh lại trực tiếp cắt ngang lời cậu: “Tôi cũng đi.”

Tô Linh Linh cũng đã nhận được nhiệm vụ hái hoa hồng cho Jenny, vì cô cũng xem như là nửa hung thủ, nên nhiệm vụ này cũng là bắt buộc phải hoàn thành, không thể dùng đạo cụ chuyển cho người khác, dù Tô Linh Linh có sợ đến đâu cũng phải cắn răng mà đến vườn hoa hồng để hái.

Tuy không biết tại sao Diệp Hà lại đi, nhưng có người đi cùng, nỗi sợ của Tô Linh Linh cũng giảm đi không ít.

Để tránh xảy ra chuyện, Tô Linh Linh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Cô thấy Diệp Hà dường như còn muốn nói gì đó với Jenny, không nhịn được bước tới vỗ vai Diệp Hà, thúc giục: “Đi nhanh lên.”

Ngay lúc cô giơ tay lên, lá bùa bị cô nắm trong lòng bàn tay lúc nãy cũng được dán lên lưng Diệp Hà.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay không có nhật ký, vì Diệp Hà và Hệ thống đều mệt rã rời cả thân lẫn tâm (này).

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play