Edit: Jangmie
Đây là một căn phòng mang đậm phong cách bài trí thời Trung Cổ.
Diệp Hà vẻ mặt nghiêm nghị ngồi bên mép giường, tai vẳng nghe một giọng máy móc ồn ào:
【Đúng vậy, Ký chủ quả thật đã chết trong vụ tai nạn xe đó rồi.】
【Vì tôi cảm nhận được ý chí muốn sống mãnh liệt của ngài, nên mới trói buộc với ngài.】
Nghe hệ thống nói vậy, Diệp Hà không kìm được khẽ thở hắt ra một hơi.
Sau khi chết bất đắc kỳ tử lại có cơ hội sống lại, vốn dĩ nên là một chuyện vui, nhưng cái hệ thống trói buộc cậu lại tự xưng là hệ thống nạp tiền.
Hệ thống nạp tiền, đúng như tên gọi, muốn sống thì phải không ngừng nạp tiền, mỗi hơi thở đều là mùi tiền.
Theo lời hệ thống, bọn nó thu phí hợp lý, giá cả rõ ràng, không tính theo ngày tháng năm, mà tính theo phút, một phút 100 tệ.
Dĩ nhiên, nếu không có tiền, thì mạng sống cũng chấm dứt ngay lập tức.
Vừa mở mắt ra, Diệp Hà liền nhận ra mình đang ở một căn phòng xa lạ, quần áo trên người cũng không phải là chiếc áo thun cậu mặc lúc gặp tai nạn, mà là áo sơ mi trắng và quần dài đen sạch sẽ.
Cùng lúc đó, bên tai cậu cũng bắt đầu vang lên giọng máy móc tự xưng là hệ thống, điều này phần nào cũng xoa dịu nỗi lo lắng bất an của Diệp Hà khi mới đến nơi xa lạ.
Diệp Hà vốn tưởng hệ thống nạp tiền sẽ là cứu tinh của mình, không ngờ đối phương lại là một Diêm Vương sống, bấm giờ tính tuổi thọ, tiền tiêu hết là tuyệt đối không cho cậu sống tới canh năm.
Hệ thống không hề nhận ra Diệp Hà đang nghĩ gì, tiếp tục nói: 【Tiền tiết kiệm của Ký chủ quả thật hơi ít ỏi, hệ thống trừ hết tiền trong thẻ ăn của cậu cũng chỉ đổi được 24 tiếng 56 phút thôi.】
【Được Rồi, bây giờ là 24 tiếng 55 phút.】
Diệp Hà cứng đờ người, nhìn quanh một lượt, thở dài đầy bi thương nói: “Tôi không nên ở đây, tôi nên ở trước cửa ngân hàng mới phải.”
Mạng sống đang đếm ngược rồi mà hệ thống còn đưa cậu đến đây, đây chẳng phải là lãng phí cơ hội tìm đường sống trong chỗ chết của cậu sao!
【Hệ thống này không ủng hộ Ký chủ làm những chuyện ghi trong luật hình sự đâu, tôi tin rằng phải dùng đôi bàn tay chăm chỉ của Ký chủ để tạo ra của cải.】 Hệ thống nói một cách đanh thép.
Diệp Hà cúi đầu nhìn đôi tay mình: “......Tôi thì có tay đấy, nhưng không có chỗ mà dùng.”
【Ký chủ đừng lo, hệ thống cũng sẽ cung cấp nhiều cơ hội việc làm thêm hợp pháp, tuy rằng phải xuyên qua các thế giới khác nhau, nhưng phần thưởng rất hậu hĩnh, giúp ngài sớm ngày đạt được tự do tuổi thọ.】
Nghe hệ thống nói, mắt Diệp Hà bỗng sáng rực, cảm thấy áy náy vì vừa rồi đã thầm nói hệ thống là Diêm Vương sống.
Dĩ nhiên, nếu không phải hệ thống thật sự giúp cậu chết đi sống lại, thì cái giọng điệu quen thuộc này của đối phương khó mà không khiến Diệp Hà nghi ngờ nó là bọn môi giới lừa đảo.
Bên kia, hệ thống lại nói tiếp: 【Nơi ngài đang ở hiện tại, chính là địa điểm làm việc đầu tiên mà hệ thống chọn lựa cho ngài – Trang viên Caesar.】
【Chức vụ của ngài là người hầu trong trang viên, chỉ cần làm đủ một tuần là có thể nhận được lương cơ bản một triệu tệ.】
Diệp Hà: “Bao... Bao nhiêu?”
Mãi đến khi hệ thống lặp lại mức thù lao một lần nữa, Diệp Hà mới biết mình không nghe nhầm.
Diệp Hà cảm thán: “Con số lớn thế này tôi chỉ từng thấy trên thẻ ngân hàng của người khác thôi.”
Nhưng số tiền này một khi dùng để đổi mạng sống, thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Cậu nhanh chóng nghĩ ra một vấn đề quan trọng, không nhịn được hỏi: “Tôi chỉ còn 24 tiếng để sống, làm sao mà trụ được một tuần chứ?”
【Để Ký chủ có thể sống sót qua một tuần, giữa chừng cũng sẽ có nhiệm vụ phụ xuất hiện, hoàn thành những nhiệm vụ phụ này cũng có thể nhận được thù lao thêm.】
Diệp Hà "Ừm" một tiếng, cậu còn tưởng sau 24 tiếng nữa mình sẽ phải dựa vào linh hồn bất khuất để làm việc chứ.
Nhiệm vụ này đơn giản hơn nhiều so với Diệp Hà tưởng tượng, lại còn thật sự là công việc hợp pháp như lời hệ thống nói, nhưng dù có thật sự khó khăn, vì để sống sót, cậu cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hơn nữa, hệ thống còn nói, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ, sau này sẽ giới thiệu cho cậu những nhiệm vụ có lương cao hơn, đến lúc đó cậu có thể trở về thế giới thực.
Diệp Hà: “Ý nghĩ ban nãy đáng ăn cơm tù, giờ thì có cái để trông mong rồi.”
Hệ thống hùa theo một tiếng, tỏ ý khen ngợi sự giác ngộ tư tưởng của Diệp Hà, rồi như nhớ ra điều gì, dặn dò: 【À phải rồi, trong quá trình làm nhiệm vụ, không được phép tiết lộ nội dung nhiệm vụ và sự tồn tại của hệ thống.】
Nó rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là một giọng nói trong trẻo nhưng rất cáu kỉnh: “Mau ra đây, quản gia gọi chúng ta tập hợp.”
Vì tiếng gõ cửa quá dồn dập, dường như chắc chắn Diệp Hà đang ở trong phòng, Diệp Hà đành phải đứng dậy mở cửa trước.
Ngoài cửa là một thiếu niên có gương mặt thanh tú, trông như vừa mới thành niên, nhưng vóc dáng lại cao hơn Diệp Hà không ít, mặt vẫn còn chút búng ra sữa, nhưng lại nhuộm một mái tóc bạc, trông vô cùng nổi bật. Cậu ta mặc đồng phục giống hệt Diệp Hà, lông mày thanh mảnh, mắt hạnh trừng tròn xoe, khoanh tay đứng ở cửa ra vẻ mất kiên nhẫn.
Thấy cửa phòng mở ra, cậu ta vừa định hung hăng lên tiếng, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt Diệp Hà, hơi thở bỗng nghẹn lại, đến cả lời muốn nói cũng nghẹn cứng ở cổ họng trong phút chốc: “Cậu...”
Cậu ta chỉ được quản gia nhờ qua gọi người, vì bị chỉ định chạy một chuyến nên trong lòng đầy khó chịu, ai ngờ nỗi bực dọc ấy lại tan biến sạch sẽ ngay khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Hà.
Vẻ ngoài của Diệp Hà thuộc kiểu tinh tế có phần mềm mại, làn da trắng nõn tựa như được ngâm trong sữa mà lớn, xương thịt cân đối, mái tóc mềm mượt, đen nhánh dài đến tai, vừa vặn để lộ vành tai tròn trịa, đôi mắt đen láy xinh đẹp phản chiếu hình ảnh thanh niên tóc bạc đang ngẩn người trước mặt.
Thanh niên tóc bạc chăm chú nhìn xuống Diệp Hà, ánh mắt lướt từ mái tóc mềm mại đến đôi môi đỏ mọng căng đầy của cậu, chiếc cổ thon dài tựa thiên nga chui vào trong cổ áo, thấp thoáng thấy được xương quai xanh tinh xảo.
Diệp Hà thấy thanh niên trước mặt từ lúc mở lời ban đầu đến giờ cứ im lặng, cuối cùng không nhịn được lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chẳng phải lúc nãy anh nói quản gia gọi chúng ta sao?”
Chàng thanh niên tóc bạc lúc này mới hoàn hồn, cậu ta hơi bực bội vì sự thất thần ban nãy của mình, đưa tay vò vò tóc, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần bực dọc: “Ừ, quản gia muốn giao việc cho chúng ta.”
Diệp Hà vốn đang thầm hối hận vì ban nãy không hỏi hệ thống xem nhiệm vụ của người hầu là gì, giờ nghe thanh niên tóc bạc nói quản gia muốn giao việc cho họ, cậu mới yên lòng, mỉm cười với thanh niên tóc bạc: “Chúng ta đi thôi.”
Nhìn thấy cánh môi hồng ngọc khẽ nhếch lên của Diệp Hà, ánh mắt của thanh niên tóc bạc như bị bỏng, lập tức rụt lại, vành tai cũng dần ửng đỏ lên.
Cậu ta dĩ nhiên nhận ra mặt mình đang nóng bừng, bất giác xoay người đi, cố tình cất giọng cộc lốc: “Mau theo sau.”
Diệp Hà nghe giọng điệu hung hăng của thiếu niên tóc bạc, nhưng không hề cảm thấy bị xúc phạm, chỉ cảm thấy đối phương giống như một chú cún con cố tỏ ra hung dữ mà sủa loạn.
Hệ thống tình cờ nghe được suy nghĩ của Diệp Hà, nhất thời không phân biệt được ai "chó" hơn ai.
Diệp Hà và thanh niên tóc bạc một trước một sau, đi qua hành lang dài.
Hành lang hơi tối, trên sàn trải một lớp thảm lông, giẫm lên rất mềm mại, nuốt chửng hết tiếng bước chân.
Diệp Hà liếc mắt thấy một hàng đèn dầu trên tường, đế đèn ánh lên một lớp vàng kim, tựa như làm bằng vàng thật, khiến cậu không khỏi chậc lưỡi, lại có thêm nhận thức mới về mức độ giàu có của chủ nhân trang viên này.
Nếu không phải hệ thống nói chỉ những thứ thuộc sở hữu của cậu mới có thể quy đổi thành tiền, e rằng cái đèn dầu này không sống nổi qua ánh mắt của Diệp Hà.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: 【Đừng nhìn nữa, nhìn một trăm lần thì thứ này cũng không phải của cậu; nhưng nếu cậu đi làm công, làm một trăm nhiệm vụ, tiền là của tôi, mạng là của cậu.】
Diệp Hà: “Tôi thấy vai mình bỗng dưng nặng trĩu.”
Hệ thống khó hiểu: 【Sao thế? Chẳng phải vẫn chưa bắt đầu làm việc sao?】
Diệp Hà: “Vì tôi cảm nhận được trách nhiệm đang đè trên vai.”
Một người một hệ thống đang đấu võ mồm, thanh niên tóc bạc đi phía trước dường như cuối cùng cũng không chịu nổi sự im lặng mà lên tiếng, chủ động bắt chuyện với Diệp Hà.
Thanh niên tóc bạc kiêu ngạo trao đổi tên với Diệp Hà, cậu ta tự xưng là Hạ Thanh, mới đến trang viên này chưa lâu.
Theo lời của Hạ Thanh, sở dĩ bọn họ đi suốt quãng đường mà không thấy ai, là vì mấy người hầu trong trang viên đều bị quản gia gọi đi họp để giao việc rồi.
Diệp Hà nghe ra có gì đó không ổn:
“Những người hầu bị gọi đi họp đó cũng là người mới giống chúng ta à?”
Trước đó cậu đã hơi nghi ngờ liệu Hạ Thanh có phải là người có cùng nhiệm vụ với mình không, hay chỉ là cư dân bản địa của thế giới này, nhưng vì lời hệ thống đã nói trước đó, cậu cũng không thể trực tiếp hỏi Hạ Thanh.
Giọng Hạ Thanh có chút ẩn ý sâu xa: “Đa phần đều là người mới, dù sao thì người làm trong trang viên thay đổi rất nhanh.”
Diệp Hà bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.”
Ánh mắt cậu lại dừng trên những chiếc đèn dầu treo tường, không khỏi cảm thán về khoảng cách giàu nghèo: “Chủ nhân của trang viên này chắc chắn rất giàu.”
Hạ Thanh: “Chủ nhân đầu tiên của Trang viên Caesar là Công tước Caesar, xuất thân danh giá, vì chán ghét những tranh đấu giữa hoàng tộc nên đã đến thị trấn nhỏ này xây dựng trang viên.”
Cậu ta đi ở phía trước nhất, Diệp Hà không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta lúc này, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bỗng trở nên có chút nghiêm nghị của đối phương.
“Ông ấy qua đời vào năm ba mươi tuổi, cả đời không con cái, người tình duy nhất lại biệt tăm biệt tích, nên căn nhà được giao cho cháu chắt thừa kế. Nhưng nghe nói từ sau khi công tước qua đời, chuyện lạ xảy ra liên miên, vì thế gần như không có ai ở.”
Diệp Hà nhạy bén nắm bắt được bốn chữ "chuyện lạ xảy ra liên miên", cơ thể lập tức cứng đờ, lặng lẽ nuốt nước bọt: “Chuyện... chuyện lạ gì?”
Hạ Thanh đột nhiên dừng bước, Diệp Hà đi vài bước tới trước mặt cậu ta, đứng sóng vai.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt thanh tú của cậu ta lộ ra vài phần bình tĩnh và nghiêm túc không thuộc về lứa tuổi: “Những người từng ở đây, có người phát điên, có người chết rồi.”
“Theo lời một người đã phát điên kể lại, buổi tối khi đang ngủ, ông ta nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê bên giường, nghe nói...”
Hạ Thanh đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Hà: “Đó là vị công tước đã chết đang tìm kiếm người tình mất tích của mình.”
Diệp Hà không kịp nghĩ kỹ tại sao công tước lại cầm xích sắt, sau khi nghe lời Hạ Thanh, tim cậu lập tức thắt lại, lưng cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu bất giác nhìn ra cửa sổ hành lang, tuy ngoài cửa sổ đã là chiều hoàng hôn, nhưng tia sáng ấm áp này vẫn khiến Diệp Hà thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng còn một khoảng thời gian không ngắn nữa mới đến tối.
Phản ứng của Diệp Hà đều bị hệ thống thu vào mắt, trong lòng nó chợt dấy lên dự cảm không lành, thử thăm dò hỏi: 【Cậu sợ ma à?】
Diệp Hà tuy không biết tại sao hệ thống đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn cứng miệng đáp trong lòng: “Cũng không sợ lắm đâu, chỉ là có thể sẽ ngất đi, có lẽ phải cần người khác bấm huyệt nhân trung mới tỉnh lại được.”
Hệ thống: 【...】
Nói đơn giản thì, đây chẳng phải là ngất xỉu rồi sao?!
Diệp Hà khựng lại một chút, cảnh giác hỏi: “Mà cậu hỏi cái này làm gì? Lẽ nào trong biệt thự này có ma?”
Hệ thống im lặng vài giây, nó đã trói buộc với Diệp Hà, coi như châu chấu cùng một sợi dây, do đó không thể tìm ký chủ khác được nữa, mà Diệp Hà sau khi biết sự thật có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ.
Sau vài phen cân nhắc, hệ thống cắn rứt lương tâm nói: 【Không có, cậu chẳng phải đã được giáo dục duy vật hai mươi năm rồi sao, sao còn tin vào sự tồn tại của những thứ này?!】
Diệp Hà nào có quên lời Hạ Thanh nói, run rẩy nhắc lại: “Nhưng chỉ trong vòng một trăm năm ngắn ngủi, mấy người từng ở đây đều thành kẻ chết người điên, còn... còn có tiếng xích sắt nữa...”
Hệ thống: 【Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, những người phát điên đó có thể là do áp lực tinh thần lớn, còn tiếng xích sắt kia, các nhà khoa học chẳng phải đã giải thích những hiện tượng tương tự rồi sao, có thể là tiếng nước chảy qua đường ống nước cũ trên đầu thôi.】
Diệp Hà: “Nhưng mà...”
Hệ thống: 【Hãy tin vào khoa học.】
【Hay là, cậu sợ ma?】
Câu nói này của hệ thống đã chặn đứng mọi lời Diệp Hà muốn nói.
Diệp Hà cười khan một tiếng: “Làm sao có thể?”
Cậu không thể để hệ thống phát hiện ra chuyện mất mặt là mình sợ ma được!
Nhưng sau khi nghe hệ thống nói vậy, Diệp Hà cũng bớt sợ hơn, dù sao thì cậu có thể không tin hệ thống, nhưng phải tin vào khoa học.
Lời Hạ Thanh vừa dứt, cậu ta đợi mãi không thấy Diệp Hà phản ứng, cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn Diệp Hà: “Sao vậy?”
Cậu ta không hề nhận ra, lời nói của mình lúc này đã dịu đi mấy phần, mang theo chút dịu dàng khác lạ.
Hạ Thanh ngập ngừng một chút, rồi nói một cách gượng gạo: “Nếu cậu thấy sợ, có thể vào lòng tôi...”
"Tôi không sợ mà." Diệp Hà lúc này đã hoàn hồn, lập tức nói kiểu giấu đầu hở đuôi: “Chúng ta phải tin vào khoa học, làm sao có ma được chứ? Mà... mà cho dù có, tôi cũng không sợ mấy thứ đó.”
Hệ thống cười lạnh một tiếng, giả vờ không để ý đến giọng Diệp Hà đột nhiên nhỏ đi khi nói nửa câu sau.
Diệp Hà ngừng một chút, rồi cắn ngược lại: “Hạ Thanh, không lẽ là cậu sợ ma hả?”
————
Lời tác giả:
Truyện mới ra lò đây! Mong các tình yêu nào thích thì cho xin một lượt theo dõi, làm ơn đó, điều này rất quan trọng với tui QWQ
Gỡ mìn:
Truyện sảng văn không não, thụ vạn người mê, siêu siêu lôi cuốn (tô).
Có tình tiết cẩu huyết, có tu la tràng.
Quan điểm của bất kỳ nhân vật nào trong truyện không đại diện cho lập trường của tác giả, xin miễn công kích cá nhân.
Công ở mỗi thế giới không chỉ có một mảnh hồn, tự ghen với chính mình.
Sẽ bổ sung thêm orz
————
Editor có lời muốn nói:
Lênn chươngg 1 nàa