Edit: Jangmie
Diệp Hà nhìn bóng lưng của Caesar, thầm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chủ nhân hay tới đây lắm à?”
Nếu Caesar thường xuyên đến trang viên, xem ra cũng có thể giải thích được vì sao anh ta lại quen thuộc với con đường này đến thế.
“Không đâu, theo lời mấy người làm cũ trong nhà kể thì đây là lần đầu tiên ngài Caesar tới đây.” Hạ Thanh đi bên cạnh Diệp Hà bỗng đáp lời: “Tôi đã nói rồi, ở đây thường xảy ra một vài chuyện kỳ lạ, nên chủ nhân của trang viên thường chẳng mấy khi ghé qua.”
Diệp Hà lúc này mới nhận ra mình đã vô tình nói ra nghi vấn trong lòng.
Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc hơn chính là nội dung trong lời nói của Hạ Thanh.
Diệp Hà tỏ vẻ nghiêm túc: “lần đầu tiên đến mà lại rành đường như vậy, lẽ nào…”
Hệ thống căng thẳng: 【Lẽ nào?】
Diệp Hà: “Lẽ nào đây chính là năng khiếu bẩm sinh trong truyền thuyết!”
Trái tim Hệ thống lại thả về lồng ngực, đúng là nó đã đánh giá quá cao Diệp Hà rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc, “thuyết năng khiếu” của Diệp Hà đã bị vả thẳng vào mặt.
Caesar bước thẳng vào cửa, đi một mạch đến chỗ cầu thang xoắn ốc. Anh đưa bàn tay đeo găng da lên, đầu ngón tay vuốt ve lan can, vẻ mặt thoáng chút hoài niệm, rồi mới từ tốn quay đầu nhìn Tần Khiên: “Bác sĩ Tần, đây chính là nơi tôi nói mình thường mơ thấy.”
Diệp Hà và Hạ Thanh bước vào đại sảnh muộn hơn một bước, cũng vừa hay nghe được cuộc trò chuyện giữa Caesar và Tần Khiên.
Diệp Hà: “Hóa ra Tần Khiên lại là bác sĩ, đúng là chẳng nhìn ra chút nào.”
Bởi vì Tần Khiên toát ra một luồng khí lạnh khiến người khác không dám đến gần, trông chẳng giống người cầm dao phẫu thuật, mà giống người cầm dao mổ lợn hơn.
Nhưng Diệp Hà nhanh chóng tự kiểm điểm bản thân vì đã trông mặt mà bắt hình dong, dù sao thì ai nói bác sĩ thời nay không thể văn võ song toàn chứ?
Tần Khiên vốn đang khoanh tay đánh giá đại sảnh, nghe Caesar nói vậy, đôi mắt dài hẹp của hắn khẽ nheo lại, quay sang nhìn đối phương, hỏi rành rọt từng chữ: “Ngài chắc chắn mọi chi tiết đều giống hệt chứ?”
Giọng hắn lạnh như băng, dường như không có lấy một chút tình cảm của con người.
Vậy mà Caesar không hề tức giận vì thái độ của Tần Khiên, thậm chí còn mỉm cười ôn hòa. Anh kể ra vài chi tiết, ngay cả vị quản gia sống ở đây bao lâu cũng không hề để ý đến những chi tiết đó.
Quản gia bèn hốt hoảng sai một người hầu tình cờ đi ngang qua đến góc mà Caesar nhắc tới để kiểm tra, người hầu đó nhanh chóng quay lại với vẻ mặt kinh ngạc, xác nhận với họ – quả nhiên mọi chi tiết đều khớp với lời Caesar miêu tả.
Lần này, cả quản gia và Tần Khiên đều không còn nghi ngờ lời Caesar nói nữa, bởi vì Caesar là người mù, trước đây lại chưa từng đặt chân đến nơi này, lời giải thích hợp lý duy nhất chính là anh ta thật sự thường xuyên mơ thấy nơi này.
Hóa ra Caesar vì mơ thấy nơi này vô số lần nên mới quen thuộc con đường đến vậy.
Ánh mắt Diệp Hà ánh lên vẻ thấu hiểu: “Cũng phải, đổi lại là tôi mà có cả một trang viên lớn thế này, tôi chắc chắn cũng ngày đêm mong nhớ.”
Hệ thống: 【.......】
Haizz, bỏ đi.
Bên kia, Tần Khiên không đi tới mà tiếp tục lên tiếng hỏi: “Vậy ngoài trang viên này ra, ngài còn mơ thấy gì nữa không?”
Lần này Caesar lại im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên cười: “Không còn gì nữa.”
Sự xuất hiện của Tần Khiên và Caesar khiến những người hầu trong trang viên trở nên bận rộn, Hạ Thanh và Tô Linh Linh sau khi tiếp khách xong lại bị điều xuống bếp phụ giúp, còn Diệp Hà vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình chưa nhận được sự công nhận của cả hai người, mặc cho quản gia có ra hiệu bằng mắt thế nào cũng nhất quyết không rời đi.
Có Caesar ở đó, quản gia cũng không tiện tỏ thái độ cứng rắn với Diệp Hà, đành phải cố tình sai cậu xách chiếc vali nặng trịch đi theo.
Diệp Hà đưa hành lý của Tần Khiên đi trước, đối phương nói muốn thu dọn hành lý nên Caesar để hắn ở lại phòng khách.
Tần Khiên là khách nên ở tầng hai, còn Caesar thì nhất quyết đòi ở một căn phòng nào đó trên tầng ba.
Quản gia rõ ràng muốn khuyên Caesar, và Diệp Hà cũng muốn khuyên anh, nhưng Caesar trông có vẻ dịu dàng dễ nói chuyện, song lại cực kỳ kiên quyết trong chuyện này, Diệp Hà chỉ đành hì hục xách vali lên tầng ba.
Tầng ba so với tầng một và tầng hai lại là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt, tấm thảm len mềm mại trải dài từ đầu cầu thang khắp cả hành lang, tựa như mây trời rơi xuống mặt đất, mà trên tầng ba chỉ có lác đác vài căn phòng, nhìn lớp bụi bám trên ổ khóa thì có lẽ đã một thời gian rất dài không có ai tới.
Lạ thật, chẳng lẽ quản gia không cho người đến dọn dẹp phòng sao?
Mắt Diệp Hà chợt sáng rực lên, cảm thấy cơ hội thể hiện của mình đã đến.
Nếu cậu nhân lúc này giúp Caesar dọn phòng, chẳng phải đối phương sẽ khen ngợi cậu một phen hay sao?
Quản gia lấy chìa khóa mở một trong những căn phòng, Diệp Hà vốn định xách thẳng hành lý vào, không ngờ Caesar lại chặn đường cậu, cười nói: “Đưa hành lý cho tôi, tôi tự mang vào là được.”
Diệp Hà liếc nhìn đôi mắt của Caesar, rồi lại nhìn quản gia, nhất thời không biết có nên đưa chiếc vali trong tay cho Caesar hay không.
Thấy quản gia không có ý kiến gì, Diệp Hà đành phải đưa hành lý cho Caesar trước.
Quản gia cứng ngắc mở miệng: “Chủ nhân, vậy chúng tôi quấy rầy nữa..
Caesar dịu dàng đáp một tiếng, không hề có ý định nhờ hai người dọn dẹp.
Điều này làm Diệp Hà sốt ruột chết đi được, cậu chỉ chờ đúng lúc này để thể hiện thôi mà!
Cậu bất giác nhìn vào căn phòng sau lưng Caesar, cửa phòng chỉ mở một khe hẹp, phần lớn cảnh tượng bên trong đã bị Caesar che khuất, cậu chỉ có thể nhìn trộm được một chút.
Căn phòng rất lớn, Diệp Hà vốn tưởng không có ai dọn dẹp, nhưng không ngờ trông lại không hề bẩn thỉu, cậu chỉ có thể thấy một góc giường có vẻ như được trải lụa, mà ở đầu giường kia còn lờ mờ treo thứ gì đó.
Khi Diệp Hà muốn nhìn kỹ hơn, Caesar đã kéo vali bước vào phòng và chuẩn bị đóng cửa lại: “Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người, hai người có thể đi làm việc khác được rồi."
Cùng với tiếng nói của Caesar, cánh cửa trước mặt Diệp Hà cũng “rầm” một tiếng đóng lại.
Chỉ là khi nghe lời Caesar nói, mắt Diệp Hà lại không kìm được mà sáng lên, bên tai cậu vang lên giọng nói của Hệ thống:
【Chúc mừng ký chủ nhận được lời khen ngợi từ Caesar.】
Diệp Hà không nói gì, như thể đang chờ đợi điều gì đó, mà Hệ thống cũng không nói gì, một người một hệ thống cùng rơi vào im lặng.
Diệp Hà: “Khoan đã, hết rồi à?”
Hệ thống đã dần hiểu rõ Diệp Hà, bình tĩnh trả lời: 【Cậu vẫn còn thiếu lời khen ngợi từ Tần Khiên, chỉ có thể tính là hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Chỉ khi nhận được lời khen của cả hai người cùng lúc mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được phần thưởng.】
Nghĩ đến việc phải tìm cách tiếp cận Tần Khiên, Diệp Hà bi thương tột độ: “Mi cũng thấy Tần Khiên lạnh lùng thế nào rồi đấy, tôi còn chẳng lại gần được hắn.”
Cậu thở dài một hơi: “Làm thế nào để tiếp cận một bác sĩ? Chẳng lẽ tôi chỉ có thể giả vờ bị thương thôi sao?”
Hệ thống: 【Không được.】
Diệp Hà: ???
Hệ thống: 【Bởi vì hắn là bác sĩ tâm lý.】
Kế hoạch của Diệp Hà chết từ trong trứng nước.
———
Caesar xách vali chậm rãi bước vào phòng, dù bây giờ trước mắt anh là một màu đen kịt, anh vẫn có thể phác họa ra dáng vẻ của căn phòng trong tâm trí.
Anh đi đến bên giường, lướt qua đầu giường, rồi dừng lại trên một vật lạnh lẽo và cứng rắn.
Sờ được vật này, khóe môi Caesar càng cong lên thêm vài phần, nụ cười vốn dịu dàng dưới ánh đèn lại hiện ra vài phần âm u.
Chỉ cần thứ này còn ở đây là được rồi.
Đó là một sợi dây xích, một đầu gắn vào thành giường, đầu còn lại thả dài xuống sàn, độ dài của nó hoàn toàn đủ để đi lại trong khắp căn phòng này.
Caesar không hề xa lạ với sợi dây xích này.
Trong mơ, đầu kia của sợi xích siết chặt trên chiếc cổ trắng ngần, thon dài của một người.
Caesar ngồi bên giường mân mê chiếc vòng cổ, lơ đãng suy nghĩ về cuộc nói chuyện trước đó với Tần Khiên.
Anh đã nói dối, trong mơ ngoài căn nhà này ra, còn có một người nữa.
Nhưng Caesar không hề hối hận vì lời nói dối của mình, bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc phải chia sẻ những chuyện liên quan đến người trong mộng với người khác, đáy lòng anh lại dâng lên sự kháng cự vô tận.
Người đó là của gã, thể xác là của gã, xương cốt cũng là của gã, ngay cả hơi thở cũng phải thuộc về gã, gã như kẻ ôm giữ báu vật bí mật, chưa bao giờ chịu để người khác dòm ngó dù chỉ một chút.
Kể từ một tuần trước, Caesar thường xuyên mơ, trong mơ gã đứng trước cổng trang viên được người chú cho thừa kế, trước mắt gã không còn là một màu đen vô tận, mà là có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
Chỉ là trong mơ, cơ thể này lại không do gã điều khiển, gã mất đi quyền kiểm soát cơ thể, cứ thế đi thẳng vào cửa, bước lên căn phòng trên tầng ba.
Trong phòng trên tầng ba có người đang nằm, hay nói đúng hơn là bị buộc phải nằm ở đây, bởi vì sợi xích này đã giới hạn mọi hoạt động của người đó trong căn phòng này.
Chỉ là trong mơ, Caesar chưa bao giờ nhìn rõ được dáng vẻ của đối phương, chỉ có thể thấy tấm lưng trắng như tuyết của người đó ẩn hiện trong lớp lụa đỏ, hõm lưng xinh đẹp e ấp hé lộ một nửa.
Tất cả cảnh vật xung quanh vào khoảnh khắc này đều trở nên mơ hồ, trong mắt Caesar nhất thời chỉ còn lại một mảng trắng như tuyết ấy.
Là ai, rốt cuộc ngươi là ai…
Đây là câu hỏi mà Caesar khao khát muốn biết, cơ thể gã bất giác tiến lên, đưa tay lật một góc chăn lên.
Gã thấy một vết bớt hình hoa hồng, nở rộ trên làn da như tuyết, cánh hoa tựa như bị lụa đỏ thấm đẫm, gã đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt ve vết bớt đó, cảm nhận được sự run rẩy của người dưới thân.
Người trong mơ chưa bao giờ nói một lời nào, nhưng Caesar lại có thể cảm nhận được sự run rẩy của đối phương một cách kỳ diệu qua những va chạm da thịt.
Đóa hoa hồng này cũng được khắc sâu vào đôi mắt màu xanh biếc của gã.
————
Mặt trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn giấu bóng mình sau ngọn núi, chiếc đèn chùm lộng lẫy xinh đẹp trong đại sảnh để lại những bóng ảnh thướt tha trên mặt đất.
Đêm đã đến.
Các món ăn do nhà bếp chuẩn bị nhanh chóng được lần lượt dọn lên, chỉ có Tần Khiên và Caesar được ngồi vào bàn, nhưng hai người họ rõ ràng đều có tâm sự riêng, nên cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Diệp Hà vốn muốn tranh thủ cơ hội tiến lên, không ngờ Tần Khiên lại chọn một người hầu nam khác, mà Tô Linh Linh thấy lựa chọn của Tần Khiên, cũng tức đến giậm chân.
Diệp Hà tất nhiên không thể nào nghĩ rằng Tô Linh Linh quen biết Tần Khiên, nghi ngờ trong lòng cậu lại trỗi dậy: “Hệ thống, không lẽ nhiệm vụ của Tô Linh Linh cũng giống tôi sao?”
Hệ thống: 【Yên tâm, nhiệm vụ của ký chủ là độc nhất vô nhị.】
Diệp Hà tự nhiên hiểu câu này là Tô Linh Linh và những người khác đều là người bản địa.
Loại trừ khả năng Tô Linh Linh tức giận vì nhiệm vụ, Diệp Hà cảm thấy chân tướng chỉ có một –
Hệ thống cướp lời: 【Tô Linh Linh thích cậu hầu nam kia, không muốn cậu ta vất vả!】
Diệp Hà ngạc nhiên nói: “Sao mi có thể đoán một câu mà hoàn toàn đi ngược lại với sự thật thế nhỉ?”
———
Tác giả có lời muốn nói:
【Nhật ký làm công của Diệp Hà】
Cưng ơi, nhớ em thì tới trang viên thăm em nhé, em ở đây làm trâu làm ngựa cho người ta nè.