Edit: Jangmie

Lúc này, những người giúp việc khác trong sảnh đã sớm tản đi làm việc theo sự phân công của quản gia. 

Ánh mắt quản gia lướt qua ba người: “Jenny đâu rồi?”

Jenny là một người hầu khác được cử đi đón chủ nhân. 

Diệp Hà nhớ mang máng rằng lúc nãy Tô Linh Linh đã thì thầm với cô ấy vài câu rồi mới đi về phía mình.

Tô Linh Linh cũng là người duy nhất trả lời câu hỏi của quản gia: “Cô ấy nghe nói chủ nhân thích hoa hồng tươi nên vừa mới đi hái rồi ạ."

Trong những điều cấm kỵ cũng có từ 'hoa hồng', Tô Linh Linh không hề biết nó có nghĩa là gì, nên đã bịa chuyện lừa Jenny, nói rằng chỉ cần cô ấy hái được hoa hồng tươi là có thể chiếm được cảm tình của vị chủ nhân mới này, có cơ hội từ một người giúp việc trở thành nữ chủ nhân. Đối với Jenny, người vốn bất mãn với thân phận của mình, đây quả là một  cám dỗ vô cùng lớn.

Nghe Tô Linh Linh nói vậy, sắc mặt quản gia biến đổi: “Chủ nhân đâu có thích hoa hồng, đây rõ ràng là..."

Ông ta như nghĩ ra điều gì đó, định nói rồi lại thôi: “Thôi bỏ đi. Vậy ba người chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Cả Hạ Thanh và Tô Linh Linh đều không tỏ ra có gì khác thường, cũng không hỏi han gì quản gia, chỉ bình tĩnh dạ một tiếng.

Nhưng trong đầu Diệp Hà lại đầy những nghi vấn: “Tại sao quản gia có vẻ chắc chắn là Jenny không quay lại được  nhỉ?”

Bộ não của Hệ thống bắt đầu vận hành hết tốc lực: 【Chuyện này...】

Chưa kịp nghĩ ra cách lấp liếm cho qua chuyện với Diệp Hà, thì đã nghe cậu nói vẻ đăm chiêu: “Chẳng lẽ là hoa cỏ làm người ta mê mẩn?”

Hệ thống quả quyết: 【Đúng vậy, hoa không làm người say, người tự say đó mà.】

Diệp Hà gật gật đầu, có vẻ đã thật sự tin lời giải thích này của Hệ thống.

Hệ thống lén thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa thoát được một kiếp nạn.

Quản gia lại bắt đầu lải nhải, dặn dò họ phải phục vụ chủ nhân và khách cho chu đáo, phải luôn nhớ lấy việc phục vụ tốt đối phương làm trọng tâm.

Diệp Hà muốn lắng nghe thật kỹ, nhưng không ngờ ánh mắt của Hạ Thanh cứ thi thoảng lại như vô tình rơi trên người cậu.

Diệp Hà lén liếc sang Tô Linh Linh đang đứng ở phía bên kia của mình, cuối cùng cũng hiểu ra – có vẻ như Hạ Thanh đang nhìn Tô Linh Linh, chỉ là vô tình bị cậu che mất tầm mắt thôi.

Cũng phải thôi, vừa rồi Hạ Thanh trông giận đến mức như muốn đánh người, giờ nghĩ lại chắc là hối hận lắm rồi, muốn xin lỗi Tô Linh Linh mà không biết phải làm sao.

Diệp Hà thầm cười trong bụng, đúng là thanh niên mới lớn có khác, đứng trước người mình thích là luống cuống cả lên.

Vài phút sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động cơ xe hơi.

Cơ thể Hạ Thanh và Tô Linh Linh lập tức căng cứng, cả hai đều vô thức nhìn ra cửa, còn Diệp Hà thì lại chăm chú quan sát biểu cảm của quản gia.

Gương mặt vốn luôn nghiêm nghị của quản gia cuối cùng cũng nở một nụ cười, chỉ có điều nụ cười này trông rất kỳ lạ, cứng đờ như đeo mặt nạ, nhìn kỹ còn thấy thoáng chút căng thẳng.

Ông ta vội bước lên trước, kéo cánh cửa lớn nặng trịch ra.

Hạ Thanh và những người khác cũng nối gót theo sau.

Diệp Hà vừa chạy theo sau quản gia vừa nói: “Chủ nhân này chắc chắn rất dữ dằn, không thì quản gia đã chẳng sợ đến thế.”

Hệ thống: 【Hướng suy nghĩ này rất hay, không tệ, cứ tiếp tục phát huy.】

Nếu mọi thắc mắc của Diệp Hà đều có thể tự thuyết phục bản thân thế này, nó cũng đỡ phải tốn công che giấu.

Diệp Hà bất ngờ được Hệ thống khen, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nóng vội, chỉ gật đầu.

Bên ngoài đậu một chiếc xe limousine sang trọng, người tài xế ngồi ở ghế lái vội vàng đẩy cửa bước xuống, mở cửa ghế sau.

Quản gia chậm hơn một bước, đành đứng cứng nhắc sang một bên.

Người thanh niên bước xuống xe đầu tiên có vóc dáng cao ráo, thẳng tắp, mái tóc dài màu vàng kim óng ả như lụa buông trên vai.

Anh ta khoác chiếc áo choàng dài màu đen, càng làm tôn lên làn da trắng ngần như ngọc, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy người thanh niên tóc vàng, bên tai Diệp Hà bỗng vang lên giọng nói đều đều vô cảm của Hệ thống: 【Nhiệm vụ phụ: Đón tiếp chủ nhân và khách quý từ phương xa, nhận được đánh giá hài lòng của họ sẽ được thưởng bảy mươi hai nghìn tệ cho danh hiệu nhân viên ưu tú.】

Diệp Hà hơi thất vọng, cậu còn tưởng tiền thưởng từ nhiệm vụ phụ sẽ nhiều lắm: “Có bảy mươi hai nghìn tệ thôi à...”

Tính đi tính lại, bảy mươi hai nghìn tệ cũng chỉ đổi được nửa ngày tuổi thọ.

【Nhắc nhở thân thiện, tuổi thọ của ngài chỉ còn 20 giờ 43 phút.】

Nói cách khác, Diệp Hà phải nhận được sự công nhận trước khi tuổi thọ về 0.

Diệp Hà xắn tay áo lên: “Nhưng vì danh hiệu nhân viên ưu tú, tôi nguyện xông pha hết mình. Chỉ cần chủ nhân và khách cho tôi một lời khen hài lòng, coi như công nhận tôi, thì có giẫm lên người tôi để xuống xe cũng được.”

Hệ thống: 【...】

Được tiền bạc khích lệ, Diệp Hà xông lên dẫn đầu. Cả Hạ Thanh và Tô Linh Linh đều thấy phản ứng của Diệp Hà thật kỳ quặc. 

Lúc Diệp Hà chạy qua, Hạ Thanh đã vô thức định cản cậu lại, nhưng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Hà chen vào giữa quản gia và chiếc xe.

Quản gia định xun xoe tiến lên nhưng bị Diệp Hà chặn giữa đường, tức tối nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Diệp Hà, ánh mắt sắc như dao găm như muốn xuyên thủng người cậu.

Diệp Hà thấy người thanh niên tóc vàng cử động hơi chậm chạp, vội đưa tay ra định đỡ anh ta: “Ngài..."

Người thanh niên tóc vàng nghe tiếng, quay sang nhìn Diệp Hà, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh ta, Diệp Hà lại sững người.

Đôi mắt màu xanh biếc ấy tĩnh lặng như tờ, tựa viên ngọc quý phủ bụi mờ.

Đôi mắt của người này…

Ngay lúc Diệp Hà còn đang ngẩn ngơ, người thanh niên tóc vàng đã đặt tay lên cánh tay cậu một cách rất tự nhiên.

Anh ta đeo găng tay da, cảm giác lạnh lẽo từ lớp da thấm qua lớp áo sơ mi mỏng, chạm vào da thịt Diệp Hà.

Người thanh niên tóc vàng cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng xuống gò má: “Cảm ơn.”

Giọng anh ta trầm ấm như ngọc, nghe rất dễ chịu.

Để kiểm chứng phỏng đoán của mình, Diệp Hà nhân lúc đang quay lưng về phía quản gia, bạo dạn làm khẩu hình miệng “chào anh”, người thanh niên trước mặt vẫn không có phản ứng gì, ngay cả nụ cười nơi khóe môi cũng không hề thay đổi chút nào.

Phỏng đoán của Diệp Hà đã được xác thực – người thanh niên tóc vàng trước mặt này là một người mù.

“Cẩn thận một chút!” Thấy Diệp Hà lề mề, quản gia không nhịn được lên tiếng: “Nếu làm chủ nhân bị thương, ta sẽ cho cậu biết tay!”

Đây lại chính là chủ nhân ư?!

Diệp Hà không kìm được lại đánh giá người thanh niên tóc vàng trước mặt một lượt nữa. 

Không phải cậu làm quá lên, mà là vừa rồi thấy bộ dạng căng thẳng của quản gia, cậu cứ ngỡ chủ nhân phải là một người cực kỳ nghiêm khắc, nhưng nhìn dáng vẻ của người thanh niên tóc vàng này, rõ ràng chẳng có chút gì là nghiêm khắc cả.

Người thanh niên tóc vàng lại mỉm cười, ôn tồn nói: “Quản gia, không cần phải nghiêm khắc như vậy đâu.”

Quản gia mới lúc trước còn hống hách, lập tức im bặt, khúm núm cúi đầu chào anh ta, trông như thể vô cùng sợ hãi người thanh niên tóc vàng này.

Sau khi Diệp Hà cẩn thận dìu người thanh niên tóc vàng xuống xe, mới phát hiện trong xe vẫn còn một người nữa.

Người thanh niên tóc vàng vừa xuống, người kia cũng từ tốn bước ra.

Đó là một thanh niên tóc đen, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng.

Thân hình cao ráo trong bộ vest màu xám tro, ánh mắt sắc lạnh, tựa như một thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ.

Nghe tiếng bước chân phía sau, người thanh niên tóc vàng không quay đầu lại, anh ta tao nhã rút tay đang đặt trên cánh tay Diệp Hà về, không chút quyến luyến.

Anh ta dường như đã nhớ được hướng phát ra giọng nói của quản gia, nên quay đầu lại rất chính xác, nói: “Đây là khách của tôi, Tần Khiên.”

Diệp Hà thầm nghĩ, nếu không phải lúc nãy nhìn gần, có lẽ cậu cũng không nhận ra chủ nhân là người mù.

Quản gia không cúi rạp người, chỉ kính cẩn gọi một tiếng “Ngài Tần”.

Không biết có phải ảo giác không, Diệp Hà cảm thấy ánh mắt Tần Khiên như dừng lại trên người mình vài giây, rồi lại lơ đãng dời đi.

Tô Linh Linh thì mắt sáng rỡ, ưỡn ẹo bước tới, dường như muốn đỡ Tần Khiên. Nhưng Tần Khiên chỉ khẽ nghiêng người tránh tay cô ta, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề nhìn đến cô.

Ánh mắt Tô Linh Linh chợt tối sầm lại.

Còn ánh mắt Hạ Thanh nhìn Tần Khiên lại đầy vẻ thù địch. 

Cậu ta đoán không sai, Tần Khiên khi vào phó bản quả nhiên đã sử dụng đạo cụ quý hiếm, nên mới trở thành khách quý của trang viên.

Chẳng lẽ hắn cho rằng cuốn sổ tay của Caesar đang ở trên người gã thanh niên tóc vàng này?

Dường như cảm nhận được ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, Tần Khiên cất giọng lạnh lùng: “Ngài Caesar, chúng ta vào trong trước đi.”

“Được thôi.” Người thanh niên tóc vàng mỉm cười đáp.

Cách xưng hô này của Tần Khiên như một tiếng sét ngang tai, khiến cả Hạ Thanh, Tô Linh Linh và Diệp Hà đều giật nảy mình.

Bọn họ đều biết, chủ nhân đầu tiên của trang viên này chính là Công tước Caesar. Lẽ nào người trước mặt…

Diệp Hà là người phản ứng mạnh nhất, lắp bắp hỏi thầm trong lòng: “Ca- Caesar không phải đã chết rồi sao?”

Hệ thống lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. 

Nhưng nó tin chắc rằng không có vấn đề nào khó, chỉ có Hệ thống không biết bịa chuyện.

Hệ thống: 【Chỉ là trùng tên thôi.】

Diệp Hà: “Trùng hợp đến thế sao? Sao có thể chứ?”

Hệ thống: 【Sao lại không thể? Giới quý tộc bọn họ thích dùng một cái tên truyền từ đời này sang đời khác, con cháu nối dõi vô tận, đó là vinh quang đấy.】

Lòng Diệp Hà bắt đầu dao động dữ dội: “Nhưng tại sao không thêm Đệ nhất, Đệ nhị để phân biệt chứ...”

Hệ thống: 【Thế thì kì lắm. Nếu sinh đôi, rồi lại phân Đệ nhất, Đệ nhị thì chẳng phải loạn vai vế sao? Chẳng lẽ đứa lớn gọi là Diệp Hà Đệ nhị, đứa nhỏ gọi là Diệp Hà Đệ hai phẩy năm à?】

Diệp Hà cứ thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không nói được là sai ở đâu.

Nhưng rồi cậu nghĩ lại, cũng thấy đây chỉ là trùng hợp thôi, dù sao nếu vị Công tước kia còn sống đến giờ, cũng phải hơn trăm tuổi rồi, làm sao có thể có dáng vẻ trẻ trung này được, cùng lắm 25-26 tuổi là cùng.

“Chúng ta đi thôi.” Bên tai Diệp Hà bỗng vang lên giọng nói có chút ngượng ngùng của Hạ Thanh. Cậu hoàn hồn lại, mới nhận ra ngoài cậu và Hạ Thanh, những người khác đều đã đi về phía trang viên rồi.

Còn Hạ Thanh, không biết có phải do đứng ngoài nắng không, gương mặt bầu bĩnh hơi trẻ con đỏ bừng lên, trông có vẻ cũng không muốn bắt chuyện với cậu lắm, ánh mắt cứ nhìn ngang nhìn dọc, tuyệt nhiên không nhìn Diệp Hà.

Diệp Hà vội vàng cùng Hạ Thanh đuổi theo những người khác, thầm nghĩ xem ra mình nên thử làm thân với đồng nghiệp một chút không, dù sao thì cậu cũng cần phải làm việc ở đây một tuần nữa.

Caesar khéo léo từ chối sự dìu dắt của quản gia, đi về phía cổng trang viên. Lạ một chỗ là, anh ta rõ ràng không nhìn thấy gì, vậy mà không cần người dìu hay gậy dò đường, bước đi trên con đường này lại thuần thục như đã đi qua cả ngàn vạn lần. 

Ngoài việc cử động có hơi chậm một chút, thì quả thực chẳng khác gì người bình thường.

———

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play