Yến Tương Trì nghe vậy thì dừng lại bên cạnh Triệt Mục Hoàn.
“Đúng rồi, anh tên gì?” Triệt Mục Hoàn mở miệng hỏi.
“…… Yến Tương Trì.”
Triệt Mục Hoàn gật gật đầu, mắt vẫn nhìn thẳng vào kịch bản, nói: “Nghe quen quen, tôi cứ cảm thấy hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi, anh thấy sao?”
“……” Yến Tương Trì nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Triệt Mục Hoàn, không biết câu này là vì thanh niên kia thực sự nhớ ra điều gì, hay chỉ là thử dò.
Hắn vừa căng thẳng vừa mong đợi, ngón cái xoay xoay chiếc nhẫn ngọc xanh trên tay.
Không thấy Yến Tương Trì trả lời, Triệt Mục Hoàn liền tự nhiên chuyển sang câu hỏi khác: “Vậy anh sao lại ở đó? Gặp phải chuyện gì? Tiếp theo định đi đâu?”
“…… tôi không có chỗ nào để đi. Tôi muốn tìm một người, một người vô cùng quan trọng.” Yến Tương Trì nói nhỏ.
Triệt Mục Hoàn “Ừ” một tiếng, hơi nhướng đuôi lông mày.
Cậu chắc chắn rằng dáng vẻ của người trước mắt và người trong ký ức của cậu gần như không khác biệt. Cậu không biết ở một thế giới xa lạ, khả năng gặp được một người giống đến vậy là bao nhiêu hẳn là cực kỳ nhỏ nhưng cậu biết mình phải nắm lấy cơ hội này. Có lẽ đây là con đường duy nhất để cậu tìm ra mình thực sự là ai.
Triệt Mục Hoàn khẽ cong khóe mắt, nhìn về phía Yến Tương Trì, trong đáy mắt lóe lên một tia suy tư.
Chỉ là khóe mắt hơi xếch khiến đôi mắt cậu trông mềm mại hơn, càng toát ra vẻ vô hại và chân thành: “Nếu không có chỗ đi, vậy đi theo tôi. Sau này khi vào đoàn, có lẽ sẽ cần thêm người, coi như tạm thời có chỗ dừng chân. Đúng không, Đại Chu?”
Đại Chu: “…… Đúng vậy, Triệt lão sư.”
Không phải chứ, sao lại muốn cướp cơm ăn của tôi!?
Yến Tương Trì nở một nụ cười, đây chính xác là điều hắn muốn.
Hắn gật đầu đồng ý.
Triệt Mục Hoàn hơi hất cằm, mắt lại dán vào kịch bản phim truyền hình, hỏi tiếp: “anh muốn tìm người kia, có đặc điểm gì không? Quan trọng đến mức nào? Tôi có thể giúp anh để ý thử.”
“Hắn là…… ý nghĩa tồn tại của tôi ở thế giới này.” Yến Tương Trì nhìn thanh niên, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Triệt Mục Hoàn quay sang nhìn hắn, bình tĩnh đánh giá mấy giây, lông mày khẽ cụp, gạt đi chút cảm xúc không vui nơi đáy lòng, chỉ nhàn nhạt nhếch môi, giọng ôn hòa: “Vậy thì cùng nhau tìm hắn về. Anh làm được mà.”
Giọng cậu trầm thấp, ôn nhu, như mang theo hương vị của ánh mặt trời, có một sức hút khiến người ta vô thức muốn tiến lại gần.
Yến Tương Trì bỗng hít thở nhanh hơn, ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt đen láy như chứa cả bầu trời, khẽ đáp: “ tôi sẽ.”
Triệt Mục Hoàn không nói thêm, nửa khép mắt thu lại tầm nhìn, che đi cảm xúc trong đáy mắt.
Không lâu sau, quản gia và người đại diện đồng loạt tới.
Đại Chu như nhìn thấy cứu tinh, liền nhẹ nhõm thở phào.
Hạ Nhĩ Hào vừa vào đã thấy đôi giày của một người đàn ông lạ trong nhà, lập tức bốc hỏa. Anh ta thật muốn xem thử Triệt Mục Hoàn đã “nhặt” người đàn ông nào về.
Triệt Mục Hoàn nhận quần áo tắm từ tay chú Thiệu, liếc sang Hạ Nhĩ Hào vừa theo sau bước vào, phát ra một tiếng mũi nhàn nhạt: “Ừm? Sao anh lại tới?”
Bị thái độ hờ hững của thanh niên chọc tức, Hạ Nhĩ Hào đưa mắt liếc quanh, nói: “ người cậu nhặt đâu?”
“ tôi bảo hắn đi nghỉ rồi, anh tìm hắn?” Triệt Mục Hoàn chớp chớp mắt.
“…… Cũng chu đáo nhỉ. Hắn ở đâu?” Hạ Nhĩ Hào hỏi, Đại Chu liền chỉ về phía cánh cửa phòng đang đóng, anh ta lập tức bước tới, trực tiếp đẩy cửa ra.
Triệt Mục Hoàn nhíu mày, liếc qua Đại Chu, khiến trợ lý nhỏ lập tức căng thẳng đến mức tay chân không biết để đâu.