Chương 1 – Ngày đầu tiên bị vạn người chê

“Liên hôn với Yến gia?! Yến gia nào cơ?!”

“Còn có thể là ai? Đương nhiên là người đó rồi.”

“Yến Tương Trì?!  điên rồi sao?!  muốn con gả cho cái tên què đó à?!”

“con không làm! Ai chẳng biết Yến Tương Trì sau tai nạn xe tính tình thay đổi hẳn, con là đi làm bảo mẫu hay cái nơi để hắn trút giận?!”

“Nói thật thì, nếu hắn chưa gặp tai nạn, liên hôn thì liên hôn thôi…”

“Hắn mà không gặp tai nạn, sao đến lượt Mục gia chúng ta liên hôn?”

“…… Dù sao con mặc kệ! Ai muốn thì đi, Mục gia đâu phải chỉ có mình con để gả. Triệt Mục Hoàn đâu? Bảo hắn đi!”

“Một kẻ điên, một kẻ ngốc, c9m thấy cũng hợp nhau đấy!”

“con im miệng! Dù sao hắn vẫn họ Triệt, bớt nói năng linh tinh cho ta.”

“……”

Triệt Mục Hoàn nằm trên giường, nghe động tĩnh ngoài cửa. Có mấy giọng đang cãi nhau ngay bên ngoài, nhưng cậu nhắm chặt mắt, vẫn không thể cử động.

Tình trạng này đã kéo dài không biết bao nhiêu ngày đêm. Từ khi tỉnh lại, cậu lập tức nhận ra bản thân hình như bị giam trong một thân thể nào đó.

Cậu không biết mình là ai, chỉ biết thân thể này từ nhỏ đã yếu ớt, lại có phần khờ khạo so với bạn bè đồng trang lứa, thường xuyên bị anh chị em trong nhà bắt nạt.

Hiện tại cậu cũng không rõ là mượn xác hoàn hồn hay là thế nào, chỉ biết mình đang ở trong thân thể này.

Trong đầu cậu, hai loại ký ức hoàn toàn khác biệt va chạm, đan xen thành từng mảnh vụn.

Khi thì cậu thấy những người mặc áo vải đi lại trong ngõ nhỏ mang màu sắc cổ xưa; khi lại thấy những nam nữ mặc âu phục sang trọng, lễ phục lộng lẫy, cười đùa giữa xa hoa truỵ lạc. Những hình ảnh hỗn loạn thời không đó khiến hắn cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.

Cậu có thể giữ được sự tỉnh táo trong thời gian rất ngắn, thậm chí không thể điều khiển được cơ thể này, chỉ có thể lắng nghe âm thanh từ bên ngoài.

Một cơn buồn ngủ nặng nề nữa lại ập đến. Triệt Mục Hoàn đảo mắt, cố gắng chống cự, nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ.

---

Trong yên tĩnh, một giọng nói cắt qua màn đêm.

Yến Tương Trì biết mình lại trở về giấc mơ chân thật đó.

Hắn biết đây là cách duy nhất để gặp lại người kia, và hắn chỉ mong giấc mơ này kéo dài thêm chút nữa.

—— “Ngươi nhìn bách tính dưới thành này đi.”

Hắn thấy người kia, mặc minh hoàng long bào, chuỗi ngọc trên mũ miện rung nhẹ, đôi mắt sáng như ngọc nhìn thẳng vào hắn, đáy mắt mang vài phần trào phúng. Giọng nói mát lạnh, xen chút ý cười như đùa giỡn, rồi nói thêm:

“Bọn họ trông chẳng có nửa phần giống như hôm nay trẫm đăng cơ, chẳng có chút vui mừng nào.”

Nghe vậy, Yến Tương Trì không cần nhìn bách tính dưới chân thành cũng biết, trên những gương mặt ấy chỉ là sự đờ đẫn phụ hoạ, cùng nỗi hoảng sợ và tức giận không che giấu nổi.

Chỉ là… không hề có niềm vui.

Ngực hắn bất giác dâng lên cảm giác bị đè nén và tức giận — bách tính kinh thành ngu muội, ích kỷ, thiển cận, chẳng biết gì về thế giới bên ngoài, chỉ thấy được cảnh yến tiệc ca hát trước mắt mà tưởng rằng thịnh thế thái bình.

Giây tiếp theo, hắn lại nghe thấy giọng nói kia gọi mình: “ ngươi muốn đi đâu?”

“Thần đi khiến bọn họ cười.” Hắn nghe thấy chính mình trả lời như vậy. Hôm nay là ngày tân hoàng đăng cơ, là ngày tốt, những người đó phải cười mới là dấu hiệu lành.

“Làm sao khiến bọn họ cười?” Nam nhân như bị chọc cười, đuôi giọng hơi nâng lên, như chiếc lưỡi câu nhẹ nhàng câu lấy hắn, không vội cũng không chậm.

“Bắt bọn họ cười.” Hắn đáp, không kiêu ngạo, không nịnh bợ. “Cách thì thần có rất nhiều.”

Hắn ngẩng mắt, nhìn thẳng vào nam nhân mặc long bào trước mặt. Chỉ cần đối phương gật đầu, hắn sẽ làm bất cứ điều gì vì y.

Nam nhân khẽ cười, thấp giọng gọi hắn: “Yến tướng quân.”

Hắn nghe thấy giọng nói ấy, lập tức hiểu ý, nén xuống sự thôi thúc trong lòng, thấp giọng đáp lại.

Ánh mắt người nọ lướt qua bách tính dưới thành, xa hơn là tận chân trời: “Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy mảnh đất quanh mình. Rồi sẽ đến một ngày, những người dưới cung thành này sẽ hiểu rằng họ đang tham dự vào một cuộc cải cách.”

“Không phá, không lập.” Giọng nam nhân trầm xuống. “Đầu tiên phải phá huỷ tận gốc chế độ mục nát, cho dù cái giá phải trả có đau đớn, cho dù cả thiên hạ phản đối, trẫm vẫn sẽ đi trước…”

“Yến tướng quân, con đường này, trẫm cần ngươi.” Nam nhân xoay người lại, mỉm cười nhạt và đưa tay về phía hắn.

Hắn khẽ rung động trong lòng, vừa định nắm lấy bàn tay ấy thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn, phá tan giấc mơ 

“Đại ca vẫn chưa tỉnh?! Sao không ai gọi anh ấy?!”

“Yến tổng đã dặn không ai được quấy rầy…”

“Bây giờ là lúc nào rồi! Nhị thúc bọn họ sắp xuống lầu! Tôi đi gọi đại ca!”

“Yến tiểu tiên sinh!”

“Đại ca!”

Yến Tương Trì bỗng mở mắt, ánh nhìn lạnh băng quét về phía thanh niên đang đẩy cửa bước vào.

“Cút.”

Đáy mắt hắn đỏ rực, gần như muốn bắt lấy người kia, nhưng giờ đây hắn chẳng còn gì cả, và sẽ không bao giờ tìm lại được người ấy.

Nghĩ đến đó, sát khí trong lòng hắn bùng lên khó kìm nén.

Người thanh niên sững lại, bất ngờ đối diện ánh mắt của hắn, liền như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác như một luồng gió sắc lạnh vụt qua bên mặt.

“Xin lỗi Yến tổng! Tôi sẽ đưa Yến tiểu tiên sinh ra ngoài ngay.” Trợ lý vội nói, đầu không dám ngẩng, hoảng hốt kéo người thanh niên ra ngoài.

Yến Đàm Nghị bị kéo đi, theo bản năng liếc sang bên cạnh, rồi sững người 

Chỉ thấy trên tường, ngay cạnh anh trai mình, có một phong thư mời được đóng gói tinh xảo, bị đóng đinh thẳng vào tường.

Anh ta bị kéo đi, lảo đảo va vào tường, phong thư mời rơi xuống đất với tiếng động chát chúa, khiến cả hai càng cuống cuồng rời khỏi phòng.

Yến Đàm Nghị hít sâu, không biết nói gì, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ánh mắt vừa rồi.

Đôi mắt đỏ ngầu, điên cuồng, lạnh lẽo, giận dữ như có thể hoá thành hình, như một thanh kiếm sắc bén che trời lấp đất, mang lại áp lực đến mức anh ta không thể nhấc nổi chân.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy đại ca mình như vậy, ngay cả khi đối phương vừa gặp tai nạn và được báo rằng đôi chân sẽ vĩnh viễn không thể đi lại, anh ta cũng chưa từng thấy anh trai mang ánh nhìn khiến người ta kinh sợ như thế.

Còn lá thư mời bị đóng đinh trên tường kia  lực đạo gì mà ghê gớm vậy? Nếu trúng mặt thì chẳng phải biến dạng luôn sao?!

Yến Đàm Nghị nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực trấn an.

Trợ lý mặt mày khổ sở, nhẹ giọng nói: “Yến tiểu tiên sinh, cậu nên chờ bên ngoài một lát.”

Yến Đàm Nghị cứng người gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi: “Anh tôi lúc mới ngủ dậy luôn dữ như vậy à?”

Trợ lý thầm nghĩ, đây đâu phải “khó ở” khi mới dậy, mà như biến thành người khác rồi. Thời gian gần đây tình trạng càng nặng, cả đội thư ký không ai dám đánh thức Yến tổng, hôm nay anh là người xui xẻo.

Mấy năm trước, một vụ tai nạn khiến người thừa kế triển vọng nhất của Yến gia phải ngồi xe lăn.

Gia chủ Yến gia không thể là một người ngồi xe lăn cả đời, nên đành coi anh là quân cờ bỏ đi, chọn người thừa kế mới từ chi thứ.

Từ đó, Yến Tương Trì thay đổi hoàn toàn, tính tình thất thường, lạnh lùng quái gở, không ai dám lại gần.

Một tháng trước, gia chủ Yến gia quyết định liên hôn với Mục gia ở Đế Kinh.

Mục gia có nền tảng sâu ở Đế Kinh, nhưng vài năm gần đây làm ăn thất bát, tụt dốc nghiêm trọng. Với Yến gia chưa đặt chân vào Đế Kinh, đây lại là đối tượng liên hôn không tệ —— Mục gia cần tiền mặt của Yến gia, Yến gia cần mạng lưới quan hệ ở Đế Kinh của Mục gia.

Mục gia chỉ là một bàn đạp cho Yến gia, và người được chọn liên hôn tất nhiên không thể là thế hệ trẻ đang được bồi dưỡng, mà là Yến Tương Trì —— con trưởng của gia chủ, từng là người ưu tú và có thủ đoạn nhất.

Với Mục gia, liên hôn với Yến gia cũng là lựa chọn tốt nhất. Họ đang trên đà suy thoái, bảo vệ gia nghiệp đã là thách thức lớn, họ cần một cuộc liên hôn để buộc chặt lợi ích.

Khi Yến Đàm Nghị biết tin này, anh ta còn lo lắng hơn cả anh trai mình —— điều này đồng nghĩa Yến gia đã hoàn toàn từ bỏ anh trai anh ta. Mất sự nâng đỡ của gia chủ, chi của anh ta sẽ bị gạt ra ngoài.

Cái gọi là “thiên chi kiêu tử” chẳng qua là được gia tộc che chở từ nhỏ. Anh ta không dám tưởng tượng khi mất hết đặc quyền, dựa vào sức mình thì gian nan đến mức nào.

Đặc biệt, họ sẽ phải đối mặt không chỉ với việc mất tài nguyên, mà còn bị chèn ép ác ý từ bên ngoài.

Những hậu duệ trẻ khác muốn nổi lên, việc đầu tiên là hạ bệ anh trai anh ta — chỉ khi kéo lá cờ ấy xuống, họ mới danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí người thừa kế.

Bất luận thế nào, anh trai anh ta cũng không thể chấp nhận cuộc liên hôn này.

Chỉ là, dù Yến Đàm Nghị có lo đến mấy, lúc này anh ta cũng không dám bước vào phòng của anh trai nửa bước.

Đúng lúc hai người đang sốt ruột ngoài cửa, cánh cửa phòng ngủ lại mở ra.

Yến Đàm Nghị lập tức ngẩng đầu, thấy Yến Tương Trì mặc chỉnh tề, ngồi trên xe lăn, chậm rãi đẩy ra ngoài.

Bộ âu phục cắt may thủ công vừa vặn ôm lấy thân hình nam nhân. Mấy năm tàn tật khiến hắn gầy đi nhiều, nhưng cũng khiến hắn trông sắc bén và lạnh lùng hơn, mang khí thế không ai dám nhìn thẳng.

Trên cổ tay tái nhợt không đeo đồng hồ xa xỉ, mà chỉ có một chiếc nhẫn phỉ thúy nạm vàng, cũ kỹ đến mức gần như không nhận ra được vẻ đẹp của ngọc.

Nhưng bất cứ ai am hiểu thị trường đấu giá đều sẽ không bỏ qua món đồ nhỏ bé ấy. Tương truyền đây từng là ngọc ban chỉ mà Triệt Đế — vị quân vương đã khai sáng thời kỳ thịnh thế nhưng bạc mệnh — luôn mang bên mình. Chỉ là vì tư liệu lịch sử về vị quân vương ấy quá ít nên không thể xác thực, không được đưa vào viện bảo tàng, mà được bán ra trong một phiên đấu giá tư nhân với giá trên trời.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play