Triệt Mục Hoàn nghe vậy hơi suy nghĩ một chút, lại nhìn người đối diện với dáng vẻ ướt sũng, cậu đưa tay về phía nam nhân kia, ôn hòa mỉm cười nói:
“Vậy thì theo tôi đi.”
Gương mặt này, giống hệt với người đàn ông trong trí nhớ của cậu. Cậu sẽ không bỏ qua manh mối rõ ràng này.
Bên cạnh, Đại Chu đột nhiên sặc khụ một tiếng, khẽ gọi nhỏ:
“Triệt lão sư!!”
“Ở đây.” Triệt Mục Hoàn mỉm cười đáp lại, rồi tiếp tục nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, kiên nhẫn và lễ độ hỏi:
“Anh nói xem? Tôi thấy anh đang rất cần một bồn nước ấm để tắm, một bữa tối nóng hổi, và một ổ chăn thật êm... Tôi rất sẵn lòng giúp.”
“Vậy cậu muốn gì?” Yến Tương Trì chậm rãi mở miệng.
Trong lòng hắn tự nhủ phải kiên nhẫn thêm chút nữa, cẩn thận hơn nữa, không được vì vui mừng mà quên mất mình, hấp tấp đồng ý như thế chỉ khiến chàng thanh niên trước mắt này cảnh giác mà lùi bước.
Trao đổi ngang giá mới khiến người ta tin tưởng, hắn đè nén sự vui mừng đến điên cuồng trong lòng, nhắc nhở chính mình.
Trước đây, người đàn ông ấy cũng từng vươn tay về phía hắn như thế, khi hắn vô cùng quẫn bách và rất cần được giúp đỡ, đã hỏi hắn rằng: “Muốn theo tôi đi không?”
Hắn không chút do dự nắm lấy bàn tay ấy, rồi trao cho đối phương tất cả những gì mình có thể.
Triệt Mục Hoàn chớp mắt, khẽ cười:
“Cái này để tính sau. Tôi sẽ yêu cầu anh đáp lại, nhưng sẽ không vượt quá khả năng của anh, như vậy yên tâm chứ?”
Yến Tương Trì chậm rãi gật đầu, một lần nữa nắm lấy bàn tay ấy, khẽ đáp:
“Cảm ơn.”
Triệt Mục Hoàn mỉm cười, rồi quay sang nói với trợ lý:
“Cậu đi hỏi Hạ Nhĩ Hào xem anh ta chuẩn bị chỗ ở cho tôi ở đâu, tối nay chúng ta sẽ chuyển qua đó.”
Đại Chu suýt hét lên. Tối nay?! Nhanh vậy sao?! Mà cậu ta còn phải tận mắt thấy sếp mình nhặt một người đàn ông xa lạ về nhà! Hạ ca chắc chắn sẽ tức điên!
“Việc này… có ổn không?” Đại Chu dè dặt hỏi.
Ánh mắt vô thức lướt qua người đàn ông ngồi trên xe lăn phía trước, bất ngờ chạm phải ánh nhìn của đối phương, liền thấy hắn như đang hung dữ trừng mình, đáy mắt ánh lên hàn quang lạnh lẽo đến mức như thể có thực chất, khiến cậu ta rùng mình một cái.
Chớp mắt nhìn lại, lại thấy đối phương đã cụp mắt xuống, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Không được, tuyệt đối không thể để sếp mang người này về! Nguy hiểm!
Đại Chu nuốt khan, định lên tiếng thì đã nghe Triệt Mục Hoàn nói:
“Vậy để tôi trực tiếp gọi cho anh ta, cậu không cần đi theo.”
“Không không không, Triệt lão sư, để tôi đi! Tôi đi ngay!” Đại Chu vội vàng đáp liền mấy tiếng, cậu ta không thể để ngày đầu đi làm đã mất việc được!
Còn về phần “nguy hiểm”, cậu ta sẽ giúp sếp trông chừng kỹ!
Triệt Mục Hoàn đưa Yến Tương Trì trở lại bãi đỗ xe ngầm.
Quản gia thấy tiểu thiếu gia nhà mình cùng vị Yến gia kia xuất hiện trong tình trạng chật vật, liền hoảng hốt vội bước xuống xe:
“Triệt thiếu gia! Ngài… đây là sao vậy?”
“Tôi không sao, chỉ là gặp một người cần giúp đỡ, nên đưa về chỗ tôi nghỉ ngơi tạm.” Triệt Mục Hoàn cười, “À, giới thiệu một chút, đây là trợ lý của tôi, Đại Chu. Đại Chu, đây là chú Thiệu.”
“Chào chú Thiệu, để cháu đưa địa chỉ cho ngài nhé!” Đại Chu nhanh chóng chui vào ghế phụ, phụ trách chỉ đường.
Chú Thiệu đành gật đầu. Ông liếc nhìn Yến Tương Trì, vẫn chưa hiểu sao người này lại thành ra chật vật như vậy, càng không hiểu sao lại hợp ý với tiểu thiếu gia nhà mình.
Nhưng là một quản gia giỏi, ông không hỏi thêm, chỉ làm tròn bổn phận đưa người đến nơi.
Còn ở khu thương mại bên kia, Yến Đàm Nghị bị bỏ mặc trong cơn mưa lớn.
Anh ta trơ mắt nhìn anh trai mình bỗng lao ra khỏi cửa xoay khách sạn như người điên, đụng vào khách vừa bước vào làm cả hai ngã xuống đất, suýt dọa mấy bảo vệ nhỏ tuổi giữ cửa quỳ xuống đỡ.
Kết quả, vừa được đỡ dậy, anh trai anh ta lại lao thẳng vào mưa, chạy một mạch sang quán cà phê đối diện.
Anh ta vừa xử lý xong bên khách sạn, liên tục cúi đầu xin lỗi, vừa quay lại thì thấy anh trai mình bị một thanh niên xa lạ đẩy xe lăn đi vào trung tâm thương mại. Ban đầu anh ta định gọi một tiếng “anh”, nhưng kết quả bị anh trai dùng ánh mắt như đạn bắn đến, lập tức đứng chôn chân tại chỗ, không dám hé môi.
Anh ta thật sự không hiểu nổi anh trai đang làm chuyện mờ ám gì.
Càng khó tin hơn là anh trai lại để người thanh niên kia đẩy xe lăn cho mình!
Trong ấn tượng của anh ta, từ khi bắt đầu dùng xe lăn, anh trai gần như chưa bao giờ nhờ ai giúp, huống hồ là để người khác đẩy đi chiếc xe lăn đó còn có thể tự lên xuống cầu thang, dùng rất thuận tiện.
“Nhìn giống như là người nhà họ Mục.” Một trợ lý đứng cạnh đột nhiên nói, “Là vị hôn phu liên hôn của Yến tổng, Triệt tiên sinh.”
Yến Đàm Nghị nghe vậy lập tức trừng to mắt: “Triệt Mục… Là Triệt tiên sinh đó?!”
Anh trai anh ta từ khi nào lại đi cùng người kia? Lại còn thân thiết như vậy?!
---
Triệt Mục Hoàn đưa người đàn ông nhặt được trên đường về căn hộ chung cư.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu bước vào căn hộ này, có chút tò mò nhìn quanh. Đồ đạc đầy đủ, như thể đã chuẩn bị sẵn để đón chủ nhân mới vào ở.
Cậu khá hài lòng ít nhất thì Hạ Nhĩ Hào làm việc khoản này cũng hiệu quả.
“Thiếu gia, hay là tôi đem đồ đạc ở nhà cũ thu xếp mang tới?” Quản gia hỏi.
Nhìn căn hộ này, ông biết đây là bất động sản mà nhà họ Triệt đã mua cho thiếu gia từ vài năm trước.
Chỉ là khi ấy, thiếu gia không vui vì phải dọn ra khỏi nhà cũ nên vẫn chưa vào ở. Căn hộ được định kỳ có người đến quét dọn, thay mới đồ dùng, phòng khi thiếu gia bất chợt giận dỗi bỏ nhà ra đi thì sẽ có chỗ ở riêng.
Triệt Mục Hoàn nghe vậy hơi ngừng, rồi nói: “Chỉ lấy vài bộ quần áo và đồ tắm rửa, còn cái bàn gỗ của tôi nữa. Mấy thứ khác cứ để ở đó, không quan trọng.”
“Vâng, Triệt thiếu gia.” Quản gia lập tức đáp.
Triệt Mục Hoàn lại quay sang người đàn ông trên xe lăn. Hắn hơi ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu quay sang thì như rất vui, đôi mày giãn ra.
Cậu khựng lại một chút, rồi nói với chú Thiệu: “ chú Thiệu, chú xem có quần áo nào hợp cho vị tiên sinh này thì mua hai bộ mang về luôn nhé.”
“Vâng, Triệt thiếu gia.” Quản gia hơi cúi đầu đáp. Ông không rõ người nhà họ Yến này đang nghĩ gì, nhưng điều quan trọng nhất là thiếu gia muốn làm gì thì ông cứ làm theo.
“Cảm ơn chú Thiệu.” Triệt Mục Hoàn mỉm cười. Đối với vị trưởng bối luôn chăm sóc mình, cậu chưa bao giờ tiếc lời cảm ơn hay sự thân thiết.
Môi cậu cong cong, mang theo ý cười trong sáng, giống như một con thú nhỏ vừa bỏ lớp cảnh giác, lộ cái bụng mềm mại ra.
Quản gia mềm lòng, cười hiền rồi rời đi.
Triệt Mục Hoàn quay lại nhìn Yến Tương Trì. Quần áo trên người hắn vẫn còn nửa ướt, nhưng dường như không để ý, chỉ chăm chú nhìn cậu như thể chỉ cần chớp mắt là cậu sẽ biến mất.
Cậu thấy vậy bật cười, kéo nhẹ áo sơ mi của Yến Tương Trì: “Cởi ra, đi tắm đi.”
Nói rồi cậu dừng lại, ánh mắt cố ý không nhìn xuống chân đối phương, chỉ bổ sung: “Có cần giúp không?”
Yến Tương Trì hơi khựng lại, nhìn Triệt Mục Hoàn, rồi chậm rãi gật đầu: “Nếu không phiền…”
“Không phiền.” Triệt Mục Hoàn mỉm cười, gọi với sang trợ lý: “Đại Chu, lại đây giúp vị tiên sinh này…”
Dù sao cậu cũng có trợ lý.
Đại Chu bước lại gần, nhưng chưa kịp tới, Yến Tương Trì đã nói: “Vậy cậu chỉ cần hướng dẫn tôi mấy chỗ chốt mở là được.”
Triệt Mục Hoàn gãi cằm, vào phòng tắm nhìn qua, không giống phòng tắm ở nhà họ Mục, rồi quay lại, nhếch môi cười ngượng: “Đại Chu!”
Thế là Triệt Mục Hoàn và Yến Tương Trì cùng ngồi xổm một bên, nghe Đại Chu căng da đầu giải thích cách mở vòi và xả nước.
Đại Chu nhìn hai người, nghi ngờ đây là cố tình đùa mình cái này mà cũng không biết dùng?
Một người thật sự không biết, một người giả vờ không biết, nhưng lại rất ăn ý khi tỏ ra nghiêm túc học hỏi, ngoan ngoãn như hai học sinh tiểu học.
Giảng xong, Đại Chu lập tức kiếm cớ đi lấy cơm hộp để thoát thân.
Cậu ta nhanh chóng nhắn tin cho Hạ Nhĩ Hào, báo cáo: Triệt lão sư nhặt một người đàn ông về nhà.
Hạ Nhĩ Hào đang trò chuyện với ông lão nhà họ Triệt, nghe giọng người lớn tuổi từ đầu dây bên kia thấp giọng hỏi: “Nó thật sự nói vậy sao?”
“Đúng vậy. Con thấy lần này cậu ấy quyết tâm rồi, chắc vài ngày nữa sẽ dọn đi. Cậu ấy tính tình thật ra dễ chịu hơn lời đồn, ông cũng không cần lo quá.” Hạ Nhĩ Hào nói, rồi thuật lại nguyên văn lời của Triệt Mục Hoàn cho ông nghe —
Không thay đổi. Tên là của tôi, không sửa nguyên tắc.
Phải nếm chút khổ mới biết nơi này không dễ ở.
Ông lão nghe vậy im lặng hồi lâu, rồi thở dài: “Không biết đứa nhỏ này ở Đế Kinh đã chịu bao nhiêu khổ mới có thể nói vậy… A Thiệu tuy trông coi ở đó, nhưng vẫn không bằng ở nhà, huống chi luôn có lúc sơ sót, dễ xảy ra chuyện.”
Hạ Nhĩ Hào an ủi vài câu, rồi tiện thể xem tin nhắn Đại Chu gửi tới.
Vừa đọc, anh ta bật cười, vội báo lại: “ ông nghe này, có vẻ cậu ấy còn chẳng muốn chờ thêm ngày nào. Trợ lý vừa bảo tối nay cậu ấy đã định dọn vào. May là con đã chuẩn bị đồ sẵn cho cậu ấy.”
Ông lão nghe xong cũng vui mừng: “Tốt, miễn là nó đã quyết định. Thế nhé, con trông chừng, xem nó cần gì thì đặt mua ngay. Ông sẽ sang đó vài hôm nữa.”
“ ông đừng vội, cứ nghe lời bác sĩ đã. Cậu ấy ở đây có con, sẽ không xảy ra chuyện gì. Biết đâu thời gian tới công việc bận, cậu ấy lại về gặp ông.” Hạ Nhĩ Hào vội nói. Lão gia sức khỏe vốn không tốt từ sau khi dì của anh ta qua đời, còn không chịu nổi vất vả.
Ông lão đành thôi, dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.
Hạ Nhĩ Hào thở phào. Triệt lão gia chỉ có một trai một gái, cô con gái sinh non, 20 năm trước khi sinh Triệt Mục Hoàn đã mất. Cú sốc đó khiến ông bệnh ngay, từ đó chỉ còn con trai chống đỡ gia tộc và công ty.
Đối với đứa cháu ngoại này, mọi người trong nhà đều rất quan tâm, chỉ tiếc cậu ít nói, được nhà họ Mục nuôi dưỡng, không chịu gặp họ. Giờ nhận được yêu cầu từ cậu, đương nhiên ai cũng muốn đáp ứng.
Vì thế, Hạ Nhĩ Hào mới được gọi quay lại đón cậu.
Nhìn chung, tuy có cá tính, nhưng vẫn dễ trông coi. Hạ Nhĩ Hào nghĩ vậy, nhớ tới dáng vẻ Triệt Mục Hoàn gọi mình là “anh” mà khẽ cười quả thật khiến người ta thích.
Ý nghĩ đó vừa lướt qua, tin nhắn của Đại Chu lại tới:
【Đại Chu: Hạ ca, khẩn cấp! Triệt lão sư nhặt một người đàn ông về chung cư! Sống chung luôn!】
【Hạ Nhĩ Hào: ?????】
Hạ Nhĩ Hào suýt ném điện thoại, lập tức cầm chìa khóa lao thẳng tới căn hộ mới của Triệt Mục Hoàn.
Một chút cũng không yên tâm được!
---
Trong căn hộ, Triệt Mục Hoàn đang ngồi ở phòng chiếu phim gia đình, chăm chú xem kịch cổ trang mà Đại Chu đã mở sẵn cho. Vì thế cậu hoàn toàn không để ý người đàn ông trong phòng tắm đã ra lúc nào.
Khi đối phương điều khiển xe lăn đến trước mặt cậu, cậu mới nhận ra người kia đã tắm xong.
Người đàn ông khoác áo choàng tắm dài, rộng rãi, ẩn ẩn để lộ phần cơ bắp nửa thân trên.
Có lẽ vì luôn ngồi xe lăn nên dáng người tổng thể hơi gầy và nhợt nhạt, nhưng vai rộng, chân dài, eo và hông cân đối, khung xương rất lớn. Chỉ là cơ bắp đã hao mòn khá rõ.
Yến Tương Trì đã lâu không cắt tóc, mái tóc hơi ướt, phần đuôi rũ xuống vai.
Triệt Mục Hoàn nhìn dáng vẻ hắn khoác áo choàng trắng ngồi trên xe lăn, bỗng trong đầu hiện lên một hình ảnh khác
Một chàng trai tóc dài, trên người quấn băng trắng, ẩn hiện vết máu, ngồi trước đống lửa. Người vẫn ướt như vừa thoát khỏi dòng nước, nhưng trên mặt lại mang nụ cười kiêu ngạo khó thuần, như không hề để ý tới vết thương, vừa cười vừa nói gì đó với cậu.
Theo bản năng, Triệt Mục Hoàn nghiêng người muốn lắng nghe, nhưng hình ảnh lập tức vỡ vụn, biến thành người đàn ông trên xe lăn trước mắt.
Nhận ra mình hơi thất thần, cậu dừng lại một chút, rồi vẫn giữ tư thế nghiêng người, vẫy tay với đối phương, khóe miệng cong lên:
“Lại đây, cùng xem TV một lát?”