Trong phòng, Yến Tương Trì vừa cởi áo choàng tắm, chống hai tay lên tay vịn xe lăn hai bên, định dịch người mình sang lên chiếc giường bên cạnh.
Cơ bắp trên hai cánh tay hắn vì dùng sức mà nổi gân xanh, đường nét rõ ràng, mạnh mẽ. Nghe tiếng động ở cửa, Yến Tương Trì hơi nghiêng đầu nhìn, ánh mắt chạm đúng Hạ Nhĩ Hào.
Hạ Nhĩ Hào đối diện với ánh mắt của Yến Tương Trì, giây tiếp theo lại không kiềm được mà nhìn xuống đôi chân đối phương —— thon dài, gầy gò, cơ bắp teo lại thấy rõ, vì lâu không gặp nắng mà tái nhợt mang nét bệnh trạng……
Hạ Nhĩ Hào gần như nín thở trong thoáng chốc. Khỉ thật, sao lại là Diêm La Vương nhà họ Yến.
Yến Tương Trì bất ngờ kéo áo choàng tắm phủ lên nửa người gần như trần trụi của mình, lạnh giọng nhìn Hạ Nhĩ Hào, hỏi vặn: “Nhìn đủ chưa?”
Hắn siết chặt tay, cơn giận như muốn bùng nổ.
Hạ Nhĩ Hào cảm thấy mình như bị cơn giận hữu hình đâm cho thành con nhím; anh ta thực sự muốn quay lưng bỏ đi, khổ nỗi hai chân như bị đóng đinh tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, một cái đầu thò ra từ cạnh bên anh ta, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng:
“A yến? Xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi đến xử lý.”
Triệt Mục Hoàn nói xong liền định túm Hạ Nhĩ Hào kéo ra ngoài, nào ngờ đối phương lại cứng đờ đứng yên.
Cậu không khỏi ngẩng lên liếc nhìn, thấy sắc mặt Hạ Nhĩ Hào cực kỳ gượng gạo, cứng ngắc vô cùng; cậu bèn nhìn lại vào trong phòng.
Yến Tương Trì đã dùng áo choàng tắm che đôi chân mình. Khi thấy Triệt Mục Hoàn xuất hiện từ sau cánh cửa, hắn lập tức thu hết mọi cảm xúc tiêu cực trên mặt.
Hắn hơi cúi đầu, mím môi, chỉ khẽ ngẩng mắt nhìn về phía Triệt Mục Hoàn; trông vừa ấm ức vừa quật cường. Không cần nói gì thêm, cũng đã nói hết thảy.
Triệt Mục Hoàn thấy như có ai nhẹ nhàng bóp nghẹt trái tim mình. Lần này cậu thực sự giận, nắm tay nắm đấm cửa khẽ khàng nói với người đàn ông trong phòng: “anh nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giải quyết.”
“Được.” Yến Tương Trì đáp rất thấp, giọng khàn đục như đang đè nén điều gì đó.
Ánh mắt Triệt Mục Hoàn tối đi, mím môi, đóng cửa lại hẳn.
Sau đó, cậu xoay người nhìn Hạ Nhĩ Hào, ánh mắt lặng như đêm, sâu thẳm khó lường.
Một bên, Đại Chu nuốt nước bọt, càng thêm luống cuống đứng nép sang một góc.
Triệt Mục Hoàn lập tức nhìn thẳng Hạ Nhĩ Hào, trầm giọng cảnh cáo: “Hắn cần được giúp đỡ, tôi đưa hắn về đây, đó là chuyện của tôi. Không cần người khác can thiệp hay cho phép. ôi không muốn từ giờ về sau còn xảy ra chuyện như vừa rồi nữa.”
“…… Tôi biết rồi.” Hạ Nhĩ Hào ngừng một nhịp. Anh ta nhận ra Triệt Mục Hoàn nghiêm túc, cũng hiểu đây là bậc thang Triệt Mục Hoàn để lại cho mình — đủ thể diện và mềm mỏng.
Anh ta suýt nữa giẫm thẳng lên nghịch lân của người nhà họ Yến. Nếu không nhờ Triệt Mục Hoàn vừa rồi đứng ra, với tính tình tàn nhẫn và thủ đoạn của người nọ, dù có nhà họ Triệt chống lưng, e rằng anh ta cũng bị lột một lớp da.
Nhưng nghe ý tứ trong lời Triệt Mục Hoàn, anh ta vẫn không nhịn được khẽ há miệng, chỉ vào căn phòng kia, kìm không nổi cơn kinh ngạc trong lòng: “…… Hắn cần giúp đỡ sao??”
Yến Tương Trì sẽ cần thứ gì gọi là giúp đỡ??
Giọng Hạ Nhĩ Hào gần như biến điệu. Trời biết vừa rồi bộ dạng “muốn giết người” theo nghĩa đen của người nhà họ Yến kia thế nào; anh ta không hề nói quá, cứ tưởng đôi mắt mình sắp bị rạch ra vậy mà chỉ trong nháy mắt, đối phương đã bày ra vẻ yếu đuối đáng thương kia, đến mức có thể sang giới điện ảnh ôm luôn Quả Cầu Vàng.
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Triệt Mục Hoàn lạnh nhạt nói. Đó là chuyện riêng của Yến Tương Trì; dẫu có lúc nào Yến Tương Trì thật sự cần Hạ Nhĩ Hào giúp, đến khi ấy nói sau cũng chưa muộn.
Hạ Nhĩ Hào hít sâu một hơi. Anh ta không hiểu vì sao Triệt Mục Hoàn lại gọi người nhà họ Yến là “A yến” thân mật đến vậy. Rõ ràng hai người đã quen biết từ trước, quan hệ có khi còn thân hơn với anh ta; thế thì anh ta không nên xen vào.
Anh ta hậm hực bước ra cửa, chú Thiệu đi cùng, hai người rời khỏi. Hạ Nhĩ Hào không dám trút giận với Triệt Mục Hoàn, đành quay sang quản gia, bực bội chất vấn: “Sao chú không nói cho tôi người kia là người nhà họ Yến?”
“ cậu cũng đâu nói cậu đến để tìm hắn.” Quản gia mắt không rời khỏi dãy số trên màn hình, thản nhiên đáp, “Vả lại, tôi chỉ nghe thiếu gia Triệt dặn. Thiếu gia Triệt không bảo tôi nói với cậu.”
Hạ Nhĩ Hào: “……”
Anh ta đúng là vai hề, suýt nữa thì để người ta móc mắt.
Vẫn là ở trong căn hộ ấy.
Đại Chu chỉ muốn thu mình lại như con chim cút; ánh mắt của Triệt Mục Hoàn khiến cậu ta không dám phát ra tiếng động, trán lúc nào cũng rịn mồ hôi lạnh. Chưa bao giờ cậu ta nghĩ có một ánh nhìn có thể khiến người ta như đứng trên lửa, ngồi trên than đến vậy.
Vài giây sau, Triệt Mục Hoàn lạnh giọng nói: “ cậu là người của tôi, chỉ nghe lệnh tôi. Làm không được thì lập tức rời khỏi đây. Làm được thì gật đầu.”
Ánh mắt cậu dừng trên mặt Đại Chu; nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn cái thân xác này của cậu vài tuổi đang căng thẳng đến đổ mồ hôi, cậu nheo mắt. Đúng lúc đối phương sắp chịu không nổi, cậu mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện hôm nay ôi tạm không truy cứu. Đừng có lần sau. Rõ chứ?”
Đánh một gậy rồi cho một trái táo ngọt cách này vừa thô vừa hiệu quả nhất.
Cảm giác áp lực từ ánh nhìn kia cuối cùng cũng rời khỏi mình, Đại Chu bỗng thở hắt ra, vội vàng gật đầu lia lịa: “Triệt lão sư, tôi hiểu rồi! Thật đấy!”
Bây giờ kinh tế đình trệ, trợ lý chuyên trách khó kiếm việc sống; cậu ta tuyệt đối không muốn bỏ bát cơm này. Nhìn bộ dạng hạ ca hôm nay bị dạy dỗ là biết ngay vị người đại diện kim bài kia cũng chẳng làm gì được Triệt lão sư; Triệt lão sư mới là người thật sự cầm micro.
Triệt Mục Hoàn không để ý đến Đại Chu nữa. Cậu lại liếc cánh cửa phòng của Yến Tương Trì đã khép chặt, ánh mắt hơi trầm xuống. Nhìn chăm chăm mấy giây, cậu vẫn không làm gì, quay người về phòng ngủ của mình.
Còn trong căn phòng đóng kín kia, Yến Tương Trì nghe tiếng động ngoài cửa, khẽ nhếch môi. Ngón cái xoay chiếc nhẫn ban chỉ, trong mắt dâng lên một lớp ánh sáng mềm.
bệ hạ của hắn từng gọi hắn như thế.
A yến.
__
“A yến, lại đây để trẫm xem mấy tấu chương này.”
Trong cơn hoảng hốt, Yến Tương Trì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.
Hắn mở mắt ra, thấy mình đang ngồi cạnh người ấy. Người ấy lười biếng tựa vào hắn, thả lỏng hoàn toàn mà lật xem tấu chương trên bàn, khóe môi vương một nụ cười như có như không, trêu chọc: “Đám người này có việc không việc cũng dâng tấu, phí sức trẫm. Sau này trẫm phải lập quy củ: ai nói nhảm quá năm mươi chữ thì khấu nguyệt bổng…… Khấu bao nhiêu nhỉ?”
“Tất cả.” Hắn đáp không chút do dự, “Đau rồi mới nhớ lâu.”
Người ấy bật cười khe khẽ, rồi tiếng cười dần hạ thấp.
“Bệ hạ?” Trong lòng hắn bỗng dấy lên một tầng bất an vô cớ, không nhịn được gọi.
Như chợt bừng tỉnh, người ấy nghiêng nhiều hơn về phía hắn, cả trọng lượng thân thể đè hẳn lên người hắn, giọng nói mang chút trẻ con, mơ hồ đứt quãng: “A yến, trẫm…… cánh tay hơi tê, cho trẫm…… dựa một lúc.”
“Vâng, bệ hạ.” Hắn đáp, thở phào, bật cười khẽ đồng ý. Hắn vui đến thế vì trước mặt hắn, người kia vẫn bộc lộ một mặt như vậy.
Hắn thay người kia xem tấu chương, ném phần vô nghĩa sang một bên, phần hữu dụng thì xếp gọn qua chỗ khác.
Đợi đến khi sực tỉnh đã qua một lúc lâu, hắn cúi đầu nhìn người kia.
Người nọ tựa vào vai hắn, mặt mày an tĩnh như đang say ngủ. Hắn khẽ gọi hai tiếng; người đàn ông vốn chỉ ngủ rất nông lại ngủ sâu bất thường, làm hắn giật mình.
Hắn khẽ động, người đàn ông dựa trên người hắn bỗng trượt xuống, ngã hẳn.
—— “Hoàng đế băng hà ——”
Giữa màn đêm đen đặc, Yến Tương Trì bật dậy, không hay biết nước mắt đã ướt đẫm cả mặt.
Cảnh trong mơ như đóng đinh trong đầu hắn, tra tấn vô tận, khiến hắn không sao quên nổi.
Hắn lại không hề phát hiện người kia trút hơi thở cuối cùng ngay bên cạnh mình. Sự ngu dại đến khó tha thứ —— hắn vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân ngày ấy.
Yến Tương Trì siết chặt bả vai mình, gần như muốn cào rách mảng da ấy. Hắn đau đớn gầm nhẹ trong vô thanh, như thể trên đó vẫn còn vương hơi ấm của người nọ.
__
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả Triệt Mục Hoàn và Yến Tương Trì rõ ràng đều dậy muộn.
Đêm qua trở về phòng, Triệt Mục Hoàn bèn tra cứu vị đế vương mà Hạ Nhĩ Hào từng lỡ miệng nhắc tới, người cùng tên cùng họ với cậu trong lịch sử.
Tư liệu văn hiến liên quan trên mạng không nhiều, phần lớn lại là suy đoán kéo dài từ các người yêu lịch sử, fan viết linh tinh, chẳng mấy giá trị tham khảo.
Thậm chí cậu còn đọc vài suy đoán tình cảm kỳ quái: chẳng hạn như Triệt Đế kia bên người không có nữ quyến, ngược lại kết giao cực mật với tướng quân, thừa tướng và thuộc hạ; thắp đèn đêm đọc sách, chung chăn gối…… Thật giả lẫn lộn, sở thích khó nói.
Triệt Mục Hoàn xem mấy thứ đó nửa đêm, như đọc sách thôi miên, ngủ say hiếm thấy.
Bước vào phòng ăn, cậu thấy Yến Tương Trì cũng đang từ phòng mình đi ra. Gần như chỉ liếc qua là cậu nhận ra đôi mắt của Yến Tương Trì khác lạ, trong mắt ánh hồng nhạt.
Rõ ràng, đối phương đã khóc.
Trong lòng, Triệt Mục Hoàn lại thầm mắng Hạ Nhĩ Hào một trận.
Cậu không tiện gặng hỏi đối phương tối qua ngủ thế nào; điều cậu cảm nhận rất rõ là ánh nhìn dừng trên người cậu của đối phương trở nên nóng hơn, cũng chuyên chú hơn.