Nhất định là ông ảo giác.
Con trai Cả của ông trời sinh chất phác, nói chuyện luôn thiếu “nghệ thuật xử lý”, chỉ vậy mà thôi.
Ông xấu hổ hắng giọng, rồi mỉm cười hỏi:
“Dạo này bên Yến gia kia có liên lạc với con không? Hai con trò chuyện thế nào rồi?”
Yến gia kia? Trong mắt Triệt Mục Hoàn thoáng hiện một tia suy nghĩ. Nói vậy, người hôm đó ngồi ở mép giường cậu thật lâu, là người của Yến gia?
Thời gian gần đây, Triệt Mục Hoàn đã dần khống chế hoàn toàn ý thức của thân thể này. Thời gian cậu tỉnh táo càng dài, những mảnh ký ức trong đầu cũng hiện ra rõ ràng hơn.
Ví dụ, thân thể này đã bị thương thế nào.
trong một buổi tiệc của đám thanh niên ăn chơi, nguyên chủ bị ai đó đùa ác, đẩy mạnh xuống hồ phun nước. Do bệnh tim phát tác nên đã hôn mê rồi chết đuối, sau đó cậu nhập vào thân thể này.
Khi bị nhốt trong đó, cậu còn nghe bà nội của thân thể này lẩm bẩm đầy bất mãn và ghét bỏ, đại khái là chê nguyên chủ còn non nớt lại có một cơ thể gầy yếu quá mức, nhìn bộ dáng ngốc nghếch chất phác, chẳng giống trưởng tử Mục gia chút nào, làm mất mặt Mục gia.
Lại ví dụ như quá khứ của cậu, cậu rất chắc chắn mình không thuộc về thời đại này. Ký ức về bản thân kiếp trước ngày càng rõ ràng, trong khi thế giới này lại giống như một sân khấu mà cậu chỉ là khán giả.
Trong ấn tượng của cậu, khi còn nhỏ, cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu bé xíu, đẽo gỗ thành đủ hình dáng kỳ lạ. Bên cạnh là một đôi nam nữ, bất kể cậu làm gì cũng đều vui mừng khích lệ, ôm cậu vào lòng. Người phụ nữ dạy cậu đọc sách, vẽ tranh, viết chữ; người đàn ông dạy cậu kỹ nghệ và những điều cơ bản trong nông nghiệp…
Ngoài đôi nam nữ đó, xuất hiện nhiều nhất trong ký ức của cậu lại là một thanh niên.
Phần lớn thời gian người này mặc huyền giáp, tóc dài búi cao, đôi mắt đen láy đến kinh người. Có khi dựa vào bàn, có khi cưỡi ngựa, có khi múa kiếm trong sân, hoặc ngậm một cọng cỏ dại, lười nhác bước tới trước mặt cậu, trên tay xoay một xâu hồ lô ngào đường…
Cậu không biết người này là ai, chỉ biết rằng trong ký ức của mình, rất nhiều đoạn đều có liên quan đến hắn.
Triệt Mục Hoàn cúi mắt, thu hồi suy nghĩ.
Cậu trả lời người đàn ông mang cùng huyết thống, được xem là cha của thân thể này:
“Đương nhiên.”
Liên lạc chưa? Đương nhiên.
Trò chuyện thế nào? Đương nhiên (không tệ).
Ít nhất nghe vào tai Mục Hướng Đông thì là câu trả lời như vậy.
Mục Hướng Đông hài lòng rời đi, còn Triệt Mục Hoàn thì không chút áp lực tiếp tục nghịch miếng gỗ trong tay.
Cậu không ngại vì để bản thân sống thoải mái hơn trong căn nhà này mà nói dối. Còn về người Yến gia kia, cứ coi như là vé vào cửa vì đã đứng nhìn cậu bên giường lâu như thế.
Sau khi Mục Hướng Đông rời đi, Triệt Mục Hoàn đứng dậy vươn vai. Chút nữa cậu còn muốn ra ngoài một chuyến.
Hai hôm trước, khi xem trong phòng, cậu thấy một chiếc hộp sắt vuông vức phát phim, bên trong có thứ gì đó rất giống đồ vật ở thời đại của cậu. Cậu lập tức hỏi quản gia. Mấy “đồ chơi gỗ” và bộ dụng cụ cắt gọt đầy đủ kia cũng là quản gia làm cho cậu quản gia nói đó gọi là điện ảnh. Có rất nhiều người vì một bộ phim dài khoảng một trăm phút mà làm việc suốt một, hai năm, có người chuyên chuẩn bị phục trang, có người chuyên viết kịch bản, mọi thứ đều phân loại rõ ràng.
“Triệt thiếu gia muốn đi chơi một chút sao?” Quản gia kiên nhẫn hỏi. Với yêu cầu của Triệt Mục Hoàn, ông chưa bao giờ từ chối, luôn đáp ứng và làm đối phương hài lòng. Ví dụ như lần trước thiếu gia muốn đồ gỗ cùng bộ dụng cụ cắt gọt hoàn chỉnh, hay như bây giờ chỉ là chút tò mò.
Ông theo mẹ Triệt Mục Hoàn vào đây, từ nhỏ đã nhìn thiếu gia lớn lên, chỉ cần thấy đối phương có chút hứng thú là lập tức muốn dốc sức chiều theo.
Quản gia thấy mắt Triệt Mục Hoàn sáng lên, liền lập tức đồng ý:
“Để tôi liên hệ cho thiếu gia.”
Chiều nay Triệt Mục Hoàn sẽ gặp người đại diện mà quản gia là chú Thiệu đã tìm cho cậu.
“Chào cậu, tôi là Hạ Nhĩ Hào, người đại diện giải trí.” Một người đàn ông trông hơn ba mươi tuổi bước tới, trên áo khoác gió còn vương vài giọt mưa, ngồi xuống chiếc bàn ở góc quán cà phê, tự nhiên mở miệng nói:
“Cậu là Triệt Mục Hoàn, con trai của Triệt Nhạc Lăng.”
Triệt Mục Hoàn hơi khựng lại. Mẹ ruột của thân thể này? Rất ít người nhắc đến bà. Cậu nhìn đối phương:
“Anh quen mẹ tôi?”
“Bà ấy là dì tôi, nên chúng ta xem như có họ hàng. Tính tuổi và vai vế, cậu phải gọi tôi một tiếng ‘anh’.” Hạ Nhĩ Hào mỉm cười. “ chú Thiệu và người nhà nói cậu muốn vào giới giải trí, nên gia đình phái tôi đến. Yên tâm, tôi là người đại diện hạng nhất.”
Thông thường, hiếm ai tự xưng như vậy. Hoặc là kẻ nửa vời ồn ào, hoặc là thực sự có năng lực. Triệt Mục Hoàn khẽ cười, đôi mắt cong cong:
“Tôi hy vọng anh thuộc nhóm sau.”
Còn về “người nhà” phái ai đến, cậu không hứng thú. Nếu nhà họ Triệt thật sự quan tâm nguyên chủ, đã không để cậu sống ở Mục gia. Rõ ràng, nỗi nhớ của họ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hạ Nhĩ Hào chớp mắt, không ngờ thanh niên kia lại đáp lời như vậy, cách xưng hô này thật nằm ngoài dự đoán. Mà như thế lại chẳng giống lắm với “Triệt Mục Hoàn” mà bọn họ từng biết. Anh bật cười:
“ cậu thú vị hơn tôi tưởng. Nghe chú Thiệu nói, cậu định vào giới giải trí? Đóng kịch? Hay là phim cổ trang?”
Triệt Mục Hoàn không tỏ ý kiến, chỉ nhìn anh. Hạ Nhĩ Hào thấy thế liền gật đầu:
“Trong tay tôi có một vai diễn, có thể lập tức sắp xếp cho cậu vào đoàn. Nhưng trước khi vào đoàn, tốt nhất cậu nên đổi nghệ danh trước.”
“Đổi tên?” Triệt Mục Hoàn nhíu mày.
“Tên của cậu trùng với vị Triệt Đế trong lịch sử, sau này ra mắt biết đâu sẽ bị fan của vị đó kéo tới công kích.” Hạ Nhĩ Hào giải thích.
Triệt Mục Hoàn dừng lại một chút, hơi nheo mắt rồi nói:
“Không đổi. Tên là của tôi, không có lý do gì phải sửa.”
“Chỉ là nghệ danh thôi, không phải bắt cậu đổi tên thật.” Hạ Nhĩ Hào vội bổ sung.
“ tôi nói rồi, không đổi.” Triệt Mục Hoàn chống cằm nhìn Hạ Nhĩ Hào, nghiêng đầu:
“Nếu anh không thể làm người đại diện của tôi, thì đổi người khác.”
Hạ Nhĩ Hào bật cười vì tức:
“Được, được, nhãi con, thật sự có cá tính. Nhưng tên này, đừng để sau này bị dân mạng chửi rồi lại khóc tìm tôi.”
Khóc? Triệt Mục Hoàn nhếch môi ai mới là kẻ hay khóc?
“Vậy khi nào đi?”
“Gấp thế? Khoảng hai ngày nữa. Hai ngày này cậu cứ chơi cho đã, chứ vào đoàn rồi thì không dễ đâu.” Hạ Nhĩ Hào cố ý dọa:
“Đóng phim không đơn giản đâu. Vào đoàn đừng có nghĩ mình là đại thiếu gia, đạo diễn mà mắng thì tôi cũng không chắc cậu sẽ không bị chửi.”
Triệt Mục Hoàn chớp mắt, bỗng nhiên cong khóe môi, cười ngoan ngoãn, gương mặt tuấn mỹ còn vương chút mềm mại trẻ con:
“Vậy, Hạ ca, anh nói tôi nghe một chút đi, sau khi vào đoàn sẽ phải làm gì, đóng phim như thế nào?”
Trong ký ức ít ỏi của cậu, cậu luôn là người làm gì cũng giỏi, luôn được khen ngợi, chưa từng bị nghi ngờ năng lực hay bị mắng. Điều đó không thể chấp nhận.
Hạ Nhĩ Hào: “…”
Chẳng còn chút dáng vẻ bực bội như vừa nãy, nhóc này nhìn mà anh cũng mềm lòng, lại còn biết ngọt giọng gọi “ca” nữa.
Anh khẽ hắng giọng:
“ tôi đâu phải diễn viên chính quy, làm sao biết diễn thế nào…”
“Ồ, anh cũng không biết, vậy thôi.” Triệt Mục Hoàn thu lại nụ cười, bĩu môi.
Hạ Nhĩ Hào: “… Nhưng tôi có thể dạy cậu cách ở trong đoàn mà không bị ghét.”
Tiểu quỷ này…
Hạ Nhĩ Hào hít sâu. Đây là con trai duy nhất mà tiểu thẩm thẩm của anh để lại, anh không thể chấp nhặt với một đứa nhỏ. Bình tĩnh, bình tĩnh.
“Cái này cũng cần dạy?” Triệt Mục Hoàn nhướng mày.
Hạ Nhĩ Hào cười gượng:
“ tôi thấy cậu rất cần.”
Chỉ sợ vào đoàn chưa đến nửa ngày, đứa nhóc này đã đắc tội hết cả đoàn phim.
Triệt Mục Hoàn khẽ tặc lưỡi, liếc nhìn đồng hồ, mới nhận ra mình đã ra ngoài ba tiếng. Bộ phim cổ trang cậu muốn xem còn chưa đầy một tiếng nữa là chiếu.
“ tôi nhớ anh nói hôm nay còn có một người sẽ đến? Ai?” cậu hỏi giục.
“Trợ lý của cậu, phụ trách chăm sóc mọi sinh hoạt khi tôi không ở bên cạnh. Hẳn là sắp đến rồi.” Hạ Nhĩ Hào đáp, rồi để ý thấy cậu khá gấp:
“ cậu đang vội?”
“À, 《Sanh Ngữ Phú》 còn chưa đầy một tiếng nữa là chiếu, tôi phải về xem.” Triệt Mục Hoàn gật đầu.
Hạ Nhĩ Hào: “... Bây giờ còn có người không dùng ứng dụng để xem phim sao? Cậu xem TV à? Lát nữa bảo chú Thiệu ghi lại cho cậu xem sau"
Triệt Mục Hoàn gật đầu không ý kiến, miễn là không ảnh hưởng việc xem phim.
Không lâu sau, trợ lý cuối cùng cũng chạy tới. Đó là một thanh niên hơi mũm mĩm, cao lớn. Vừa gặp đã vội xin lỗi:
“Xin lỗi Hạ ca, xin lỗi Triệt lão sư, đường mưa kẹt xe quá khủng khiếp, tôi phải xuống xe chạy đến, nên mới trễ chút.”
Hạ Nhĩ Hào phẩy tay, giới thiệu với Triệt Mục Hoàn:
“Đây là trợ lý của cậu, họ Chu, cứ gọi là Đại Chu. Tôi đã chuẩn bị sẵn chung cư cho cậu, vài hôm nữa chuyển ra ở, được không?”
“Không vấn đề.” Triệt Mục Hoàn đáp ngay, miễn không phải ở Mục gia, cái gì cũng khiến cậu thoải mái hơn.
Hạ Nhĩ Hào ngạc nhiên cười:
“Lần này trả lời nhanh thế? Mấy lần trước bảo dọn ra hoặc về Triệt gia, cậu đều không vui.”
Triệt Mục Hoàn thoáng khựng lại thì ra Triệt gia từng muốn đón nguyên chủ về? Cậu mím môi, rồi chậm rãi nói:
“Phải nếm chút khổ mới biết chỗ đó không đáng ở.”
Hạ Nhĩ Hào im lặng. Anh đương nhiên biết chuyện mấy tuần trước Triệt Mục Hoàn bị đám nhị thế tổ trong giới ném xuống đài phun nước, bị coi là trò cười. Dù Triệt gia ở xa, chuyện này vẫn truyền đến tai nhiều người.
Anh không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Triệt Mục Hoàn:
“Chuyển ra ở là xong, về sau bọn họ cũng chẳng thể sắp đặt cậu nữa.”
“Còn định bắt cậu kết hôn với Yến gia? Thật coi Triệt gia buông tay mặc kệ?” Hạ Nhĩ Hào hừ lạnh:
“ cậu cũng đừng lo, tôi thấy Yến gia chưa chắc đã thật sự quyết định.”
Triệt Mục Hoàn gật nhẹ, liếc sang trợ lý người này làm bộ như chẳng nghe thấy gì, giả ngu rất thuần thục.
“Không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây. Cậu muốn đi đâu thì bảo Đại Chu đưa.” Hạ Nhĩ Hào đứng dậy.
“ chú Thiệu lái xe, đang chờ ngoài kia, không cần đưa.” Triệt Mục Hoàn nói.
“Dù không cần lái, cậu ta vẫn phải đi theo để chăm sóc cậu, đó là việc của trợ lý.” Hạ Nhĩ Hào không tỏ thái độ, quay sang nhắc Đại Chu:
“Từ hôm nay, cậu ấy là người trả lương cho cậu, đi đâu cũng phải đi cùng, đảm bảo một sợi tóc của cậu ấy cũng không được rơi vô cớ.”
Triệt Mục Hoàn: “…”
“Rõ, Hạ ca!” Đại Chu hăng hái đáp.
Chờ Hạ Nhĩ Hào đi, chỉ còn hai người nhìn nhau. Một lúc sau, Triệt Mục Hoàn khẽ cười, lắc đầu:
“Đi thôi, theo tôi.”
“Vâng, Triệt lão sư!” Đại Chu đáp.
Triệt Mục Hoàn kéo ghế đứng dậy.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, trên cửa kính phủ đầy màn mưa. Đại Chu thấy thế liền nói:
“Triệt lão sư chờ chút, tôi lấy ô cho anh. Mưa này lớn quá, không có ô ra ngoài chưa đầy một phút là ướt sũng.”
Khu vực này là trung tâm thương mại, quán trà chiều không có thang máy thông thẳng xuống bãi đỗ xe, phải đi ra ngoài vài chục mét.
Triệt Mục Hoàn lại ngồi xuống.
Chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy một người đàn ông ngồi xe lăn đang cố điều khiển tiến lại, dường như vừa ngã, áo sơ mi màu nhạt dính đầy bùn nước, tóc cũng ướt nhẹp, trông cực kỳ chật vật.
Nhưng gương mặt đó lại khiến cậu thấy có chút quen mắt.
Triệt Mục Hoàn hơi nhướng mày, mở cửa sổ, thò đầu ra:
“Cần giúp không?”
“… Cần, tiên sinh.” Người đàn ông trên xe lăn nhìn thẳng cậu, khó khăn mở miệng, tay nắm chặt thành xe đến mức như muốn xé rách lớp bọc da.
Triệt Mục Hoàn đứng dậy, liếc qua bậc thang trước cửa quán rõ ràng không tiện cho người kia vào. Cậu nói:
“Chờ tôi một chút.”
Đại Chu cầm ô chạy tới:
“Triệt lão sư, ô mượn được rồi, chúng ta…”
“Vừa hay.” Triệt Mục Hoàn nhận ô, nhanh chóng ra cửa, tìm thấy người đàn ông ngồi xe lăn ở khúc rẽ gần cửa sổ.
“anh muốn đi đâu? Tôi có thể tiễn một đoạn.” Triệt Mục Hoàn che ô cho người kia, cúi đầu nhẹ giọng hỏi, hơi nghiêng đầu, để lộ nụ cười ấm áp:
“Chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Yến Tương Trì sững lại, nhìn chằm chằm cậu, rất lâu sau mới thấp giọng:
“ tôi nghĩ chúng ta chưa từng gặp… tôi cũng không biết mình nên đi đâu.”