Hồng Chúc đã mai phục gần sạp hàng của ông chủ Trương một lúc lâu mà vẫn không thấy ai đến bán thẻ Đại Ngọc. Ngược lại, mấy người do thám cô phái đi lùng sục khắp Chợ Đen lại lần lượt báo về: “Chị Hồng Chúc, phát hiện năm lá thẻ Đại Ngọc!” “Chị Hồng Chúc, chỗ em tìm được ba lá!” 

Hồng Chúc lập tức trả lời: “Mua về ngay! Với lại đừng để lộ thân phận, cứ nói là mua về sưu tầm thôi.”

Hai người kia tỏ ý đã hiểu, nhanh chóng mua tám lá thẻ Đại Ngọc về giao cho hội trưởng.

Hồng Chúc nấp sau sạp hàng, lòng nóng như lửa đốt, gần như muốn nhìn thủng cả con phố Chợ Đen.

Thời gian trôi qua rất lâu, người cô cần chờ vẫn chưa xuất hiện.

Chị Tiết nói, hiện tại có 10 lá thẻ Đại Ngọc đang lưu lạc trên thị trường. Người cô phái đi lùng sục khắp Chợ Đen chỉ thu về được 8 lá, vậy còn 2 lá nữa đâu? Nếu bị người ta mua về sưu tầm thì còn đỡ, chứ tuyệt đối đừng để rơi vào tay câu lạc bộ nào đó! Nghĩ đến đây, lòng Hồng Chúc càng thêm bất an. Ánh mắt cô sắc lẻm nhìn dòng người qua lại tấp nập ở Chợ Đen, chỉ ước có thể xuyên qua đám đông để túm cổ kẻ đầu sỏ kia ra.

Tuy nhiên, cô không đợi được kẻ đầu sỏ, mà lại đợi được một kẻ tử địch – phó hội trưởng của Công hội Tài Quyết, Tàn Dương.

Câu lạc bộ Phong Hoa và Tài Quyết đều là những câu lạc bộ thẻ bài hàng đầu trong liên minh, các tuyển thủ cũng đều là những đại thần vô cùng nổi tiếng. Hai công hội này thường xuyên có xích mích trong game, mối quan hệ tự nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.

Hồng Chúc định quay người bỏ đi, nhưng Tàn Dương lại chặn cô lại, cười mà như không cười nói: “Chị Hồng, lâu rồi không gặp, dạo này bận gì thế?”

“Tôi đến Chợ Đen thu mua ít thẻ bài và vật liệu.” Hồng Chúc lạnh lùng đáp.

“Đây là chuẩn bị cho mùa giải mới sao?”

“Ừm.” Hồng Chúc vội vội vàng vàng xoay người rời đi.

Tàn Dương cũng không chặn cô nữa, ung dung dạo quanh Chợ Đen.

Công hội thu mua thẻ bài cực phẩm thường sẽ giao cho thương nhân của công hội đến các cửa hàng chuyên bán thẻ bài trên phố thương mại để thu mua. Trong các cửa hàng thẻ bài có rất nhiều thẻ thành phẩm cấp sao cao, mua về là có thể dùng ngay. 

Còn thẻ bài ở Chợ Đen, xác suất xuất hiện hàng cực phẩm rất nhỏ, hơn nữa phần lớn là thẻ sưu tầm cấp thấp từ một đến bốn sao, không có nhiều giá trị chiến đấu. Nhưng một khi đã xuất hiện hàng cực phẩm, thường có thể lần theo dấu vết mà phát hiện ra những người mới có thiên phú chế tạo thẻ cực cao.

Tuyển thủ át chủ bài của Câu lạc bộ Phong Hoa, Đường Mục Châu, ngày trước chính là phất lên từ Chợ Đen.

Thời đại mà thẻ bài thực vật của Đường Mục Châu càn quét Chợ Đen đã qua đi mấy năm rồi, nhưng những người chơi cũ khi nhớ lại vẫn cảm thấy kinh tâm động phách. Khi đó, tân binh Đường Mục Châu lấy chữ “Đường” làm LOGO, làm ra hàng loạt thẻ bài thực vật bán ở Chợ Đen, ngay lập tức đã bị tranh mua sạch sẽ. Sau này, Đường Mục Châu, người đã kiếm bộn tiền, dựa vào thiên phú chế tạo thẻ xuất sắc của mình, một mình vực dậy cả bộ bài hệ Mộc vốn đã sa sút từ lâu.

Người quản lý tuyển thủ hàng đầu Tiết Lâm Hương, hội trưởng của Phong Hoa – Hồng Chúc, tất cả đều là những nhân vật lợi hại do Đường Mục Châu dẫn dắt từ trong game ra.

Sự xuất hiện của Đường Mục Châu đã tạo ra một cú sốc mạnh mẽ cho liên minh thẻ bài mùa giải thứ năm. Một cuộc thanh lọc quy mô lớn đã loại bỏ không ít tuyển thủ cũ, đồng thời cũng giúp nhiều người mới có cơ hội trỗi dậy. Kể từ đó, cục diện một nhà “độc bá” trong ngũ hành thẻ bài không còn nữa, các loại bộ bài dần trở nên cân bằng hơn, tuyển thủ mỗi hệ đều có nét đặc trưng riêng, trăm hoa đua nở, các trận đấu cũng trở nên đặc sắc và hấp dẫn hơn.

Có lẽ vì ảnh hưởng của Đường Mục Châu, cộng thêm việc chị Hồng Chúc vẫn luôn thích dạo Chợ Đen, thế nên, Chợ Đen đã trở thành mảnh đất màu mỡ để các công hội lớn phát hiện nhân tài, và việc “rảnh rỗi không có gì làm thì đi dạo Chợ Đen” cũng trở thành thói quen của quản lý các công hội.

Tiếc là, kể từ sau khi Đường Thần xuất hiện, suốt năm năm trời, không có thêm một tuyển thủ chuyên nghiệp nào khởi nghiệp từ việc bán thẻ bài ở Chợ Đen nữa.

Tàn Dương vừa hồi tưởng lại chuyện cũ, vừa dạo quanh Chợ Đen.

Đúng lúc này, anh ta đột nhiên nhận được một tin nhắn riêng, là do nội gián cài vào Công hội Phong Hoa gửi tới: “Lão đại, Hồng Chúc đột nhiên cho người thu mua thẻ nhân vật mỹ nữ, nói là muốn sưu tầm, còn lén mở một sạp hàng ở Chợ Đen thu mua thẻ nhân vật với giá cao.”

Tàn Dương sững người: “Cô ta thu mua thẻ nhân vật làm gì?”

Nội gián đáp: “Nghe nói dạo này thích thẻ nhân vật, muốn mua một ít về sưu tầm.”

Tàn Dương không biết Hồng Chúc đang có ý đồ gì, bèn dặn dò nội gián: “Tiếp tục theo dõi, có tin gì thì báo cho tôi ngay.”

Thực ra Hồng Chúc cũng là bất đắc dĩ. Mai phục một lúc lâu mà vẫn không thấy người bán thẻ đâu, cô quyết định “dẫn xà xuất động” – trực tiếp mở một sạp hàng lớn ở Chợ Đen, đặt tên là “Thu mua giá cao thẻ nhân vật mỹ nữ có giá trị sưu tầm”, chỉ thiếu nước ghi thẳng bốn chữ “Đại Ngọc Táng Hoa” lên đó.

Các công hội cài nội gián lẫn nhau là chuyện mà ai cũng hiểu trong lòng, vì vậy Hồng Chúc cố gắng hành động kín đáo, không dám tiết lộ chuyện về thẻ Đại Ngọc. Hành động này của cô cũng khiến các công hội lớn trong game đều cảm thấy khó hiểu, ồn ào đoán già đoán non về nguyên nhân.

Điều khiến Hồng Chúc dở khóc dở cười là, sạp thu mua vừa mở, đủ loại người chế tạo thẻ linh tinh đều mang thẻ nhân vật mỹ nữ đến bán cho cô. Chỉ trong vòng nửa tiếng, cô đã thấy đủ mọi phong cách thẻ mỹ nữ.

Hồng Chúc bị mỹ nữ vây quanh mà có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ đành mong ngóng người tên “Nguyệt Bán” kia mau chóng xuất hiện!

Tạ Minh Triết chắc chắn sẽ không xuất hiện ở sạp thu mua này, bởi vì cậu đã không còn vẽ Lâm Đại Ngọc nữa.

Đây là kết luận cậu rút ra sau hai lần dạo Chợ Đen – trong một trò chơi đã vận hành mười năm, họa sĩ với đủ mọi phong cách xuất hiện lớp lớp, thẻ bài mỹ nam, mỹ nữ cũng nhiều như lông trâu, tình trạng tồn kho thẻ nhân vật vô cùng nghiêm trọng.

Trò chơi này ngoài những người chơi Phật hệ thích sưu tầm thẻ để giải trí, phần lớn còn lại đều là những người yêu thích thi đấu. Từ buổi đấu giá có thể thấy, thẻ thú cưng dù có đáng yêu đến mấy cũng chỉ bán được vài nghìn Kim tệ, trong khi thẻ chiến đấu cực phẩm “Dạ Lai Hương” lại đạt mức giá trên trời là 660.000 Kim tệ. Những người chơi máu lửa theo đuổi thuộc tính thẻ bài mạnh mẽ hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của thẻ.

Vì vậy, việc nhân vật vẽ ra có đẹp hay không chỉ là thứ yếu, sức chiến đấu mạnh mới là mấu chốt.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tạ Minh Triết tạm thời từ bỏ ý định vẽ các mỹ nhân trong Hồng Lâu Mộng, chuyển hướng sang Thủy Hử truyện.

Trong số các nhân vật có sức chiến đấu tương đối mạnh trong Thủy Hử, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Võ Tòng.

Từ nhỏ cậu đã thích đọc tiểu thuyết, truyện tranh. Lúc xem truyện tranh liên hoàn Thủy Hử cậu mới sáu tuổi, những cuốn sách đó đều do một nhà từ thiện quyên tặng cho cô nhi viện. Mỗi ngày cậu đều ôm truyện tranh đọc ngấu nghiến, cảm thấy Võ Tòng vài cú đấm đã hạ gục một con hổ sống sờ sờ, quả thực đẹp trai vô đối – đúng chuẩn đấng nam nhi, trang hảo hán! Chỉ tiếc là, cậu không nhớ rõ lắm hình tượng Võ Tòng trong phim truyền hình, ngược lại lại nhớ kỹ những bức tranh minh họa đen trắng trong truyện tranh liên hoàn.

Tạ Minh Triết trước tiên phác họa trong đầu cảnh Võ Tòng đánh hổ, sau khi xác định xong liền lấy Giấy Tinh Vân ra, thử làm một lá bài mới.

Do trong ký ức chỉ có truyện tranh liên hoàn đen trắng, nên bố cục lần này đơn giản hơn nhiều so với Đại Ngọc chôn hoa.

Cùng với sức mạnh tinh thần từ từ truyền vào, trên tờ Giấy Tinh Vân dần hiện ra một bức tranh theo phong cách thủy mặc đen trắng – người đàn ông thân hình cường tráng nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, một cú đấm tung ra, giáng thẳng vào đầu con hổ. Con hổ bị đánh đến văng cả óc, toi mạng!

Hệ thống: “Chế tạo thẻ bài thành công, vui lòng kết nối với cơ sở dữ liệu để kiểm duyệt!”

Đã có kinh nghiệm kiểm duyệt thẻ Lâm Đại Ngọc, lần này Tạ Minh Triết rất kiên nhẫn chờ đợi. Vài phút sau, bên tai vang lên tiếng thông báo “Kiểm duyệt thông qua”, cậu thành thạo khắc LOGO “Nguyệt Bán” của mình lên mặt sau lá bài.

Vẫn là thẻ sơ cấp cấp thấp, Tạ Minh Triết cầm lấy lá bài, cẩn thận xem xét chỉ số của lá bài mới này.

Võ Tòng (Hệ Hỏa)

Cấp độ: 1

Sao tiến hóa: ★

Số lần dùng: 1/1

Thuộc tính cơ bản: Sinh mệnh 300, Phòng thủ 300, Tấn công 300, Nhanh nhẹn 10, Tỷ lệ bạo kích 20%

Kỹ năng kèm theo: Võ Tòng Đả Hổ (Tung nắm đấm vào đầu mãnh hổ, gây sát thương cực lớn, 15% tỷ lệ kích hoạt hiệu ứng tử vong tức thời)

Thuộc tính của lá bài này tốt hơn nhiều so với thẻ Đại Ngọc làm lúc đầu. Sinh mệnh cơ bản của Đại Ngọc là 100, phòng thủ 15, tấn công 0. Võ Tòng có sinh mệnh 300, phòng thủ 300, tấn công 300, tăng gấp hơn 10 lần. Kỹ năng chỉ có tác dụng với mãnh hổ, công dụng không rộng lắm, nhưng thuộc tính cơ bản cao, hơn nữa Võ Tòng cậu vẽ trông lại đặc biệt đẹp trai. Đại Ngọc bán được 30 Kim tệ, Võ Tòng chắc có thể bán được giá cao hơn nhỉ?

Tạ Minh Triết quyết định trước tiên mang lá bài ra Chợ Đen hỏi giá, nếu bán được giá tốt sẽ quay về vẽ thêm vài lá nữa.

Khi đến Chợ Đen, cậu phát hiện ở lối vào có một sạp hàng ghi “Thu mua giá cao thẻ nhân vật mỹ nữ có giá trị sưu tầm”, không ít người đang vây quanh đó bán thẻ bài mỹ nữ, giá thu mua hình như khởi điểm từ 50 Kim tệ. Thẻ Đại Ngọc của Tạ Minh Triết đã bán hết rồi, nên cậu tạm thời không để ý đến, đi thẳng vào sâu trong Chợ Đen.

Chợ Đen là nơi ngọa hổ tàng long, rất nhiều thương nhân trông có vẻ bình thường nhưng sau lưng lại có sự chống đỡ của các công hội lớn. Đặc biệt là những sạp thu mua quy mô lớn, việc kinh doanh không hề thua kém các cửa hàng ở vị trí vàng tại quảng trường trung tâm.

Tạ Minh Triết trước tiên đi dạo một vòng, xem thử những lá bài có thuộc tính tương tự Võ Tòng bán được bao nhiêu tiền. Sau khi đã nắm được giá cả trong lòng, cậu bèn đến trước một sạp hàng ghi “Thu mua thẻ chiến đấu thuộc tính cao”, đưa lá bài Võ Tòng vừa làm xong cho ông chủ: “Ông chủ, bác xem lá bài này của cháu thế nào, bán được bao nhiêu ạ?”

Ông chủ cầm lấy xem qua rồi nói: “Thẻ này của cậu tấn công, phòng thủ khá cân bằng, kỹ năng cũng bình thường, tính thực dụng không lớn. Thẻ cân bằng không bán được giá cao đâu, thẻ sơ cấp một sao chắc khoảng 50 Kim tệ thôi.”

Tạ Minh Triết cười lấy lại lá bài: “Thấy cháu cấp thấp, lại là người mới, bác định lừa cháu à? Thôi bỏ đi, cháu qua sạp khác xem thử.”

Cậu không muốn giao dịch với những thương nhân cáo già. Đồ vật trị giá 100 mà ông ta thu mua với giá khoảng 70 thì còn chấp nhận được, đằng này lại ra giá thẳng 50, coi người ta là đồ ngốc sao? Cậu thấy mấy sạp gần đó có những lá bài có chỉ số tương đương Võ Tòng đều bán khoảng 100 Kim tệ.

Tạ Minh Triết lấy lại lá bài, không thèm để ý đến tiếng gọi của ông chủ, xoay người sang một sạp hàng khác.

Chủ sạp này là một cô gái trẻ dễ thương, mặc váy công chúa, giọng nói ngọt ngào: “Chú Béo, chú muốn bán thẻ bài gốc ạ?”

“Ừm, cô chủ xem thử xem.” Tạ Minh Triết đưa lá bài cho cô. 

Cô gái trẻ nói: “Lá bài này chỉ số cân bằng, một giá 100 Kim tệ, tôi mua.”

“Có phải hơi thấp không? Thẻ một sao này của tôi sức tấn công đã là 300 rồi, bồi dưỡng lên bảy sao sức tấn công phải mấy vạn đấy, lại còn có hiệu ứng cộng thêm khi đánh mãnh hổ nữa.” Tạ Minh Triết cố gắng chào hàng lá bài của mình, “Cô tăng thêm chút nữa đi, 140 Kim tệ thế nào?”

“…” Người này tài ăn nói không tệ, lý luận đâu ra đấy. Cô gái suy nghĩ một lát rồi đành gật đầu: “Thôi được, 140 Kim tệ!”

Giá vốn của Giấy Tinh Vân chỉ có 7 Kim tệ, bán được 140 Kim tệ, thế là lãi gấp 20 lần, phát tài rồi, phát tài rồi!

Tạ Minh Triết vui mừng khôn xiết, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, bán lá bài cho đối phương rồi cười hỏi: “Tôi là tác giả gốc, có thể tiếp tục làm lá bài này, cô có cần nữa không? Chúng ta có thể hợp tác lâu dài, thu mua số lượng lớn, giá cả tôi sẽ ưu đãi cho cô, thế nào?”

Cô gái đau đầu xua tay: “Chú nói hay quá, tôi không muốn thu mua số lượng lớn đâu, cảm ơn chú.”

Tạ Minh Triết tiếc nuối xoay người bỏ đi.

Tàn Dương dạo khắp Chợ Đen, muốn tìm mua vài lá bài đặc sắc, tiếc là dạo cả buổi trời cũng chẳng có thu hoạch gì. Đi đến sạp thu mua của cô nàng Song Song, anh ta dừng lại hỏi một câu: “Dạo này buôn bán thế nào?”

Song Song hôm nay tạm thời thay sư phụ trông sạp thu mua thẻ bài ở Chợ Đen, cũng không rành về thẻ bài lắm, chỉ cảm thấy thẻ Võ Tòng rất đặc biệt nên đã mua một lá. Thấy phó hội trưởng đích thân đến, cô lập tức cung kính nói: “Buôn bán cũng tạm được ạ. Phó hội, chỗ em vừa mới thu được một lá bài, khá đặc sắc, mời anh xem qua.” Cô đưa lá bài Võ Tòng vừa mua được cho phó hội trưởng.

Tàn Dương cẩn thận xem xét mặt thẻ, tấn công, phòng thủ, sinh mệnh rất cân bằng, loại thẻ này chỉ có thể nói là hạng ba. Kỹ năng kèm theo… Võ Tòng Đả Hổ: Tung nắm đấm vào đầu mãnh hổ, gây sát thương cực lớn, 15% tỷ lệ kích hoạt hiệu ứng tử vong tức thời.

Đồng tử Tàn Dương đột nhiên co rút lại, ngón tay cũng nắm chặt lấy lá bài——

Kỹ năng phán quyết tử vong tức thời chuyên khắc chế thẻ bài loại mãnh hổ!! Gặp phải lá bài này, Bạch Hổ của Nhiếp Thần chẳng phải sẽ quỳ sao?!!

Hơi thở của Tàn Dương lập tức trở nên gấp gáp, anh ta nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không có người quen, khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hạ giọng hỏi vào tai Song Song: “Lá bài này, là ai bán cho cô vậy?”

Song Song đáp: “Một tân thủ cấp 15, tên là Chú Béo, cậu ấy nói lá bài này là do cậu ấy tự làm.”

Giọng Tàn Dương căng thẳng đến mức run lên: “Cô quen cậu ta phải không? Mau đi tìm cậu ta, gọi cậu ta quay lại cho tôi!”

Song Song vẻ mặt ngơ ngác: “Phó hội trưởng tìm cậu ta làm gì ạ?”

Tàn Dương nói: “Cô cứ nói tôi muốn thu mua số lượng lớn thẻ bài của cậu ta, dẫn cậu ta về công hội gặp tôi!”

Song Song nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng giao lại sạp hàng cho người bạn cùng công hội đang cùng trông sạp, rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.

Cô đuổi theo khắp Chợ Đen, nhìn thấy phía trước có một chú béo quen thuộc, lập tức gọi: “Chú Béo, đợi một chút…”

Kết quả lời còn chưa nói xong, đã thấy người kia mở cổng dịch chuyển không gian, trực tiếp quay về căn hộ cá nhân.

Số lượng căn hộ cá nhân ở Khu vực Sao Song Tử nhiều không đếm xuể, một người chơi cụ thể ở đâu là thông tin riêng tư của người đó, trừ khi đối phương chủ động cho biết số nhà, nếu không thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, hoàn toàn không có hy vọng tìm thấy. Để tránh người chơi bị làm phiền, trong game chỉ có những người chơi ở gần và bạn bè mới có thể trò chuyện riêng bằng giọng nói. Khi không ở gần, chỉ có thể gửi thư.

Song Song nhớ kỹ tên của cậu, lập tức gửi cho cậu một bức thư, truyền đạt lại lời của phó hội trưởng.

Tuy nhiên, đúng vào khoảnh khắc bức thư vừa được gửi đi, Chú Béo trong game lại vừa hay xuống mạng.

Bởi vì ông chủ của studio cày thuê, anh Trần, đã đích thân đến gọi Tạ Minh Triết đi ăn cơm.

Lời tác giả: 

Việc nhân vật chính chế tạo thẻ bài sẽ đi theo diễn biến của cốt truyện, Đại Ngọc dẫn đến Đường Mục Châu, Võ Tòng dẫn đến Công hội Tài Quyết, sau này còn có các nhân vật Tam Quốc, Tây Du Ký nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play