Tiết Lâm Hương đi giày cao gót chạy một mạch đến căn hộ của tuyển thủ, gõ cửa phòng Đường Mục Châu.

Một lúc lâu sau Đường Mục Châu mới ra mở cửa, mắt vẫn còn híp lại, dựa vào thành cửa ngáp liên tục.

Lịch sinh hoạt của người đàn ông này vô cùng kỳ lạ. Người khác thì “ngủ trưa”, còn anh thì mỗi ngày từ bốn đến năm giờ chiều, bắt buộc phải có một tiếng “ngủ chiều”, nếu không sẽ buồn ngủ đến mức ngáp không ngừng.

Lúc gặp Tiết Lâm Hương, anh vẫn còn vẻ ngái ngủ, ánh mắt trống rỗng, không chút tiêu cự.

Tiết Lâm Hương nghiêm nghị nói: “Tiểu Đường, cậu mau đi rửa mặt cho tỉnh táo đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!”

Đường Mục Châu nhắm mắt không phản ứng – đứng đó mà đã hóa thành “thánh ngủ”.

Tiết Lâm Hương hét lớn: “Đường Mục Châu!”

“Ồ.” Đường Mục Châu cuối cùng cũng hoàn hồn, vừa ngáp vừa xoay người đi rửa mặt, lúc đi chân bước nhẹ bẫng, như đang mộng du.

Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra từ bên trong, một thiếu niên nhỏ nhắn ló đầu ra.

Cậu bé có gương mặt tròn trịa như búp bê, đôi mắt to tròn màu xanh da trời long lanh, hàng mi vừa dài vừa rậm. Mái tóc dưới ánh mặt trời phản chiếu một lớp ánh vàng dịu nhẹ, trông hệt như một con búp bê Tây đáng yêu. Giọng nói của thiếu niên chưa qua tuổi vỡ giọng vẫn còn nét trong trẻo đặc trưng: “Chị Tiết, tiếng hét vừa rồi của chị làm em sợ đến mức não muốn đình công luôn… Sư phụ em đắc tội gì với chị à? Chị định xử lý anh ấy thế nào?”

Tiết Lâm Hương liếc mắt nhìn cậu nhóc: “Thẩm An, em cũng qua đây luôn! Chị có chuyện nghiêm túc muốn nói với hai người.”

Thẩm An vốn định ló đầu ra hóng chuyện, thấy sắc mặt chị Tiết không được tốt, lập tức dẹp ngay vẻ đùa giỡn, ngoan ngoãn ra khỏi phòng đi theo sau cô.

Khi hai người bước vào phòng bên cạnh, Đường Mục Châu đã rửa mặt xong.

Người đàn ông ngồi trên sofa, thần thái ung dung, đôi mắt sâu thẳm đã lấy lại vẻ minh mẫn và sáng suốt.

Đường Mục Châu trước và sau khi rửa mặt quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau.

Mấy năm ra mắt đến nay, Đường Mục Châu từng giành chức vô địch giải cá nhân, giải đồng đội cũng luôn thi đấu ổn định. Thế nhưng, mỗi khi lịch thi đấu rơi vào khoảng bốn đến năm giờ chiều, tỷ lệ thắng của anh lại thảm hại đến mức không nỡ nhìn. Dần dần, mọi người đều biết đến lịch sinh hoạt kỳ quặc của anh. Người hâm mộ còn nói đùa rằng, có phải Đường Thần vì làm quá nhiều thẻ thực vật nên cũng trở nên giống thực vật rồi không – buổi chiều nắng gắt quá, Đường Thần bị phơi nắng đến héo úa, cần phải ngủ đông.

May mắn là các giải đấu chuyên nghiệp vì tỷ lệ người xem, phần lớn đều được sắp xếp vào khung giờ vàng từ 19 đến 22 giờ tối, nên ảnh hưởng cũng không lớn lắm.

Lúc này đã gần năm giờ chiều, Đường Mục Châu đã ngủ dậy.

Thấy chị Tiết và đệ tử lần lượt bước vào, Đường Mục Châu liền quan tâm hỏi: “Chị Tiết, sắc mặt chị tệ vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt anh lướt qua người đệ tử đang đứng cạnh chị Tiết, cậu thiếu niên lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết gì.

Tiết Lâm Hương không nói gì, nhanh nhẹn mở chiếc máy tính bảng mang theo bên người.

Trước mặt hai người lập tức xuất hiện một màn hình chiếu ảo rộng hơn hai mét. Trên màn hình bày ra chín lá bài một sao giống hệt nhau, xếp ngay ngắn thành một hàng, trông vô cùng ấn tượng.

Đó là những thẻ nhân vật. Người con gái có dung mạo thanh tú, gương mặt đẫm lệ, đôi tay ngọc ngà thả những cánh hoa xuống dòng sông, hình ảnh vô cùng tinh xảo.

Đường Mục Châu đứng dậy, bước đến trước những lá bài quan sát kỹ: “Đây là thẻ gì vậy?”

“Hồng Chúc mua về từ Chợ Đen đó.” Tiết Lâm Hương nghiêm túc nói, “Cậu xem kỹ chỉ số và kỹ năng của lá bài này đi.”

Sinh mệnh 100, Tấn công 0, Phòng thủ 15, chỉ số cơ bản thấp đến nực cười. Kỹ năng là “Đại Ngọc Táng Hoa”: Gây sát thương chí mạng lên các thẻ bài loại hoa cỏ, 10% tỷ lệ kích hoạt hiệu ứng tử vong tức thời.

Tử vong tức thời? Chuyên khắc chế hoa cỏ?

Đường Mục Châu nhướng mày, im lặng hai giây rồi quay sang nhìn đệ tử: “Tiểu An, em có suy nghĩ gì không?”

Thẩm An ngẩng cổ nhìn lá bài, cẩn thận tính toán: “Thẻ sơ cấp có tỷ lệ 10%, nâng lên cấp 70 thì sẽ là 80%. Nếu dùng thêm vật liệu tăng tỷ lệ để cường hóa, có thể đẩy tỷ lệ lên 100%. Loại thẻ chức năng này, đối phó với các tuyển thủ khác thì không có tác dụng gì nhiều, nhưng nếu đối đầu với sư phụ, có thể trực tiếp vô hiệu hóa át chủ bài hoa cỏ của sư phụ – có phải là có người cố tình làm ra để nhắm vào sư phụ không ạ?”

Tiết Lâm Hương vô cùng hài lòng. Thẩm An mới mười lăm tuổi, rất nghịch ngợm, suốt ngày lẽo đẽo theo sau mọi người như một đứa trẻ mãi không lớn. Nhưng cậu bé này lại rất thông minh, ngộ tính cực cao, vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề của lá bài, không hổ danh là đệ tử của Đường Mục Châu.

Cô định lên tiếng đồng tình, thì nghe Đường Mục Châu thản nhiên nói: “Nhắm vào tôi à? Chưa chắc đâu.”

Thẩm An ngẩn người: “Ý sư phụ là sao?”

“Lá bài này, em nhìn kỹ hình ảnh của nó xem.” Đường Mục Châu chỉ vào hình vẽ mặt trước lá bài, “Có phải phần trang trí hơi nhiều quá không?”

Thẩm An đột nhiên hoàn hồn: “Đúng rồi! Mấy thứ hoa cỏ này, rồi cả sông nước, cây xanh, giống như một bức tranh vậy!”

Nghe đến đây, Tiết Lâm Hương cũng cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được hỏi: “Tiểu Đường, ý cậu là, lá bài này không phải được làm ra để cố tình nhắm vào cậu sao?”

“Ừm.” Đường Mục Châu quay lại nhìn người con gái mặt đẫm lệ trong lá bài, bình tĩnh nói: “Những người chế tạo thẻ thực thụ đều biết, mặt thẻ càng đơn giản, ảo ảnh Tinh Thẻ triệu hồi ra sẽ càng thuần khiết, sức mạnh của thẻ bài cũng sẽ càng lớn. Lá bài này của cậu ta, bao gồm quá nhiều chi tiết trang trí thừa thãi. Ngoài nhân vật chính ra, xung quanh còn có cây, hoa, sông nước… Những yếu tố này tuy làm cho lá bài trông có vẻ đầy đặn, nhưng thực tế, chúng lại làm giảm đi đáng kể sức chiến đấu của nhân vật trung tâm.”

Thấy cả hai đều đang chăm chú lắng nghe, Đường Mục Châu kiên nhẫn phân tích tiếp: “Nếu cậu ta là một cao thủ chế tạo thẻ, lá bài này chỉ cần vẽ hai yếu tố then chốt là ‘nhân vật’ và ‘hoa cỏ’ là đủ, tỷ lệ kích hoạt ban đầu của thẻ có lẽ sẽ đạt được 30%, thẻ cấp 70 max cấp sẽ là 100%, không cần dùng vật liệu để cường hóa. Nhưng người này căn bản không biết cách chế tạo thẻ, cho nên tỷ lệ kích hoạt ban đầu của thẻ bài chỉ có 10%, chỉ số hỗn loạn, về sau muốn cường hóa lên max tỷ lệ sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”

Thẩm An gật đầu lia lịa: “Sư phụ nói đúng quá! Lá bài này vẽ tỉ mỉ như vậy, cứ như là sinh viên trường mỹ thuật đang vẽ tranh ấy. Giới cao thủ chế tạo thẻ đều biết, vẽ một đống chi tiết trang trí là điều đại kỵ khi làm thẻ bài chiến đấu!”

Tiết Lâm Hương nhíu mày, một lát sau mới nói: “Chẳng lẽ đây chỉ là sự trùng hợp?”

Đường Mục Châu gật đầu.

Tiết Lâm Hương vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe Đường Mục Châu nói: “Nếu có người cố ý nhắm vào tôi, tôi lại không sợ – sự trùng hợp, mới càng đáng sợ hơn.”

Tiết Lâm Hương ngẩn người, rất nhanh đã hiểu ý của Đường Thần.

Lúc nãy Hồng Chúc mang lá bài đến cho cô, cô bị kỹ năng mang tính khắc chế quá mạnh của lá bài làm cho hoảng sợ, đầu óc vẫn chưa đủ tỉnh táo.

Nhưng Đường Mục Châu lại tỉnh táo hơn cô.

Đặc biệt là Đường Mục Châu sau khi đã ngủ dậy lúc năm giờ chiều, khả năng suy xét vấn đề sẽ càng bình tĩnh và sắc bén hơn cô.

Nếu thật sự có người cố tình khiêu khích, làm ra một lá bài khắc chế, Đường Mục Châu hoàn toàn không sợ – bao nhiêu năm nay, bộ bài của anh bị các câu lạc bộ lớn nghiên cứu, những thẻ bài khắc chế được tạo ra để đối phó với anh còn thiếu sao?

Anh có thể đứng ở vị trí ngày hôm nay, không chỉ dựa vào thẻ bài, mà còn nhờ khả năng ứng biến cực nhanh tại hiện trường và kỹ năng điều khiển thẻ bài vô cùng chuẩn xác. Cho dù lá “Đại Ngọc Táng Hoa” này có thể vô hiệu hóa một át chủ bài hoa cỏ của anh, thì anh vẫn còn át chủ bài khác mạnh hơn. Mỗi khi thi đấu, các tuyển thủ đều sẽ làm phong phú bộ sưu tập thẻ của mình, mang theo vài lá bài dự phòng vào sân, đối thủ không thể nào nhắm vào từng lá bài của anh được.

Nhưng chính vì đây là sự trùng hợp, nên mới đáng sợ!

Mọi người hoàn toàn không biết tác giả của lá bài này là ai, có thiên phú đến mức nào. Người này đã vô tình làm ra một lá bài khắc chế Đường Mục Châu, hôm nay chỉ là một “Đại Ngọc Táng Hoa”, ai biết được ngày mai có khi lại làm ra những lá bài kỳ quái nào khác? Lỡ như cậu ta làm ra cả một đống bài khắc chế bộ bài hoa cỏ, rồi bán những lá bài đó cho các câu lạc bộ lớn, vậy thì các trận đấu của Đường Mục Châu trong mùa giải tới sẽ vô cùng khó khăn.

Nếu tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi người cầm một lá Lâm Đại Ngọc, vậy thì rất nhiều thẻ hoa cỏ của Đường Mục Châu sẽ hoàn toàn bị phế bỏ!

Tiết Lâm Hương đang phiền muộn, thì nghe Đường Mục Châu hỏi: “Tác giả của lá bài này là ai, chị Tiết đã tra ra chưa?”

Hoàn hồn trở lại, Tiết Lâm Hương lập tức trả lời: “Đây là thẻ Hồng Chúc thu mua được từ Chợ Đen, ông chủ đã quên mất tên người bán rồi. Về lá bài này, manh mối hiện tại chỉ có LOGO ở mặt sau thẻ, cậu tự xem đi.”

Đường Mục Châu lật lá bài lại, mặt sau không có chút hoa văn nào, ở góc dưới bên phải của nền thẻ màu xanh lá có hai chữ – Nguyệt, Bán.

Thẩm An không hiểu gì cả, gãi đầu đoán: “Nguyệt Bán nghĩa là gì ạ? Nửa tháng sao?”

Khóe môi Đường Mục Châu khẽ nhếch lên: “Nguyệt Bán, ghép lại chính là chữ ‘Béo’, tác giả này không lẽ là một người mập sao?”

“…………” Thẩm An và Tiết Lâm Hương nhìn nhau không nói nên lời.

Cái quái gì vậy! Người mập!

Ai lại đặt cái LOGO vừa khó nghe vừa khó coi như vậy lên mặt sau thẻ bài chứ? Cậu ta đến để gây cười à?

Đường Mục Châu thích thú nhìn lá bài này, mỉm cười nói: “Xét từ góc độ chỉ số, người này căn bản không hiểu gì về việc chế tạo thẻ. Nhưng xét về mặt sáng tạo, cậu ta lại là một thiên tài hiếm thấy. Tôi đoán, đây hẳn là một tân thủ có thiên phú, mới bắt đầu tiếp xúc với trò chơi này, lá bài này, có lẽ là tác phẩm đầu tay của cậu ta. Cậu ta hoàn toàn không hiểu về sự cân bằng chỉ số khi chế tạo thẻ, cho nên, thiết kế kỹ năng của thẻ bài rất đặc sắc, nhưng chỉ số lại vô cùng hỗn loạn.”

Đường Mục Châu vừa nói vừa mở máy tính bảng của mình, kết nối với cơ sở dữ liệu thẻ bài.

Trong game có hệ thống bảo vệ bản quyền, LOGO của tác giả thẻ bài cũng phải là duy nhất. Vì vậy, trong cơ sở dữ liệu chính thức, có thể dựa vào LOGO của tác giả để tìm kiếm số lượng thẻ bài mà người đó đã tạo ra – chỉ có thể tìm số lượng, còn thông tin cụ thể của thẻ bài tất nhiên sẽ không hiển thị để bảo vệ sự riêng tư.

Đường Mục Châu vào cơ sở dữ liệu chính thức, tiện tay tìm thử số lượng thẻ của tác giả “Nguyệt Bán”.

19 lá.

Tiết Lâm Hương rõ ràng cũng nhìn thấy con số này, mắt đột nhiên mở lớn: “Hồng Chúc nói với tôi chỉ có 9 lá thôi mà! Sao lại thành 19 lá rồi?”

Đường Mục Châu nói: “Có lẽ Hồng Chúc chỉ mua được 9 lá, 10 lá còn lại đã lưu lạc ra thị trường rồi.”

Nghĩ đến khả năng này, sống lưng Tiết Lâm Hương chợt lạnh toát.

Tình huống mà cô không muốn thấy nhất đã xảy ra. Nếu lá bài này bị những người yêu thích sưu tầm mua mất thì còn đỡ, một khi rơi vào tay các câu lạc bộ lớn, những người am hiểu về chức năng và chỉ số thẻ bài, rồi được nâng lên bảy sao, cường hóa max tỷ lệ, thì đó sẽ là một lá bài thần thánh để đối phó với Đường Mục Châu!

Sau này trên sàn đấu, tất cả đối thủ đều có thể dùng lá bài này để chuyên trị át chủ bài hoa cỏ của Đường Mục Châu…

Tên mập này quả thực là sinh ra để chuyên khắc chế Đường Mục Châu sao?!

Tiết Lâm Hương hít một hơi thật sâu, lập tức gửi một tin nhắn video ngắn cho Hồng Chúc: “Tiểu Chúc, thẻ Đại Ngọc Táng Hoa có thể còn 10 lá nữa đang lưu lạc bên ngoài. Huy động người của công hội, lùng sục khắp Chợ Đen và các phố thương mại, mau chóng thu hồi toàn bộ số thẻ bài đó về cho chị! Ngoài ra, một khi tìm được người chế tạo lá bài này, uy hiếp, dụ dỗ, bất kể em dùng cách nào, cũng phải mang cậu ta về câu lạc bộ cho chị!”

Hồng Chúc cũng biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, gật mạnh đầu: “Chị Tiết yên tâm, em mua thẻ ở chỗ ông chủ Trương ở Chợ Đen, em đang canh chừng gần sạp của ông ấy, chỉ cần cậu ta đến bán thẻ lần nữa, nhất định sẽ bắt được!”

Cùng lúc đó, tại Chợ Đen.

Tạ Minh Triết không đến chỗ ông chủ Trương để bán thẻ, dù sao cậu cũng vừa mới bán cho ông ấy 9 lá cách đây không lâu. Lỡ như một lá cũng chưa bán được, thành hàng tồn kho, ông chủ chắc chắn sẽ không mua với giá 30 Kim tệ nữa.

Thế là, Tạ Minh Triết lanh trí tìm một sạp hàng khác.

Chủ sạp này là một cô gái trẻ, nhìn thấy thẻ Đại Ngọc thì đặc biệt thích, nói: “Thẻ này của cậu chỉ số không được tốt, nhưng hình ảnh rất đẹp. Hay là thế này, tôi chỉ lấy hai lá, đơn giá 30 Kim tệ cho cậu. Hai lá này tôi cũng không bán đi đâu, giữ lại để tự mình sưu tầm!”

Tạ Minh Triết dĩ nhiên đồng ý, dù sao cậu cũng là tác giả bản quyền, có thể chế tạo lá bài này vô hạn, bán được lá nào hay lá đó.

Bán cho cô gái trẻ hai lá xong, cậu đến trước mặt một người đàn ông trung niên, dùng tài ăn nói của mình để chào hàng.

Ông chủ nhăn mặt nói: “Giá trị sưu tầm của thẻ nhân vật không lớn lắm đâu. Game này mở cửa mười năm rồi, thẻ bài mỹ nam mỹ nữ đủ loại sắp thành hàng đại trà rồi. Nhưng mà… phong cách này của cậu khá đặc biệt, đưa tôi 5 lá, đơn giá 25 Kim tệ nhé.”

Ông chủ nói không sai, thẻ nhân vật ở thị trường thẻ bài cấp thấp không dễ bán. Tạ Minh Triết biết điểm dừng, bèn bán cho ông chủ 5 lá, 3 lá còn lại cậu cũng bán cho một ông chủ khác với giá 25 Kim tệ một lá.

Mười em gái Lâm đều đã bán hết, nhưng Tạ Minh Triết biết đây không phải là kế lâu dài. Thẻ nhân vật có thuộc tính không tốt không được ưa chuộng lắm trong game, lá bài này cậu vẽ thêm vài chục lá nữa mang ra Chợ Đen chào hàng chắc cũng chẳng ai thèm mua.

Vì vậy, cậu phải nhanh chóng suy nghĩ xem nên làm thẻ mới loại nào, và làm sao để cải thiện thuộc tính của thẻ bài.

Trở lại không gian cá nhân, đang vắt óc suy nghĩ cách làm thẻ mới, Tạ Minh Triết hoàn toàn không biết rằng, Chợ Đen trong game đã loạn hết cả lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play