“Tiểu Tạ, sáu giờ rồi, ăn tối trước đã nhé.” Anh Trần bước tới vỗ vai Tạ Minh Triết. Nghe vậy, Tạ Minh Triết dứt khoát tháo mũ giáp xuống mạng, theo anh Trần ra phòng khách. Mấy người khác trong studio cày thuê cũng đều đã tháo mũ giáp, đây là lần đầu tiên Tạ Minh Triết nhìn thấy dung mạo thật của họ.

Cô nàng Trì Thanh trông rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, ước chừng phải hơn một mét bảy lăm. Cô để mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng, gương mặt trắng trẻo không mấy biểu cảm, tạo cảm giác hơi lạnh lùng, có vẻ khá khó gần.

Bàng Vũ là một anh chàng mập mạp dễ thương, chiều cao cũng tương đương Trì Thanh. Nhưng nếu Trì Thanh mảnh mai “phát triển theo chiều dọc”, thì Bàng Vũ lại tròn trịa “phát triển theo chiều ngang”. Đứng cạnh Trì Thanh, sự đối lập một gầy một béo vô cùng rõ rệt.

Ngoại hình và vóc dáng của Kim Dược đều ở mức trung bình, kiểu người qua đường Giáp lẫn vào đám đông sẽ không ai nhận ra, khí chất trông khá thư sinh, đeo một cặp kính gọng bạc.

Tạ Minh Triết chủ động bước tới chào hỏi họ: “Chào mọi người.”

Nhìn thấy chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt, Bàng Vũ không dám tin, trố mắt nhìn: “Cậu chính là… Chú Béo trong game đó hả?”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Vâng, em đặt đại một cái tên trong game thôi ạ.”

Bàng Vũ vẻ mặt như sắp sụp đổ: “A a a tôi mới là Chú Béo được chưa! Cậu cao thế gầy thế mà lại đặt tên là Chú Béo, đây không phải là đang chọc tức tôi sao?”

“Tiểu Bàn, bình tĩnh nào.” Kim Dược đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: “Trong game đừng nói là thay đổi vóc dáng, ngay cả chuyện tùy tiện đổi giới tính cũng rất phổ biến.”

“…” Bàng Vũ không thể phản bác.

Vẻ mặt Trì Thanh rất bình thản, cô không thích nói nhiều, chỉ gật đầu với Tạ Minh Triết coi như chào hỏi.

Anh Trần cười nói: “Đi thôi! Hôm nay studio có người mới, tôi xin làm chủ chiêu đãi mọi người một bữa thịnh soạn ở ngoài!”

Hiếm khi có người mời ăn, Tạ Minh Triết thực ra rất muốn đi. Nhưng lúc xuất viện bác sĩ đã dặn dò chức năng tiêu hóa của cậu vẫn chưa hồi phục, không thể chủ quan. Dù cậu rất thèm ăn đùi gà, vịt quay, sườn, thịt bò… nhưng tiếc là cơ thể cậu hiện tại chỉ cho phép uống cháo.

Tạ Minh Triết nuốt nước bọt, nói: “Anh Trần, không cần tốn kém đâu ạ, mời em uống hai bát cháo là được rồi.”

Mọi người: “?????”

Ai lại mời khách uống cháo bao giờ?

Đối diện với ánh mắt kỳ quái của cả nhóm, Tạ Minh Triết vội giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, em mới xuất viện không lâu, dạ dày không được tốt lắm, bác sĩ nói trong vòng ba ngày em chỉ có thể ăn đồ lỏng thôi, ăn thứ khác cũng không tiêu hóa được.”

Anh Trần nghi hoặc nhìn cậu: “Trước đây cậu từng nằm viện à?”

“Vâng, hôm nay em vừa mới xuất viện.”

“Vừa xuất viện đã chạy đi làm ngay, không ở nhà nghỉ ngơi vài hôm sao? Người nhà cậu không quản à?”

“Em đã trưởng thành rồi, người nhà không quản em nhiều lắm.” Tạ Minh Triết không muốn người khác biết mình là trẻ mồ côi, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.

Ba người Trì Thanh nhìn nhau, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Vừa mới xuất viện đã chạy đi làm, cũng thật là cố gắng, xem ra điều kiện gia đình của thiếu niên này chắc không được tốt.

“Haiz, cậu cũng không dễ dàng gì.” Anh Trần thở dài, quan tâm hỏi: “Vừa xuất viện đã đi làm, sức cậu có kham nổi không?”

“Không sao đâu ạ, em hồi phục rồi, với lại chơi game cũng không tốn nhiều sức lực.” Tạ Minh Triết mỉm cười, chuyển chủ đề: “À đúng rồi anh Trần, cấp độ trong game của em là 15, tối nay em sẽ cày lên 35 để cùng mọi người đi farm vật liệu.”

“Được.” Anh Trần quay sang nói với Trì Thanh: “Nếu Tiểu Tạ không ăn được đồ thịnh soạn, chúng ta cứ ăn uống đơn giản thôi. A Thanh, phiền em đi nấu một nồi cháo nhé, vài hôm nữa Tiểu Tạ khỏe lại, anh sẽ mời một bữa khác.”

“Vâng.” Trì Thanh xoay người vào bếp nấu cháo.

“Tiểu Tạ lại đây, anh dẫn cậu đi cất hành lý.” Anh Trần dẫn Tạ Minh Triết lên lầu.

Tạ Minh Triết tiện thể quan sát một lượt môi trường của studio.

Căn nhà này là một căn hộ duplex nhỏ gồm hai tầng trên cùng của một tòa chung cư. Sảnh lớn và sảnh phụ ở tầng một dùng để đặt mũ giáp, ghế xoay, ngoài ra còn có nhà bếp, phòng ăn và nhà vệ sinh. Tầng hai là nơi nghỉ ngơi, có bốn phòng, trong đó phòng ngủ chính chỉ có một chiếc giường lớn, ba phòng còn lại mỗi phòng đều kê hai chiếc giường đơn song song.

“Vốn dĩ studio của chúng ta còn có một cô bé ở chung với Trì Thanh, nhưng cách đây một thời gian cô ấy đi lấy chồng, xin nghỉ phép một tháng, anh mới phải tuyển người thay thế. Nhiều phó bản trong game bắt buộc phải có đủ năm người mới vào được.” Anh Trần châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói, “Hiện tại, Trì Thanh ở một mình một phòng, anh ở chung với Kim Dược, sau này cậu sẽ ở chung phòng với Tiểu Bàn, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề gì ạ!” Tạ Minh Triết theo anh Trần mang hành lý vào phòng ngủ.

Cứ tưởng studio cày thuê sẽ là một xưởng nhỏ tối tăm, nhưng môi trường ở đây tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Sảnh lớn ở tầng một dùng để chơi game không chỉ rộng rãi sáng sủa, mà chỗ ở trên tầng hai cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Qua khung cửa sổ sát đất ngoài ban công, còn có thể nhìn thấy khu vườn xanh um tùm phía dưới.

Tạ Minh Triết đẩy cửa sổ sát đất bước ra ban công. Cậu phát hiện ban công có diện tích rất lớn, phía trong cùng đặt một chiếc ghế tựa trông rất thoải mái, dưới ghế trải một tấm thảm lông màu trắng mịn màng. Bên cạnh ghế là một kệ hoa, trên kệ trồng vài chậu cây mọng nước, những cây này đều to bằng nắm tay trẻ con, đủ màu sắc trông vô cùng đáng yêu. Trước kệ hoa là một chiếc bàn trà bằng gỗ, đặt một bộ ấm trà, bốn chiếc chén nhỏ trắng như ngọc, vô cùng tinh xảo.

Nhìn thấy khung cảnh này, Tạ Minh Triết gần như có thể tưởng tượng ra cảnh một người nào đó vào một buổi chiều mùa hè, nằm dài trên chiếc ghế tựa thoải mái này, cầm lấy chiếc chén nhỏ tinh xảo, từ từ thưởng thức trà, thỉnh thoảng lại tưới nước cho những chậu cây mọng nước trên kệ, cuộc sống trôi qua thật dễ chịu và nhàn nhã.

Cách bài trí trên ban công hoàn toàn không hợp với cái nghề “cày game thuê” chút nào. Nhìn kỹ hơn, những bức tranh treo tường, rèm cửa sổ màu trắng tinh, giấy dán tường tông màu ấm… hoàn toàn không giống phong cách thường thấy của một studio cày game.

Tạ Minh Triết không nhịn được hỏi: “Anh Trần, căn nhà này là anh thuê ạ?” Cậu thầm nghĩ, chắc đây là do chủ nhà cũ bài trí? Dân cày game thuê làm gì có tâm trạng nhàn nhã ngồi ngoài ban công trồng hoa thưởng trà cơ chứ?

Nghe câu hỏi này, anh Trần đột nhiên im lặng, trong mắt thoáng hiện một tia đau đớn.

Người đàn ông đang hút thuốc, làn khói tỏa ra che khuất gương mặt anh. Vì vậy, Tạ Minh Triết không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, chỉ có sự im lặng rõ rệt của đối phương khiến Tạ Minh Triết nhận ra mình dường như đã hỏi điều không nên hỏi, vội vàng chữa lời: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, nếu không tiện nói cũng không sao ạ.”

Anh Trần từ từ nhả khói thuốc. Ngay lúc Tạ Minh Triết nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Đây là nhà của anh trai tôi.”

Tạ Minh Triết ngẩn người, quay đầu lại thì thấy người đàn ông đã bước đến bên cửa sổ, nheo mắt nhìn ra khu vườn phía xa, khẽ nói: “Ai lần đầu đến studio cũng đều thắc mắc, tại sao một studio cày game thuê lại được bài trí như thế này? Thực ra, căn nhà này trước kia là chỗ ở của anh trai tôi. Sau khi anh ấy đi rồi, tầng một bị tôi sửa thành sảnh chơi game, tầng hai thành ký túc xá, nhưng cách bài trí ban công thì tôi vẫn chưa từng động đến, vẫn giữ nguyên như cũ.”

Anh Trần cầm lấy chiếc chén ngọc tinh xảo trên bàn, xoay xoay trong lòng bàn tay.

Ánh mắt nặng trĩu đó khiến Tạ Minh Triết nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Ấn tượng của Tạ Minh Triết về anh Trần chỉ là một thanh niên có vẻ ngoài khá luộm thuộm, thích hút thuốc, tóc tai rối bù, áo sơ mi nhàu nhĩ như thể vơ đại mảnh vải rách nào đó trong đống rác mặc lên người, cằm còn lún phún râu, không biết đã bao lâu chưa cạo – một thanh niên nghiện net điển hình.

Thế nhưng, khi nhắc đến anh trai mình, nỗi buồn hiện rõ trên gương mặt anh khiến Tạ Minh Triết cũng không khỏi thấy nhói lòng.

Người đàn ông luộm thuộm suốt ngày chìm đắm trong game cày thuê, hóa ra trong lòng cũng cất giấu những bí mật.

Anh trai của anh ấy không lẽ đã qua đời rồi?

Tạ Minh Triết không dám hỏi, đành chuyển chủ đề: “Khụ, mọi người thường mấy giờ đi ngủ ạ?”

“Game thực tế ảo sẽ kiểm soát thời gian trực tuyến của người chơi, nên lịch sinh hoạt của chúng tôi rất đều đặn, mười hai giờ đêm đi ngủ, tám giờ sáng bắt đầu làm việc.” Anh Trần đặt chén xuống, dường như đã thoát ra khỏi dòng hồi tưởng. Anh dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, quay sang nhìn Tạ Minh Triết: “Nếu tôi đoán không nhầm, cậu hẳn là sinh viên đại học phải không? Tranh thủ nghỉ hè đi làm thêm, kiếm chút tiền sinh hoạt, đúng chứ?”

“Vâng.” Tạ Minh Triết thẳng thắn đáp, “Em là sinh viên năm nhất trường Đại học Đế Đô đối diện, ngày 1 tháng 9 khai giảng.”

“Trường đó tốt đấy. Cố gắng học hành, tốt nghiệp chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt.” Anh Trần vỗ vai khích lệ cậu, nói: “Sau khi khai giảng, nếu cậu có thời gian rảnh cũng có thể qua đây, tôi sẽ tính lương theo giờ cho cậu.” Thiếu niên một mình đi làm thêm cũng khá vất vả, anh muốn tiện thể giúp đỡ cậu một chút.

“Thật ạ?” Tạ Minh Triết vui đến mức xoa xoa hai tay.

“Ừm.” Đối diện với đôi mắt sáng ngời của cậu, anh Trần không nhịn được cười: “Tôi thấy cậu khá lanh lợi, mau chóng lên cấp 35 rồi qua đây giúp tôi.”

“Em hiểu rồi!” Nếu thật sự có thể làm thêm lâu dài tại studio gần trường này, tiền sinh hoạt mấy năm đại học của cậu sẽ không cần phải lo lắng nữa.

“Để cậu yên tâm, mà tôi cũng yên tâm, chúng ta vẫn nên ký hợp đồng lao động.” Anh Trần dẫn Tạ Minh Triết sang bên cạnh, lấy ra một bản hợp đồng mẫu, “Hợp đồng là sự đảm bảo cho cả hai bên, cậu không cần lo tôi nợ lương, mà tôi cũng nắm rõ lai lịch của cậu, chỗ tôi không thuê người không rõ nguồn gốc.”

Anh Trần lấy hợp đồng ra rõ ràng là có ý muốn tuyển dụng chính thức. Tạ Minh Triết lập tức lấy chứng minh thư ra quét vào máy tính thông minh, sau đó ký tên mình lên màn hình. Cậu thấy mục tiền lương ghi 3000, liền hỏi: “Tháng đầu em làm thực tập sinh, lương chỉ nhận một nửa thôi phải không anh?”

“Nhận đủ cả.” Anh Trần cũng ký tên, thoải mái nói: “Với khả năng tiếp thu của cậu, hai ngày là quen game này rồi, nên cứ tính theo chế độ nhân viên chính thức. Lương cơ bản là 3000, đơn hàng cậu tự nhận sẽ có thêm 10% hoa hồng, nếu việc kinh doanh tốt, cuối tháng còn có chia thưởng nữa.”

“Cảm ơn anh Trần!” Tạ Minh Triết cảm giác mình như vừa trúng số độc đắc.

“Không cần cảm ơn.” Nét chữ của người đàn ông rất phóng khoáng, tên ký trong hợp đồng là: Trần Tiêu.

Hóa ra, tên đầy đủ của anh là Trần Tiêu.

Tạ Minh Triết thầm ghi nhớ tên của người chủ đã giúp đỡ mình này.

Cất hành lý xong, Tạ Minh Triết theo Trần Tiêu xuống lầu thì Trì Thanh đã nấu cháo xong. Cháo thịt bằm rau xanh trông vô cùng hấp dẫn, ngoài cháo ra cô còn tiện tay làm thêm hai món rau xào, đều là những món dễ tiêu hóa, rõ ràng là quan tâm đến việc Tạ Minh Triết vừa xuất viện, dạ dày không tốt.

Tạ Minh Triết cùng mọi người quây quần trong phòng khách, ăn một bữa tối đơn giản.

Bàng Vũ kêu gào ầm ĩ: “Chỉ có rau xanh với cháo loãng, tôi ăn không đủ no đâu, mọi người phải biết là dạ dày của người béo lớn hơn của mọi người nhiều!” Nói rồi liền nhìn Trần Tiêu với ánh mắt tội nghiệp, “Ông chủ, tôi muốn xin nghỉ một tiếng, ra ngoài ăn thêm một cân thịt bò được không?”

Trần Tiêu đấm nhẹ vào bụng mỡ của anh ta, cười mắng: “Ăn thịt gì nữa, cậu cũng nên giảm cân đi là vừa. Nhìn Tiểu Tạ kìa, cân nặng chưa bằng một nửa của cậu.”

“…” Bàng Vũ bị chặn họng không nói nên lời, đành buông thả bản thân: “Tôi đây là gen béo bẩm sinh rồi, giảm cân cũng vô ích.”

Kim Dược đẩy gọng kính, quay sang trêu chọc: “Tôi thấy cậu lười thì có.”

Bàng Vũ mè nheo kéo tay Tạ Minh Triết: “Tiểu Tạ, cậu gầy như vậy, tôi chia cho cậu ít thịt nhé.”

“…” Tạ Minh Triết dở khóc dở cười.

Không ngờ mọi người trong studio lại hòa đồng đến vậy, không hề xa lánh cậu, ngược lại còn rất quan tâm. Cả hai kiếp cậu đều là trẻ mồ côi, bạn bè không nhiều, nhìn thấy nhóm người này trêu chọc nhau, thân thiết không khoảng cách, trong lòng cậu cũng dâng lên một chút hơi ấm.

Trùng sinh rồi mà tìm được một công việc như thế này, có lẽ là được thần May Mắn chiếu cố rồi.

Tất cả những điều này đều phải cảm ơn người chủ rộng lượng Trần Tiêu.

Chỉ có điều, anh trai của Trần Tiêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tạ Minh Triết trong lòng vô cùng thắc mắc. Xét thái độ của Trần Tiêu, anh trai anh ấy có lẽ đã gặp phải chuyện rất nghiêm trọng. Có thể là đã qua đời, hoặc vì một lý do nào đó khác, tóm lại là đã rời khỏi nơi này. Trần Tiêu sống trong căn nhà của anh trai, giữ lại ban công do anh trai bài trí trên tầng hai. Cách “tưởng nhớ một người” này khiến Tạ Minh Triết có chút xót xa.

Hy vọng đó không phải là kết cục không thể cứu vãn như “qua đời”.

Tạ Minh Triết gạt bỏ dòng suy nghĩ, việc quan trọng nhất hiện tại là phải nhanh chóng lên cấp 35, gia nhập đội của mọi người, giúp họ cày vật liệu.

Dù sao thì, kể từ khoảnh khắc ký vào hợp đồng, cậu đã là một người cày thuê chính thức rồi.

Lời tác giả: 

Anh Trần là nhân vật quan trọng, không phải ông chủ qua đường đâu nhé :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play