Sau khi phát hiện Lâm Thanh Tuyền bị què, cũng không chữa được nữa, mấy ngày nay Phượng Miên đều rất vui vẻ, lúc nào nụ cười cũng hiện hữu trên đôi môi. Thẳng tới khi Chúc Kiều cùng Lý tẩu ngày ngày cũng theo cậu nở nụ cười, hiếm lạ cậu vô cùng, mỗi khi ôm đều không muốn buông tay. 

"Y nha~" Phượng Miên chỉ ra ngoài, lại muốn ra ngoài chơi. 

Ngày đó Tùng Mặc ôm cậu ra ngoài nhảy lên nhảy xuống, chẳng những không hề dọa sợ cậu mà ngược lại còn kích thích tâm tư muốn vui chơi của cậu. Trong lòng luôn nhớ mong việc đi chơi cho nên mỗi lần chỉ cần Tùng Mặc ôm cậu, cậu sẽ chỉ ra bên ngoài. 

Tùng Mặc nào dám tùy tiện ôm tiểu công tử ra ngoài chạy loạn, chỉ có thể ôm cậu nhảy lên cái cây trong viện. 

Phượng Miên nhìn trái nhìn phải, phát hiện cây trong nhà cũng rất vui, có thể nhìn rất xa, liền vui vẻ. 

"Bé ngoan, cậu phải học khinh công đi. Sau này nhớ bảo Tùng Mặc dạy cậu." Hệ thống nói. 

Phượng Miên hỏi là phải học như thế nào. 

Hệ thống đáp mỗi ngày rạng sáng trước năm giờ, Tùng Mặc sẽ rời giường. Ngày ngày luyện động tác cơ bản sáu tiếng đồng hồ, một lần luyện đã luyện hơn mười năm. Nếu Phượng Miên muốn đạt hiệu quả như Tùng Mặc, cũng phải chịu được cường độ huấn luyện không khác mấy. 

Phượng Miên hơi sửng sốt, quyết đoán uốn éo người chỉ ra bên ngoài thôn, tiếp tục kêu a a với Tùng Mặc. 

Tùng Mặc lắc đầu, hắn không dám tự mình đưa tiểu công tử ra thôn. 

Đúng lúc này ở cửa thôn bỗng có một đám người mênh mông cuồn cuộn đi tới, còn có một chiếc xe bò trong đó, một đường hướng thẳng về phía thôn. Sau khi họ vào thôn, liền đi về phía đại phòng Lâm gia. 

Phượng Miên lộ vẻ tò mò. 

Tùng Mặc trầm ngâm một lát, nói: "Tiểu công tử, chúng ta đi xem đi." 

Ánh mắt Phượng Miên sáng lên, chỉ ra ngoài. Muốn xem! 

Tùng Mặc nhảy xuống cây, nói tình huống với Chúc Kiều xong liền ôm Phượng Miên lặng lẽ tới phía đại phòng Lâm gia. Vẫn là đại thụ quen thuộc kia, từ trên cao nhìn rõ được mọi việc xảy ra bên trong. 

Nhiều người vào thôn như vậy cũng đã kinh động các thôn dân. Vốn tưởng rằng người sòng bạc quay lại nhưng nhìn thì có vẻ không giống, càng như cả già lẫn trẻ một nhà nào đó hơn. 

Ánh mắt Phượng Miên đầy sự tò mò. Những người này là ai thế nhỉ? 

Tùng Mặc lắc đầu, hắn cũng không biết. 

Thời điểm đám người Lâm Vinh Thăng từ trong phòng bước ra, một lão giả cùng bước xuống khỏi xe bò. 

Thấy lão giả kia, Chu thị rất vui, tiến lên phía trước hô to: "Phụ thân!" 

Người tới đúng là phụ thân của Chu thị, Chu lão cha, những người còn lại chính là nhóm huynh đệ tẩu tẩu cùng ngoại chất của Chu thị. 

Cả gia đình đều tới làm Lâm Vinh Thăng hết sức hoang mang, cũng mơ hồ dâng lên một dự cảm không quá tốt. 

Mấy ngày nay liên tục thỉnh lang trung tới trị cho Lâm Thanh Tuyền, ai ai cũng bảo chân gã không thể chữa được. Lang trung nối xương thật ra nói có thể miễn cưỡng nhưng sau này gã sẽ biến thành một tên què, còn phải tốn một bút bạc không nhỏ. 

Lâm Vinh Thăng ra ngoài tìm việc nhưng chưa tới Tết, cũng không có hỉ sự, không ai tới tìm ông ta làm mộc nên ông ta chỉ kiếm được một ít bạc vụn, hoàn toàn không đủ dùng. 

Lâm Vinh Thăng cũng từng nghĩ đi mượn Lâm Thanh Huyền nhưng trước đó Chu thị đã nói toàn bộ mười lượng bạc còn thừa đã mượn hết, số tiền này trong thôn đã là không nhỏ, ông ta cũng không thể bức tới cửa làm người trong thôn chê cười, chỉ có thể chờ Lâm Thanh Huyền quay về lại nói. Nhưng không ngờ lại chẳng chờ được tới ngày hắn trở về, ngoại gia Chu thị đã tới trước. 

"Thông gia, các ngươi tới thăm Thanh Tuyền sao?" Lâm Vinh Thăng đi lên nói, mà ông ta cũng chỉ có thể nới như vậy. 

Chu lão cha gật đầu: "Chúng ta tới một là để xem thương thứ của Thanh Tuyền, hai cũng là vì nữ nhi này của ta." 

Lâm Vinh Thăng âm thầm nhíu mày, nhìn về phía Chu thị. 

Mà Chu thị lại tránh ánh mắt ông ta. 

Tâm Lâm Vinh Thăng chìm xuống: "Trưởng nhi tức hiền huệ hiếu thuận, Lâm gia chúng ta cũng không bạc đãi nàng, ngươi có thể yên tâm." 

Chu lão cha không tiếp lời, chỉ nói muốn thăm Lâm Thanh Tuyền. 

Thời điểm bọn hắn đi vào nhà, Phượng Miên liền không nhìn được nữa. 

Cậu cùng Tùng Mặc là tới xem trộm, còn là ban ngày ban mặt nên dù Tùng Mặc có muốn lật mái ngói lên nhìn lén thì ôm cậu cũng không tiện, còn dễ dàng bị người khác phát hiện, cho nên chỉ có thể đợi. 

Đợi trong chốc lát, Phượng Miên đã có hơi mệt mỏi, liền thấy một đám người Chu gia xếp thành hàng bước ra. 

Sắc mặt của Lâm Vinh Thăng không quá đẹp. 

Phượng Miên nghe bọn hắn lời qua tiếng lại một lúc mới biết được hóa ra là Chu thị muốn hòa li với Lâm Thanh Tuyền. 

"Hòa li là cái gì? Ly hôn sao?" Phượng Miên hỏi hệ thống. 

Hệ thống trả lời đúng. 

Phượng Miên tò mò nhìn đám người bên dưới. 

Chu gia người đông thế mạnh, hai phu thê Lâm Vinh Thăng căn bản không phải đối thủ. Lâm Thanh Tuyền lại nằm liệt trong phòng, Chu thị lôi kéo nhi tử trốn đằng sau Chu gia, thắng bại vừa nhìn đã hiểu ngay. 

Tùng Mặc cau mày, không quá muốn để Phượng Miên nghe được những lời mắng chửi dơ bẩn kia, liền che kín lỗ tai cậu. 

Phượng Miên xoay đầu: ??? 

Phía dưới, hai phu thê Lâm Vinh Thăng chỉ kém chút nữa liền động thủ với Chu gia. 

Hai người tin tưởng vững chắc chân của Lâm Thanh Tuyền có thể trị khỏi, người Chu gia lại không tin, mắng Lâm Thanh Tuyền là một tên ma bài bạc, còn nói bọn hắn ăn uống xem bệnh có cái nào không cần tiền, không cho hòa li chính là cố ý kéo Chu thị vào hố lửa. 

"Ta có tay nghề, còn có thể kiếm tiền. Lâm gia chúng ta sẽ không nghèo đến nỗi không có gì để ăn." Lâm Vinh Thăng kiên cường nói. 

"Đánh rắm! Hai ngày trước, cửa tiệm mộc trong huyện thành đã thỉnh một thợ thủ công có kinh nghiệm từ nơi khác tới. Nhân gia đa dạng mới mẻ, nhà có tiền đều sẽ chỉ định hắn là, việc. Đơn đặt hàng đều đã kéo dài tới tận năm sau, đã sớm không có ai muốn tìm ngươi nữa." Một huynh đệ Chu gia nói. 

Lâm Vinh Thăng cả kinh, ông ta căn bản chưa từng nghe nói tới chuyện này. 

Vương Tú Phương không cam lòng yếu thế, chống nạnh nói: "Dù chúng ta không còn sống được bao lâu nữa thì Thanh Tuyền vẫn còn một đường đệ chính là đại tà tử thư viện Thanh Phong, sau này sẽ khảo trúng Trạng Nguyên, chúng ta sẽ còn thiếu ăn uống sao?" 

"Nhi tử phân gia còn mặc kệ các ngươi dọn đi, các ngươi còn trông chờ vào tú tài lão gia? Ban ngày ban mặt, còn nằm mơ hão huyền." Người Chu gia hoàn toàn không cho Vương Tú Phương mặt mũi. 

Nghe Vương Tú Phương còn nhớ thương phụ thân mình dưỡng bọn hắn, Phượng Miên chỉ cảm thấy đám người này đúng là không biết xấu hổ. 

Muốn hại cha cậu, giờ còn muốn cha cậu coi tiền như rác dưỡng lại, quá xấu rồi! 

Phượng Miên nắm chặt nắm đấm nhỏ, muốn đánh người. 

Trận khôi hài này giằng co rất lâu, tới cả trưởng thôn cùng tộc lão Lâm thị cũng tới. 

Chu gia không chịu bỏ qua, mặt mũi đại phòng Lâm gia đều mất hết. Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Tuyền thật sự không thể chịu nổi nhục nhã nữa, đáp ứng sẽ hòa li với Chu thị mới xem như kết thúc. 

Thời điểm rời đi, Chu thị cũng dẫn theo nhi tử năm tuổi, đại phòng Lâm gia lập tức trở nên quạnh quẽ hơn rất nhiều. 

"Tạo nghiệt a! Tạo nghiệt a! Thế này, Thanh Tuyền của chúng ta còn sống như thế nào nữa!" Vương Tú Phương ngồi ở trước cửa một bên khóc ròng, một ben chửi Chu thị không giữ phụ đạo, sau này nhất định sẽ gặp xui xẻo, bị người ta vứt bỏ các thứ. 

Khuôn mặt Lâm Vinh Thăng như già thêm mười tuổi, không muốn hàng xóm nhìn trộm nữa liền đóng lại đại môn. 

Phượng Miên cũng đã được Tùng Mặc ôm về nhà, nghe hắn kể lại chuyện vừa nãy cho mẫu thân nghe. 

Chúc Kiều có chút ngoài ý muốn: "Thời điểm Chu thị tới mượn bạc, ta còn tưởng nàng ta sẽ sống cả đời với Lâm Thanh Tuyền nữa cơ." 

Không ngờ mới chỉ qua mấy ngày, Chu thị đã hòa li với Lâm Thanh Tuyền. 

Lý tẩu lại không thấy quá bất ngờ. Phu thê nghèo hèn trăm mối lo, huống chi Lâm Thanh Tuyền dính vào bài bạc đã trở thành một phế nhân, tuy Chu thị đã sinh hài tử nhưng vẫn còn rất trẻ, sao lại cam tâm tiếp tục phí hoài cả đời như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play