"Đúng là không biết nuôi mày có cái ích lợi gì! Tới cả thi cũng thi không tốt! Giáo viên chủ nhiệm gọi điện tới, tao cũng không còn mặt mũi nào mà nghe. Loại người vô dụng như mày nên làm cô nhi! Trừ bỏ bọn tao, còn ai nguyện ý nhận nuôi mày nữa chứ! Mày báo đáp bọn tao như vậy hả?!" 

"Mẹ, lúc thi toán, bụng con bị đau..." 

"Còn dám cãi!" 

Một cái gạt tàn thuốc đập trúng trán thiếu niên, làm trán cậu chảy máu. 

Tiếng quát mắng tức giận vẫn không ngừng vang lên. 

"Đồ mày ăn mày mặc có cái nào là không phải mua bằng tiền mồ hôi nước mắt tao vất vả kiếm được! Mỗi ngày bố mày phải cúi đầu khom lưng cho mày ăn mặc, mày lại chỉ thi được hạng hai, làm bố đây mất hết mặt mũi! Để xem tao có đánh chết mày không!" 

"Bố, đừng đánh nữa! Lần sau con nhất định sẽ thi được hạng nhất! Bố ơi!!!" 

Từng trận roi quất xuống như hạt mưa cùng tiếng thét chói tai vẫn đang không ngừng vang vọng bên tai thiếu niên, cuối cùng đã đột nhiên im bặt ngay khi cậu không chút do dự lao ra giữa đường để cứu một cô bé đang đuổi theo quả bóng bay. 

Linh hồn cậu nức nở trong bóng đêm... 

“Tích! Chúc mừng ký chủ Phượng Miên đã trói định thành công hệ thống bảo hộ bé ngoan.”

“Ký chủ Phượng Miên xả thân cứu người, công đức nồng hậu, được khen thưởng trói định với hệ thống bé ngoan, bảo hộ ký chủ trưởng thành một cách vui vẻ khỏe mạnh.”

“Bé ngoan, sau này tôi sẽ làm bạn bảo hộ cậu. Cậu sẽ không gặp phải loại bố mẹ xấu xa như trước nữa. Tôi sẽ cùng cha nương ruột của cậu cùng nhau bảo hộ cậu hạnh phúc lớn lên.” 

"Thật sao?" 

“Thật. Nếu bé ngoan không tin, vậy cứ để tôi thay cậu làm một khảo nghiệm nho nhỏ trước đi.”

"Đi nào bé ngoan, không cần sợ." 

Trong bóng đêm, cuối cùng linh hồn kia không còn nức nở nữa, dũng cảm nâng bước chân đi về phía ánh sáng hiện ra. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Năm Khánh Hi thứ hai mươi bảy triều Đại Chu. 

Thời tiết đã vào hạ, hai ngày nay vô cùng oi bức. Những áng mây trên đỉnh đầu đã bị thái dương đè ép hai ngày, không thấy nửa giọt mưa nào rơi xuống, nhưng hôm nay ở thôn Lâm gia huyện Thanh Phong lại rất náo nhiệt. 

Thê tử của Lâm tú tài đã hoài thai đủ tháng, sáng nay hài tử muốn sinh, bà đỡ cùng vú già đều đang bận rộn ở trong phòng sinh. 

Lâm tú tài chi chủ một nhà cũng xin nghỉ trở về từ thư viện Thanh Phong, giờ phút này đang đứng trong nhà chính, lo lắng nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. 

Nghe giọng nói cất cao của bà đỡ cùng thanh âm dần dần suy yếu của sản phụ trong phòng, thật sự làm người ta căng thẳng lo lắng. 

"Nương tử cố lên, hài tử sắp ra rồi!" 

"Mau! Mau lấy một lát sâm tới để nương tử ngậm vào!" 

Lâm tú tài canh giữ bên ngoài thật sự không nhịn nổi nữa, tới gần phòng ngủ nói vào bên trong qua cánh cửa: "Thê tử, chớ sợ! Cố lên! Vi phu sẽ luôn ở nơi này thủ ngươi!" 

Lâm tú tài là người đọc sách, luôn luôn rụt rè, hôm nay khó có khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài. 

Có lẽ do lát sâm kia đã nổi lên tác dụng, cũng có thể là do Lâm tú tài đã để lộ cảm xúc, Chúc Kiều cảm nhận được sự lo lắng cùng để ý của tướng công nên nhất thời sức lực lại dâng lên, hung hăng cắn răng, lần nữa gắng sức. 

Hài tử trong bụng hình như cũng không muốn từ bỏ, dưới sự trợ giúp lưu loát của bà đỡ đã thuận lợi được sinh ra, tiếng khóc vang lên rung trời. 

"Ầm ầm!" 

Bên ngoài, những giọt mưa đã ấp ủ mấy ngày rốt cuộc cũng nặng nề rơi xuống cùng tiếng sấm vang lên, xóa bớt được áp lực nặng nề nôn nóng trong lòng người. 

Người trong phòng lẫn ngoài phòng đều nghe được động tĩnh, nhịn không được lộ vẻ vui mừng. 

"Chúc mừng Lâm tú tài! Mẫu tử bình an! Hài tử này vừa sinh ra đã mang tới động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là đứa có phúc khí." 

Vú già lau sạch sẽ cho hài tử xong liền đặt vào trong tã lót mềm mại, sau đó đặt lên tay Lâm Thanh Huyền. 

Chiếc tã lót nho nhỏ, mềm mại đến khó có thể tưởng tượng. Động tác của Lâm Thanh Huyền cứng đờ, cẩn thận ôm hài tử vào trong ngực. Hắn cúi đầu, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt đen nhánh to tròn, không khỏi âm thầm kinh ngạc. 

Phượng Miên mở mắt trong cái ôm ấm áp. Trẻ con vừa sinh ra sẽ không nhìn rõ lắm, chỉ thấy được một bóng dáng mông lung nhưng cậu biết dù có cách một cái lự kính mông lung vẫn không ngăn được sự thật rằng người có diện mạo xuất sắc trước mặt này chính là thân phụ hiện tại của cậu. 

“Bảo bảo, khảo nghiệm bắt đầu rồi.” 

Lâm Thanh Huyền tận mắt thấy đôi con ngươi của con mình chậm rãi từ màu đen biến thành màu ngân bạch vô bi vô hỉ, cứ thế lẳng lặng nhìn hắn. 

Cho dù là người lấy thành tích khảo thí đứng đầu tiến vào thư viện Thanh Phong, cũng là người được xưng là đệ nhất tài tử thư viện Thanh Phong thì vào giờ khắc này, Lâm Thanh Huyền cơ hồ không thể nhúc nhích, tim như trật nhịp. 

"Lâm tú tài?" Giọng nói của vú già vang lên. 

Trong nháy mắt, Lâm Thanh Huyền đã tỉnh táo lại, theo bản năng vươn tay che đôi mắt của nhi tử. 

"Sao ngài lại che mắt hài tử?" Vú già khó hiểu hỏi. 

Lâm Thanh Huyền nghe thấy mình ngữ khí trấn định đáp: "Nghe nói đôi mắt của hài đồng mới sinh rất yếu ớt, không thể nhìn ánh sáng quá mãnh liệt, nếu không sẽ làm mắt bị tổn thương." 

Nghe vậy, vú già không khỏi bội phục, nghĩ thầm: Không hổ là đại tài tử, tới cả chút việc nhỏ không đáng kể này cũng biết. Chúc nương tử thật là có phúc khí, gả cho một tướng công tài hoa như vậy còn chưa tính, tướng công lại còn ôn nhu săn sóc. Không giống mấy tên nam nhân thối kia, bản lĩnh chẳng có mấy ai nhưng thủ đoạn giả thanh cao lại là nhất đẳng. Đừng nói là nói lời quan tâm, bảo bọn hắn ôm hài tử một chút mà cứ như muốn mệnh của bọn hắn vậy! Đặc biệt là những nữ oa, sách! Cứ như chính bọn hắn không được nương minh sinh ra mà đột nhiên nhảy từ kẽ đá ra vậy! 

"Ngài nói rất đúng. Hài tử vừa mới sinh ra xác thật không thể nhìn thấy áng sáng quá mạnh, nhưng đây đang là ở trong phòng, sẽ không có việc gì." Vú già nhìn động tác cứng đờ của hắn, liền muốn ôm hài tử giúp hắn. 

Ai mà biết Lâm Thanh Huyền lại không chịu, còn ôm hài tử lùi ra một bên. 

Vú già có chút kinh ngạc. 

"Lý tẩu, ngươi đi giúp bà đỡ chiếu cố thê tử ta trước đi. Hài tử cứ giao cho ta." Lâm Thanh Huyền nói. 

Vú già không khỏi mỉm cười, lần nữa cảm thán trong lòng một tiếng đại tài tử đúng là thương thê tử, sau đó mới xoay người đi vào gian trong. 

Sau khi vú già rời đi, Lâm Thanh Huyền mới nhẹ nhàng dời bàn tay che ở trước mặt nhi tử. Lần nữa đối mặt với đôi mắt ngân bạch kia, hắn lại cảm giác trấn định hơn vừa nãy rất nhiều. 

Lâm Thanh Huyền nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nhi tử, cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Hài tử ngươi đúng là vừa sinh ra đã cấp cho vi phụ một nan đề a. Thế nhân toàn ngu muội, bọn họ không thể đối mặt với sự tình quá khác thường. Sau này, chỉ sợ họ sẽ sợ hãi ngươi, xa lánh ngươi." 

Phượng Miên hiểu rõ, nội tâm khổ sở. Người phụ thân này cũng định vứt bỏ cậu sao? 

"Nhưng có vi phụ ở, sẽ luôn bảo hộ ngươi chu toàn. Nghe nói Lĩnh Nam có giao sa mỏng như cánh ve, che mắt cũng không ảnh hưởng tới thị lực, vừa có thể có tác dụng che lấp. Tuy thứ này có hơi khó tìm nhưng vi phụ sẽ tìm được cách mua, trước tiên phải ủy khuất ngươi dùng sa mỏng bình thường che mắt vậy." 

Nói tới đây, Lâm Thanh Huyền tạm dừng một chút tự hỏi rồi mới nói tiếp: "Không biết nương ngươi có thể tiếp thu không. Nếu không thể, vi phụ chỉ có thể mang ngươi bên người, lại thuê một hạ nhân câm chiếu cố ngươi vậy. Chờ vi phụ thông qua kỳ khảo thí mùa xuân với mùa thu, sẽ có thể chiếu cố ngươi ổn thỏa hơn." 

Hắn cúi đầu nhìn Vệ Miên, nói: "Nhìn dáng vẻ này, vì ngươi, vi phụ cũng nhất định phải bước lên được thượng nhân chi vị (vị trí cao)." 

Phượng Miên sợ ngây người, không dám tin nhìn Lâm Thanh Huyền. 

Dưới sự giải thích của hệ thống, cậu đã hiểu "kỳ khảo thí mùa xuân cùng mùa thu", "thượng nhân chi vị" trong miệng Lâm Thanh Huyền là có ý gì. Cậu chỉ không ngờ là đối phương thật sự nguyện ý tiếp nhận cậu, còn nguyện ý nghĩ cách bảo hộ cậu. 

Cậu không phải lần nữa tao ngộ vận mệnh bị vứt bỏ hay gặp lại đôi bố mẹ nuôi đáng sợ như trước nữa. 

“Bảo bảo, hiện tại cậu đã nguyện ý tin tưởng tôi chưa?”

Thật ra hệ thống cũng đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nó tỉ mỉ lựa chọn Lâm Thanh Huyền chính là vì biết đối phương không phải người bình thường, quả nhiên hắn thật sự có được trí tuệ kinh người. Người phụ thân này, quả nhiên chọn không sai! 

Đương nhiên, nếu xuất hiện trường hợp ngoài ý muốn, nó cũng sẽ mang theo bảo bảo rời đi. 

Phương Miên gật đầu trong tiềm thức. Cậu nguyện ý tin, hệ thống thật sự không lừa mình. Cậu nhìn Lâm Thanh Huyền, "a a" hai tiếng, vươn cánh tay nhỏ mềm mại nhỏ bé bắt được...một ngón tay của hắn. 

Lâm Thanh Huyền nhẹ nhàng chấn động, nghiêm túc nhìn hài tử mềm mại trong tã lót, cảm nhận một cỗ lực lượng nhỏ bé nhưng lại vô cùng kiên định. Giống như hài tử này nghe hiểu lời hắn nói vậy, cũng đã chấp nhận người phụ thân là hắn. 

Mà trong ánh mắt của Lâm Thanh Huyền, đôi con ngươi ngân bạch của Phượng Miên đã chậm rãi biến lại thành màu đen nhánh. 

Đôi mắt đen nhánh kia chuyên chú nhìn Lâm Thanh Huyền, bên trong rõ ràng là ảnh ngược chính gương mặt của hắn. 

Phượng Miên còn chưa thấy rõ được bộ dáng của Lâm Thanh Huyền nhưng cậu đã nhận định đối phương là phụ thân mình ở trong lòng. Cậu nắm lấy ngón tay hắn không chịu buông, còn vui vẻ nở nụ cười với hắn. 

Ở trong mắt Lâm Thanh Huyền, nụ cười thiên chân này vừa đáng yêu, vừa ngập tràn tình cảm thuần túy. Hắn không khỏi lắc lắc nhẹ ngón tay, hưởng thụ cảm giác huyết mạch tương liên, khóe miệng cũng cong lên. 

Dù sao Phượng Miên cũng là hài tử mới sinh ra, rất nhanh đã mệt mỏi ngủ mất. 

Ba ngày kế tiếp, Phượng Miên đều tỉnh tỉnh mơ mơ, không biết mình đã uống sữa của ai. Chờ tới khi cậu "vất vả" tỉnh lại, mới biết được trong nhà đã có thêm một bà vú. 

Nguyên nhân chính là sữa của mẫu thân Chúc Kiều của cậu không đủ, không thể cho cậu bú no nên Lâm Thanh Huyền đã thỉnh một bà vú tới. 

Đại tài tử nổi danh của thư viện Thanh Phong, tranh chữ của Lâm Thanh Huyền luôn luôn không thiếu người mua. Cho nên cuộc sống người một nhà khá thoáng, bà vũ cũng nói thỉnh liền thỉnh. 

Tuy nhiên khi đã ngủ đủ, tỉnh táo lại tinh thần, Phượng Miên lại rất ngượng ngùng, không quá nguyện ý bú sữa của bà vú. Nhưng bé con nào chịu được cảm giác đói khát, đói quá mức, cậu chỉ có thể thỏa hiệp. 

Vốn cho rằng sẽ không có ai để ý tới chi tiết này, không ngờ mấy ngày sau, Lâm Thanh Huyền bỗng lấy ra một cái bình sữa. 

Đây chính là đồ vật hiếm lạ được bán trong cửa hàng Hưng Long, nghe nói cũng là lấy từ chỗ Lĩnh Nam bên kia, không chỉ đắt mà còn khó mua. 

Lâm Thanh Huyền cũng là nhờ vào mối quan hệ với ân sư Tề Việt Xuyên của mình, tốn không ít bạc mới đặt mua được một chiếc. 

Phượng Miên cảm động đến nước mắt lưng tròng. 

Hệ thống tự nhiên cũng vô cùng vui sướng, cứ khoe khoang mình đã tìm được một người ba tốt cho bé ngoan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play