Đại phòng Lâm gia nháo sự có thể nói là biến đổi bất ngờ, người trong thôn cũng đã được xem đủ náo nhiệt.
Sau khi Chu thị hòa li, đại môn đại phòng vẫn cứ đóng chặt, không ai ra vào.
Mọi người đều suy đoán có lẽ đại phòng đang đợi Lâm Thanh Huyền trở về sẽ chủ trì công đạo cho bọn hắn.
Cũng đúng. Ngày thường quan hệ giữa Lâm Thanh Huyền cùng Lâm Thanh Tuyền không tồi, hiện giờ Lâm Thanh Tuyền trở thành phế nhân, tức phụ cũng hòa li, hẳn là Lâm Thanh Huyền cũng sẽ không mặc kệ đi?
Tuy mọi người đều cảm thấy Lâm Thanh Tuyền nhận kết cục này cũng xem như gieo gió gặt bão, làm cái gì tốt không làm, lại dính vào bài bạc, còn to gan một hơi vay mượn sáu trăm lượng bạc như thế, làm toàn bộ gia đình chia năm xẻ bảy. Gã không thê ly tử tán, vậy còn ai nữa?
Chẳng qua xem náo nhiệt mà, có ai mà ngại nhiều cơ chứ?
Vậy nên người trong thôn chờ Lâm Thanh Huyền trở về một lúc một nhiều, những tiểu tức phụ thẩm thẩm bá nương nhàn rỗi không có việc gì cũng sẽ chạy tới nhà Lâm Thanh Huyền. Mặt ngoài là bồi Chúc thị trò chuyện giải sầu, bên trong lại ngầm hỏi thăm khi nào Lâm Thanh Huyền trở về.
Chúc Kiều biết được suy nghĩ của các nàng, rất là buồn cười.
"Ngươi xem các nàng kia, đều muốn xem náo nhiệt." Chúc Kiều nói với Lý tẩu.
Lý tẩu: "Đó cũng là do Lâm tú tài có bản lĩnh, ai cũng muốn biết ngài ấy sẽ ra chủ ý gì."
Chúc Kiều lắc đầu, trong lòng nàng không muốn trượng phu quản chuyện đại phòng, nhưng những người khác lại không biết mưu kế của hai phụ tử Lâm Vinh Thăng.
Bên ngoài Lâm Vinh Thăng vẫn là đại bá của trượng phu, việc này trượng phu trốn không thoát. Cũng may trượng phu luôn luôn có chủ kiến, khẳng định đã sớm nghĩ cách xử lý rồi.
"A nha..."
Trên giường, Phượng Miên trở mình với ý đồ muốn bò dậy, nhưng đã nỗ lực một lúc lâu vẫn không gặt hái được thành quả.
Chúc Kiều mỉm cười nhìn nhi tử ngã phịch trên giường, chút phiền não trong lòng cũng tan thành mây khói.
Nhìn mẫu thân rốt cuộc cũng nở nụ cười, Phượng Miên không ngại mệt lại dùng sức cố gắng bò dậy một hồi lâu liền không nhúc nhích nữa, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang hoài nghi nhân sinh.
Chúc Kiều bế nhi tử lên, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cậu: "Bé ngoan của chúng ta giỏi quá. So với hôm qua, sức lực đã lớn hơn rất nhiều rồi. Mẫu thân rất vui."
Phượng Miên bị hôn đến ngượng ngùng, được khen cũng ngượng ngùng nhưng vẫn nỗ lực mặt dán mặt với mẫu thân.
Chúc Kiều cảm thụ được khuôn mặt mềm mại của nhi tử ngoan ngoãn nhà mình, tâm cũng bị manh hóa.
Qua hơn mười ngày, Lâm Thanh Huyền rốt cuộc cũng tiến thẳng về nhà trong sự chờ mong của mọi người.
Thấy giọng nói của Lâm Thanh Huyền, Phượng Miên lập tức xoay đầu, vươn ngón tay ra bên ngoài.
Chúc Kiều ôm cậu ra ngoài, vừa lúc thấy Lâm Thanh Huyền bước qua đại môn.
"A nha!" Vừa thấy thật sự là phụ thân, Phượng Miên lập tức vui vẻ dang hai tay.
Lâm Thanh Huyền đã một đoạn thời gian không được gặp bé ngoan nhà mình, đã sớm nhớ tới không thở được, vội vàng ôm lấy cậu: "Bé ngoan, có nhớ phụ thân không?"
"A ê â!" Nhớ nha!
Nghe hiểu ngữ khí khẳng định của nhi tử, tâm tình của Lâm Thanh Huyền cũng vô cùng vui sướng. Hắn liền biết bé ngoan thích nhất người cha là hắn mà, nhất định rất nhớ mình.
"Nương tử, ngươi xem bé ngoan của chúng ta có phải lớn hơn rồi không?" Lâm Thanh Huyền cảm giác như mới một đoạn thời gian không thấy, nhi tử đã lớn hơn.
Chúc Kiều trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Tiểu hài tử một ngày lại một dạng. Ngươi vừa đi thư viện đã đi gần một tháng, hắn có thể không lớn lên sao?"
"Đều là vi phu không phải. Một tháng này, vất vả ngươi rồi." Lâm Thanh Huyền chậm rãi nói.
Chúc Kiều đương nhiên không thật sự trách hắn, gần một tháng không gặp, nàng cũng rất nhớ trượng phu.
Lâm Thanh Huyền cũng muốn vào nhà trò chuyện với nương tử nhưng còn chưa đợi hắn đi vào, trước đại môn đã có người tới.
"Là Thanh Huyền đã về sao?" Người tới chính là Lâm Vinh Thăng.
Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Huyền chậm rãi thu lại, nói với Chúc Kiều: "Nương tử, ngươi cùng bé ngoan ở nhà chờ ta, ta đi một chút sẽ về."
Chúc Kiều hơi lo lắng nhìn hắn.
Lâm Thanh Huyền lại nhẹ giọng nói: "Không cần sợ, ta đều có chủ ý."
Chúc Kiều gật đầu.
Nhận ra phụ thân chuẩn bị đưa mình cho mẫu thân, Phượng Miên vội vàng túm chặt vạt áo của Lâm Thanh Huyền, duỗi tay chỉ ra ngoài kêu.
Phụ thân đừng để con lại! Con muốn đi xem náo nhiệt!
Lâm Thanh Huyền bóp bên má mềm mại của cậu, nói cho cậu biết hôm nay không thích hợp để dẫn cậu đi xem náo nhiệt, liền đưa cậu cho Chúc Kiều.
Phượng Miên không cam lòng, vẫn thò tay về phía Lâm Thanh Huyền, có chút sốt ruột.
Con bảo đảm sẽ ngoan ngoan xem náo nhiệt không gây ra tiếng động! Phụ thân dẫn con theo với!
"Hài tử này, cũng không biết sao lại có nhiều tâm tư muốn xem náo nhiệt như thế? Hồi náo nhiệt nào cũng muốn xem." Chúc Kiều nói.
Lâm Thanh Huyền biết nhi tử không giống người thường, tiểu hài tử bình thường cũng không thể so sánh nhưng lát nữa hắn sẽ làm những chuyện không muốn nhi tử tiếp xúc quá lớn, cũng không muốn nhi tử tới đại phòng Lâm gia, miễn lây dính vận rủi.
"Bé ngoan nghe lơi, phụ thân rất nhanh sẽ trở lại." Lâm Thanh Huyền đơn giản sửa sang lại y phục, xoay người liền lạnh mặt, cùng Tùng Mặc đi ra đại môn.
Phượng Miên chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân rời đi, bẹp bẹp miệng.
Chúc Kiều nào có thể nhìn nhi tử như thế, vội ôm cậu vào trong phòng dỗ dành.
Không thể xem náo nhiệt, Phượng Miên ghé người lên vai mẫu thân, cực kỳ mất mát.
Bên kia Lâm Thanh Huyền cùng Tùng Mặc ra cửa, liền thấy Lâm Vinh Thăng đứng chờ trước đại môn.
Thấy hắn ra ngoài, trên mặt Lâm Vinh Thăng đều là vui mừng, ngữ khí ngưng trọng nói: "Thanh Huyền, mau đi xem đại ca ngươi đi! Trong nhà đã bị đạp hư đến không ra hình ra dạng nữa rồi."
Lâm Thanh Huyền thở dài: "Đại ca chịu khổ rồi. Ta cũng vừa mới nghe Tùng Mặc kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, đang muốn qua đó nhìn xem."
Thấy dáng vẻ như sẽ không mặc kệ bọn hắn của Lâm Thanh Huyền, Lâm Vinh Thăng cũng nhẹ nhàng thở phào.
Trước khi Lâm Thanh Huyền quay về, ông ta không phải thật sự không ra khỏi nhà. Ông ta đã lặng lẽ tới huyện thành một chuyến, phát hiện cửa tiệm mộc kia quả nhiên đã thỉnh một thợ thủ công tay nghề cực tốt về, tiểu nhị bên trong đi tới đi lui, khí thế ngất trời.
Mà ông ta đã đi hỏi vài nhà mình quen biết, đối phương đều nói không có đồ mộc gì cần thuê làm. Ông ta dạo quanh một vòng cũng không nhận được công việc gì, chỉ có thể trầm mặc về thôn.
Chu gia không lừa ông ta. Hiện giờ toàn bộ đơn đặt hàng đồ mộc cơ hồ đều đã bị cửa tiệm kia ôm đồm, ông ta không thể kiếm được việc.
Sau khi ở nhà tự hỏi vài ngày, ông ta lại lặng lẽ tới huyện thành muốn hỏi cửa tiệm mộc có chiêu thợ không. Không thể tự mình nhận đơn, vậy làm công trong tiệm cũng là một đường ra, mỗi tháng tiền lương sẽ không quá thấp.
Ai mà biết, cửa tiệm kia căn bản không chiêu ông ta.
Không có cách nào, Lâm Vinh Thăng chỉ có thể lại về thôn.
Ông ta cũng không rõ vì sao tình hình lại thay đổi nghiêng trời lở đất như thế này. Rõ ràng một tháng trước, Lâm gia ông ta vẫn hài tử thịnh vượng, ăn mặc không lo. Chờ tới khi mưu kế thế thân của ông ta thành công, già trẻ một nhà bọn hắn liền có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Hiện giờ, tất cả đều đã thay đổi.
Nghĩ như vậy, Lâm Vinh Thăng nhịn không được hướng ánh mắt không cam lòng nhìn Lâm Thanh Huyền. Nhìn thân hình nhẹ nhàng đĩnh bạt của hắn, lại nghĩ tới dáng vẻ què chân của đại nhi tử mình, cứ nhịn không được cảm thấy phẫn hận.
Vì sao đệ đệ của ông ta lại may mắn như vậy?
Người cũng đã chết, nhi tử sinh ra vẫn có thể xuất sắc như vậy, ép các nhi tử của ông ta tới gắt gao. Vốn tưởng có một cơ hội bước lên trời, nhưng hiện tại đã không còn gì nữa.
Sao người gặp xui xẻo không phải nhi tử của đệ đệ ông ta?
Tùng Mặc đi đằng sau Lâm Thanh Huyền, thu hết vào mắt biểu tình biến hóa của Lâm Vinh Thăng, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn không nhìn ông ta nữa, xoay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Huyền.
Lâm Vinh Thăng còn muốn coi công tử của hắn như cọng rơm cứu mạng, không ngờ hết thảy tao ngộ đại phòng Lâm gia gặp phải đều có bút tích của công tử ở đằng sau. Nhưng mới chỉ nhẹ nhàng dụ dỗ một cái đã có thể làm Lâm Thanh Tuyền đánh bạc tới táng gia bại sản, một chút thúc đẩy nho nhỏ đã có thể làm Chu thị gấp không chờ nỗi dẫn theo nhi tử hòa li.
Một tháng trôi qua, đại phòng Lâm gia chỉ là cảnh còn người mất.
Thời điểm Lâm Thanh Huyền tới đại phòng Lâm gia, thôn trưởng cùng tộc lão Lâm thị cũng đã tới.
Lâm Thanh Huyền là hy vọng toàn thôn họ, Lâm thị nhất tộc tự nhiên cũng muốn biết thái độ của hắn đối với đại phòng Lâm gia, sau đó sẽ quyết định phải đối đãi với đại phòng như thế nào.
Đại phòng Lâm gia vốn náo nhiệt, giờ lạnh lẽo cô quạnh, trong phòng cũng lộn xộn, không hề được xử lý.
Lâm Thanh Tuyền nằm trong phòng, không khí toàn mùi dược, rất không dễ ngửi. Vốn đang vẻ mặt tối tăm nằm đó, vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ánh mắt gã liền thay đổi.
"Thanh Tuyền, mau dậy đi. Thanh Huyền tới thăm ngươi này."
Trên mặt Lâm Thanh Tuyền không có vẻ vui mừng gì, chỉ nhìn Lâm Thanh Huyền không nói lời nào, ánh mắt rất cổ quái.
Thấy thế, tộc lão Lâm thị đều nhíu mày.
Lâm Thanh Huyền làm như không thấy sự oán hận của gã, chỉ hỏi: "Chân của Tuyền ca, lang trung nói như thế nào?"
"Lang trung nối xương nói có thể trị nhưng phải tốn một tuyệt bút, hiện giờ chúng ta nào có lấy ra được nhiều bạc như vậy. Thanh Huyền a, ngươi nhất định phải cứu đại ca ngươi a!" Vương Tú Phương khóc lóc.
Lâm Thanh Huyền thở dài, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Tuyền ngập tràn bất đắc dĩ cùng trách cứ, giống như thống khổ vì Lâm Thanh Tuyền đã sa đọa, cũng giống như thất vọng vì gã đã như bùn nhão không thể trát nổi tường.
"Tuyền ca, ngươi thật sự hồ đồ rồi."
Bị người mình một lòng muốn thay thế nhìn như vậy, Lâm Thanh Tuyền chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sự nhục nhã, sự không cam lòng cũng oán hận cơ hồ như muốn hóa thành thực thể trào ra.
Ngày ấy khi gã thay phụ thân đưa đồ gỗ đã làm tốt tới huyện thành đã bị một gã sai vặt lôi kéo đi uống rượu, trong lúc đó có người nói đã một đêm phất nhanh ở sòng bạc, một đêm cơ hồ đã kiếm được vài trăm lượng bạc.
Lúc ấy nghe được, gã cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ nhưng cũng chưa đến độ phải đi tới sòng bạc.
Uống rượu xong, mấy gã sai vặt liền mời gã tới sòng bạc xem náo nhiệt, gã nhất thời tâm động liền đi theo. Nửa đầu, gã đã tận mắt nhìn thấy gã sai mặt thắng ước chừng một trăm lượng.
Gã nào có thể ngồi yên được nữa, lập tức lấy bạc đặt cược. Ngay từ đầu đúng là thắng được chút đỉnh, ai mà biết sau đó vận khí của gã càng ngày càng không tốt. Gã nhất thời nhiệt huyết trào dâng, bất tri bất giác đã thu sáu trăm lượng!
Chờ tới khi gã vất vả lấy lại tinh thần, đã bị người sòng bạc đánh ra khỏi đại môn, bắt gã phải nhanh chóng trả lại bạc. Gã lấy đâu ra nhiều bạc như thế, liền mơ mơ hồ hồ về nhà không dám nhắc tới chuyện này.
Ai mà biết chưa tới hai ngày, người sòng bạc đã tự mình tới cửa, buộc gã phải trả tiền không nói, còn đánh gãy chân gã!Ngay cả tiện nhân Chu thị kia cũng dẫn hài tử chạy mất!
Nằm trên giường, gã nhất thời hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày đó, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã dẫm phải bẫy rập. Gã đã rơi vào tình huống nhà chỉ còn bốn bức tường, nhất định là có người hãm hại gã!
"Ta bị người khác hãm hại! Có người cố ý muốn ta đánh bạc thiếu nợ!" Lâm Thanh Tuyền nói.
Lâm Thanh Huyền chỉ lắc đầu, nhìn dáng vẻ cũng biết hắn cảm thấy Lâm Thanh Tuyền đang lấy cớ.
Tộc lão Lâm thị cũng cảm thấy Lâm Thanh Tuyền không biết hối cải, trong mắt lộ vẻ thất vọng.