Lâm Vinh Thăng tức tới mức suýt xỉu, ngón tay run rẩy chỉ thẳng về phía Lâm Thanh Bách, cắn răng cả giận nói: "Phân! Đều phân cho các ngươi! Phân càng xa càng tốt!" 

Lâm Thanh Bách lại chẳng để bụng. Tuy phụ thân hắn có tiền, không sao nhưng toàn bộ đều là dùng cho đại ca, hắn một chút cũng không động vào được. Hơn nữa hôm nay lấy hết bạc ra, phụ thân cũng già rồi, ai biết sau này còn có thể kiếm được bao nhiêu bạc nữa? 

Vừa nghe Lâm Vinh Thăng đáp ứng, Lâm Thanh Bách thống khoái lấy hết bạc ra. 

Cho dù có thêm bạc của hai huynh đệ nhưng còn không được bốn trăm lượng, thiếu hai trăm lượng nữa. Người sòng bạc lại không dễ lừa gạt, gom không đủ bạc, họ không có khả năng thả người. 

"Sao lại ít như vậy?" Vương Tú Phương bất mãn. 

Ngô thị cười lạnh: "Thanh Thạch chúng ta đã làm culi, chỉ mười mấy lượng bạc vẫn là Thanh Thạch cược mệnh kếm được, một nửa còn phải giao lại cho phụ thân, có thể tích cóp như thế đã là không tồi rồi." 

Nếu không phải có hôm nay, nàng ta cũng không biết trong tay lão đông tây Lâm Vinh Thăng kia có tận ba trăm lượng bạc đâu. 

Ngày thường cả nhà chật chội ở trong một nhà, trượng phu cùng tiểu đệ Thanh Bách mỗi tháng đều phải nộp bạc, hài tử ăn đơn giản, bọn hắn muốn lặng lẽ xây một cái bếp nhỏ cũng không dám. 

Nháo nửa ngày, hóa ra Lâm gia căn bản không thiếu tiền. Chẳng qua chỉ là cứ thành thật giấu đi, người có thể biết chỉ sợ cũng chỉ có đại phòng. 

Nghĩ đến đây, tâm can Ngô thị lại đau điếng. 

Mắt thấy bạc không đủ, phía sòng bạc không thả người, Lâm Vinh Thăng liền nói: "Tới nhà Thanh Huyền mượn bạc để cứu mệnh đại ca hắn." 

"Đúng đúng đúng! Hắn chính là tú tài, trong nhà nhất định có rất nhiều bạc! Thanh Tuyền là đường ca của hắn, hắn không thể thấy chết không đúng." Vương Tú Phương vội vàng nói. 

Đương nhiên, những người nghe được ngữ khí này của bà ta đều nhíu chặt mày. 

Lâm Vinh Thăng bảo Lâm Thanh Thạch đi. 

Ngô thị hừ lạnh một tiếng: "Loại chuyện này vẫn là để đại tẩu làm đi, bằng không sao này có đồn đãi gì thì sao?" 

Có chuyện tốt không nghĩ tới bọn hắn, vừa có chuyện xấu liền muốn sai sử! Cũng sắp phân gia rồi, ai còn muốn giúp Lâm Thanh Tuyền vay tiền nữa chứ? 

Ngày sau Lâm Thanh Tuyền không trả, chẳng lẽ còn muốn bọn hắn lại giúp gã trả nợ sao? Với cả chẳng lẽ tú tài nương tử là kẻ ngốc sao? 

Một chuyến này không chắc có thể mượn bạc không, bọn hắn mới không ngu mà ló đầu ra đâu. 

Chu thị bị điểm danh, sắc mặt nhất thời khó coi. 

Lâm Vinh Thăng nhìn nàng ta, nói: "Lão đại tức phụ, ngươi đi một chuyến đi." 

Ngữ khí chắc chắn kia cứ như Chu thị tới nhà Lâm Thanh Huyền liền nhất định sẽ có thể mượn bạc vậy. Hiển nhiên giống Vương Tú Phương, Lâm Vinh Thăng cũng cảm thấy Lâm Thanh Huyền không thiếu bạc, nhất định sẽ cho bọn hắn mượn bạc. 

Tùng Mặc ở trên cây cười lạnh. 

Phượng Miên lại có chút sốt ruột. Nếu bọn hắn thật sự đi vay, nếu nương không cho, những người này có thể nào nháo loạn trong nhà không a? 

Đúng lúc này, người sòng bạc đột nhiên lại đẩy Lâm Thanh Thạch ra ngoài, cầm một cây gậy gộc hung hăng đập thẳng xuống đùi Lâm Thanh Tuyền, nói: "Dong dong dài dài, còn muốn dùng tên tuổi của tú tài áp đầu chúng ta? Lão tử không thèm ăn một bộ này của các ngươi đâu!" 

"A!" Xương đùi của Lâm Thanh Tuyền trực tiếp bị đánh gãy, đau đến mức lăn lộn gào khóc. 

Tất cả mọi người đều bị một màn này dọa sợ. 

Tùng Mặc nhanh tay lẹ mắt che mắt Phượng Miên. Cậu chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lâm Thanh Tuyền, căn bản không nhìn thấy được một bàn hạ "gậy" kia. Thật ra cậu rất muốn xem, cơ mà Tùng Mặc lại không dao động, thành ra chỉ có thể nghe kịch. 

"Nhi tử của taaa!!!" Vương Tú Phương khóc lóc nhào qua, mắng to: "Sao các ngươi lại nói không giữ lời như thế?! Chúng ta đã nói sẽ đưa bạc cho các ngươi cơ mà!" 

Người sòng bạc cười dữ tợn, ước lượng cân nặng chưa tới bốn trăm lượng trong tay, nói: "Không phải vẫn giữ cho gã một mạng đấy sao? Một chân đổi hai trăm lượng, các ngươi không lỗ." 

Nói xong, người sòng bạc vẫy tay, thật sự cầm bạc rời đi. 

Thấy một màn này, Vương Tú Phương không biết nên khóc hay nên thở phào, cuối cùng vẫn là gào khóc. 

"Mẫu thân, chân ta không thể gãy được! Chân ta không thể gãy!" Lâm Thanh Tuyền không ngừng kêu đau, vẻ mặt hoảng sợ. Gã có thể cảm giác được xương đùi của mình đã hoàn toàn bị đánh gãy, vậy không phải sau này gã sẽ trở thành một tên què sao? 

Không! Không được! Gã còn phải thay thế Lâm Thanh Huyền làm quan lão gia! 

"Mau kêu lang trung!" Lâm Vinh Thăng hô. 

"Phụ thân, bây giờ chúng ta còn có bạc kêu lang trung sao?" Lâm Thanh Thạch bất đắc dĩ nói. 

Toàn bộ bạc trong nhà đều đã đưa cho sòng bạc, một đồng cũng không lưu lại, lấy cái gì mà kêu lang trung a? 

Vương Tú Phương ôm đại nhi tử, khóc tới đứt ruột gan: "Đi tới nhà Lâm Thanh Huyền! Bọn họ có bạc! Đại ca hắn đã như vậy rồi, bọn họ không thể mặc kệ a!" 

Tùng Mặc nhìn được màn này liền đã biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, liền hỏi Phượng Miên một tiếng có muốn tiếp tục xem không. 

Phượng Miên lo lắng cho mẫu thân, liền chỉ về phía nhà mình: "A nha..." 

Tùng Mặc lặng lẽ nhảy xuống đại thụ, thừa dịp những người kia không chú ý về nhà, sao đó kể lại mọi việc cho Chúc Kiều. 

Chúc Kiều lộ vẻ chán ghét. Nàng không phải thấy chết không cứu nhưng thái độ hiển nhiên kia của đám người Lâm Vinh Thăng quả thực quá ghê tởm, dù vậy thời điểm Chu thị tới cầu vay tiền, nàng lại không thể không cho. 

Người đọc sách quan trọng nhất là thanh danh, không thể để mấy lời đồn đãi như Lâm Thanh Huyền thấy chết không cứu truyền ra ngoài được. 

Tuy nhiên Chu thị vừa mở miệng đã nói muốn năm mươi lượng, Chúc Kiều cũng muốn cười lạnh. Nàng tỏ vẻ khó xử nói: "Đại tẩu, không phải ta không muốn cho ngươi mượn năm mươi lượng mà thật sự nhà chúng ta không có nhiều bạc như vậy. Hơn nữa bạc đều ở chỗ tướng công, trong tay ta chỉ còn lại mười lượng thôi." 

"Chỉ có mười lượng?" Vẻ mặt Chu thị lập tức biến đổi. 

Thật ra đối với nông hộ bình thường, mười lượng đã không phải là ít, còn là một số tiền khổng lồ. 

Nhưng một chuyến đi này của Chu thị, trong lòng nàng ta đã dự toán là năm mươi lượng, giờ lập tức giảm xuống còn mười lượng, đương nhiên sẽ cảm thấy chênh lệch. Hơn nữa rõ ràng nàng ta không tin trong tay Chúc thị chỉ có mười lượng, vậy nên trong giọng nói cũng tràn đầy vẻ không tin. 

Thật ra tới cả mười lượng Chúc thị cũng cảm thấy nhiều nhưng người trong thôn đều đang nhìn, nếu nàng đưa quá ít, sẽ bị người nhắc mãi. 

"Đúng vậy đại tẩu. Cho ngươi mượn mười lượng này, tới cả một văn tiền ta cũng không còn nữa. Không biết tướng công khi nào mới về nhà a? Ta thật sự lo lắng bé ngoan nhà ta không có bạc đủ dùng, bằng không ngươi vẫn là để lại chút ít cho ta đi." Dáng vẻ Chúc Kiều không tha, đôi mắt nhìn chằm chằm mười lượng bạc trong tay Chu thị không bỏ. 

Chu thị vội vàng nhét bạc vào trong ngực, ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi đệ muội, ta phải nhanh thỉnh lang trung về chữa trị chân cho tướng công nhà ta, ta liền không làm phiền nữa!" 

Nói xong, Chu thị như vắt giò lên cổ mà chạy, một khắc cũng không dám ở lại nữa, chỉ sợ Chúc Kiều thật sự lấy bạc về. 

Thấy Chu thị chạy nhanh như vậy, Phượng Miên nhìn mà có chút sửng sốt, sau đó liền cười ra tiếng. 

Chúc Kiều vốn dĩ đang vô ngữ, thấy nhi tử cười cũng nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng bóp bóp khuôn mặt mềm mại của đứa nhỏ: "Hài tử lanh lợi, cười vui vẻ gì thế?" 

Phượng Miên vô (số) tội nhìn mẫu thân mình, tiếng cười vẫn không ngừng lại. 

Chút không vui trong lòng Chúc Kiều rất nhanh đã hóa thành hư không. 

Chưa tới hai ngày, Phượng Miên liền nghe Lý tẩu kể nhà Lâm Vinh Thăng đã thỉnh vài lang trung tới chữa bệnh cho Lâm Thanh Tuyền, tới cả lang trung nối xương nổi danh nhất huyện thành cũng thỉnh nhưng đều nói là trị không hết, dù miễn cưỡng nắn thẳng xương lại thì tương lai cũng sẽ trở thành một tên què. 

Lâm Vinh Thăng dù không cam lòng cũng chỉ đành chấp nhận hiện thực. 

Phượng Miên nghe xong rất vui vẻ. Hai phụ tử Lâm Vinh Thăng muốn hại phụ thân cậu, hiện giờ chính bản thân lại lãnh hậu quả xấu trước. 

"Lâm Thanh Thạch cùng Lâm Thanh Bách đã phân gia, Lâm Thanh Thạch mang theo một nhà ba người tới trại nuôi ngựa Tây Sơn. Lâm Thanh Bách cũng đi theo, nói sau này sẽ an gia ở bên đó." Lý tẩu kể tiếp. 

Nghe nói trại nuôi ngựa bên đó đang chiêu những tráng hán trẻ tuổi, Lâm Thanh Thạch liền được coi trọng. Vừa lúc bên kia cũng thiếu nữ công phòng bếp liền thuê cả hai phu thê, còn đồng ý an trí hai người cùng nhi tử. 

Lâm Thanh Bách cũng là nam tử trẻ khỏe, cùng được chiêu công, liền dứt khoát đi theo một nhà Lâm Thanh Thạch rời đi. Hai huynh đệ coi như có thể chiếu ứng lẫn nhau. 

Vừa được chiêu công, hai người một khắc cũng không muốn ở lại thôn Lâm gia nữa, thu thập đồ đạc liền rời đi. 

Chúc Kiều rất kinh ngạc, không phải là do Lâm Thanh Thạch cùng Lâm Thanh Bách rời khỏi thôn Lâm gia nhanh như vậy mà là nàng nhớ phu quân từng lén lút đề qua với mình một câu rằng trại nuôi ngựa Tây Sơn là sản nghiệp của Lục gia. 

Sao trại nuôi ngựa của Lục gia có thể thiếu nhân công được? Còn vừa vặn đúng lúc chiêu công Lâm Thanh Thạch cùng Lâm Thanh Bách chứ? 

Chúc Kiều nhìn về phía Tùng Mặc, đối phương yên lặng gật đầu. 

Chờ Phượng Miên được Lý tẩu ôm ra ngoài phơi nắng, Chúc Kiều liền lặng lẽ hỏi Tùng Mặc chuyện là như thế nào. 

Tùng Mặc kể lại âm mưu thay thế Lâm Thanh Huyền của hai phụ tử Lâm Vinh Thăng cho Chúc Kiều nghe. 

Tiệc trăng tròn ngày đó của Phượng Miên, ban ngày Lâm Thanh Tuyền đại khái đã bị Bùi Kế kích thích nên tối về đã nhắc tới kế hoạch thế thân với phụ thân mình, vừa lúc bị Tùng Mặc phụng mệnh điều tra nghe lén. 

"Cho nên chuyện của Lâm Thanh Tuyền có bút tích của công tử nhưng cũng là do chính bản thân Lâm Thanh Tuyền tham lam, vừa bị dụ dỗ vài câu đã lập tức mượn sáu trăm lượng." Tùng Mặc nói. 

Nghe từ đầu tới cuối, Chúc Kiều chỉ cảm thấy sau lưng toát hết mồ hôi lạnh. Kế sách của hai phụ tử Lâm Vinh Thăng thật sự quá ác độc! Thế mà nàng còn cho Chu thị mượn mười lượng! Sớm biết như vậy, một văn tiền nàng cũng chẳng thèm cho! 

"Sao ngươi không nói sớm cho ta? Sớm biết vậy, ta đã đuổi Chu thị ra ngoài rồi!" 

Tùng Mặc đáp: "Công tử đã sớm có đoán trước, phu nhân không làm sai." 

Chúc Kiều biết tình hình ngày hôm đó, cả thôn đều nhìn, mười lượng bạc cứu người kia nếu không cho sẽ bị người chọc cột sống. Nhưng tưởng tượng tới tâm tư ác độc của Lâm Thanh Tuyền, nàng cứ có cảm giác mười lượng kia còn không bằng uy cẩu. 

"Lâm Thanh Thạch cùng Lâm Thanh Bách không biết âm mưu kia, việc lần này cũng là bị Lâm Thanh Tuyền liên lụy. Công tử niệm tình nghĩa lớn lên từ nhỏ, liền giúp họ kiếm một đường sống, xem như bồi thường." Tùng Mặc nói tiếp. 

Chúc Kiều không quá thích tính tình ồn ào cùng hám lợi nhỏ của Ngô thị nhưng cũng bội phục sự quyết đoán của nàng ta, cũng không có ý kiến gì với kết cục của một nhà Lâm Thanh Thạch, chỉ lo lắng phía đại phòng bên đó sẽ còn nháo ra gì đó. 

"Phu nhân không cần lo. Bên đại phòng Lâm gia sẽ không thể dậy nổi lên sóng gió gì nữa, kế tiếp công tử sẽ tự xử lý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play