Cuối cùng cũng thành công nhắc nhở phụ thân, Phượng Miên liền buông lỏng cảm giác mệt mỏi, ôm cha mình khép lại mí mắt.
Lâm Thanh Huyền phát hiện tay nhỏ của nhi tử đã rũ xuống, nhìn kỹ mới phát hiện tiểu gia hỏa cư nhiên lại ngủ mất, lập tức có cảm giác dở khóc dở cười.
Cẩn thận ôm nhi tử về phòng, đặt ở trên nôi, lại kéo chăn che lại bụng nhỏ, Lâm Thanh Huyền lẳng lặng ngồi nhìn cậu một lát mới quay lại thư phòng, gọi Tùng Mặc vào.
Hai ngày nay Phượng Miên rất vui vẻ. Buổi sáng tỉnh dậy phát hiện phụ mẫu đều ở bên cạnh, nhịn không được nở nụ cười rạng rỡ.
"Tỉnh rồi?" Nhi tử vừa động, Lâm Thanh Huyền liền tỉnh. Thấy nhi tử cười vui vẻ như vậy, hắn cũng không khỏi lộ ra ý cười.
Phượng Miên nhẹ nhàng "y a" một tiếng, Lâm Thanh Huyền liền nhỏ giọng thở dài. Cẩn thận ngồi dậy, ôm nhi tử đi thay tã, lại thay xiêm y mới, hầu hạ tiểu hài tử trắng nộn uống nãi xong mới ôm cậu tới thư phòng.
"Bé ngoan, hôm nay muốn nghe cái gì?"
Phượng Miên sợ ngây người, cậu thật sự mới qua tiệc trăng tròn thôi mà!
Nhìn nhi tử si ngốc nhìn mình, trong mắt Lâm Thanh Huyền xẹt qua ý cười. Một tay xoa bóp tay nhỏ mềm mại, ôm cậu; một tay lại dùng cái chặn giấy đè giấy, vẽ tranh.
Phượng Miên nhìn một lát liền chỉ vào bức tranh kêu lên, vui vẻ nghĩ: Là mình kìa! Phụ thân vẽ mình kìa!
Lâm Thanh Huyền nhận ra nhi tử thích, cười bóp bóp tay nhỏ của cậu thêm cái nữa, tiếp tục vẽ cho xong bức tranh.
Đảo mắt hai tháng đã trôi qua, Phượng Miên đã có thể xoay người. Dã tâm của cậu còn rất lớn, còn muốn bò dậy. Đáng tiếc lực đạo tay chân chưa đủ, nỗ lực hơn nửa ngày vẫn như rùa đen vùng vẫy trên giường, làm Chúc Kiều xem cũng hết sức vui mừng.
Thấy mẫu thân cùng Lý tẩu chê cười mình, Phượng Miên cũng không giận, nở nụ cười vô sỉ với các nàng.
Thấy thế, Lý tẩu cùng Chúc Kiều hớn hở thêm nửa ngày nữa, cười tới chảy cả nước mắt, trong miệng còn gọi cậu là "hạt dẻ cười".
"Tiểu công tử của chúng ta thật giống như tiên đồng vậy. Chỉ cần nhìn hắn, trong lòng liền nhịn không được cảm thấy vui vẻ." Lý tẩu nói.
Chúc Kiều gật đầu, nàng cũng nghĩ như thế. Tuy phu quân thường xuyên không ở bên cạnh nhưng có nhi tử bồi nàng mỗi ngày, nàng cảm thấy cuộc sống rất phong phú hạnh phúc. Hài tử khác ngày nào cũng nháo loạn, tiểu nhi tử của nàng chỉ ồn ào những lúc không thoải mái, còn lại đa số thời gian đều ngoan ngoãn tới mức làm nhân tâm mềm lòng.
Chúc Kiều bế nhi tử mở tay mở chân cố gắng nỗ lực hơn nửa ngày, định ra ngoài một chút.
Đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền tới âm thanh ầm ĩ.
"Để ta đi xem." Lý tẩu nói.
Một lát sau Lý tẩu quay lại, trên mặt nghẹn cười, ngữ khí hàm chứa chút ý vị vui sướng khi người gặp họa nói: "Phu nhân, ngài tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu! Là người của sòng bạc tới thôn, dẫn người tới đại phòng Lâm gia bên kia, nói là Lâm Thanh Tuyền thiếu sòng bạc năm sáu trăm lượng bạc mãi mà không thấy trả nên bọn họ tới đây muốn đòi nợ."
Chúc Kiều vô cùng khiếp sợ: "Năm sáu trăm lượng?!"
Cái tên Lâm Thanh Tuyền này thật sự không muốn sống nữa a! Cư nhiên dám thiếu nợ sòng bạc nhiều như vậy!
"Người sòng bạc đang nháo loạn ở bên đại phòng, còn lớn tiếng tới nỗi toàn bộ người trong thôn đều nghe được." Lý tẩu bừng bừng hứng thú kể nhưng lập tức nhắc nhở Chúc Kiều: "Phu nhân, cẩn thận đại phòng bên kia tới vay tiền. Ngài nên sớm chuẩn bị."
Chúc Kiều gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Phượng Miên nghe được chuyện cũng rất tò mò, cực kỳ muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Nhưng cậu còn nhỏ như vậy, sao mẫu thân có thể cho cậu đi được?
Thế là mặc kệ Phượng Miên nỗ lực chỉ ra ngoài cửa như thế nào, trong miệng ồn ào ra sao, Chúc Kiều cũng chẳng đáp ứng một lần.
Lúc này Tùng Mặc cũng đã tới nói: "Phu nhân, để ta đưa tiểu công tử nhìn xem, thuận tiện nhìn chằm chằm bọn hắn. Nếu bọn hắn thật sự tới đây vay tiền, ta cũng kịp thời quay về báo tin."
Chúc Kiều biết Tùng Mặc không phải người bình thường, giao nhi tử cho hắn cũng không cần lo lắng. Nhưng nhi tử chỉ là một tiểu hài tử, xem náo nhiệt gì chứ?
"A! A nha..." Phượng Miên sốt ruột. Cậu cũng muốn nhìn xem bên đại phòng Lâm gia kia có nháo ra chuyện xấu gì khác không!
Tùng Mặc lại nói: "Phu nhân yên tâm, ta sẽ không làm người khác chú ý tới tiểu công tử."
Thật sự không phải Tùng Mặc tự chủ trương mà là Lâm Thanh Huyền đã công đạo với hắn là tiểu công tử không giống tiểu hài tử bình thường, trong nhà có chuyện gì thì không cần gạt cậu nên hắn mới có thể nói như thế.
Chúc Kiều bất đắc dĩ, thấy dáng vẻ hóng hớt của nhi tử cũng đành chịu, chỉ dặn dò Tùng Mặc: "Đừng để hắn thấy mấy tình huống huyết tinh đánh nhau gì đó, lúc nên che mắt hắn lại thì cứ che đi."
Tùng Mặc gật đầu.
Phượng Miên được đặt vào trong lòng Tùng Mặc, cuối cùng cũng có thể tới tận hiện trường quan sát, liền có chút hưng phấn.
Tùng Mặc nói: "Tiểu công tử, chờ lát nữa chớ lên tiếng. Chúng ta lặng lẽ xem."
Phượng Miên gật đầu, tay nhỏ che miệng mình, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.
Tùng Mặc mỉm cười, ôm Phượng Miên lặng lẽ tới gần đại phòng Lâm gia.
Người trong thôn đều bị kinh động, đang vây quanh bên ngoài đại phòng Lâm gia.
Tùng Mặc ôm Phượng Miên lẳng lặng nhảy lên một đại thụ, có thể thấy rõ ràng toàn cảnh, cũng không có người nào biết họ nhìn lén.
Phượng Miên mở to hai mắt, thầm khen một câu "Tùng Mặc thật lợi hại" xong liền gấp không chờ nổi nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy trước đại môn đại phòng Lâm gia, một đám hán tử thân xuyên hắc y, khí thế hung ác tay đấm chân đá, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đám người đại phòng; mà Lâm Thanh Tuyền bị bọn họ ấn ở trên mặt đất.
"Giấy trắng mực đen. Lâm Thanh Tuyền tự mình ký danh, sáu trăm lượng bạc, đừng có hòng chống chế! Hôm nay các ngươi không lấy được bạc ra, vậy đừng trách chúng ta không khách khí!" Người sòng bạc hung thần ác sát nói.
Đại phòng Lâm gia nào có từng tao ngộ "chiến trận" như thế này, cả đám đều luống cuống. Vương Tú Phương khóc lóc nói muốn đoạt lại nhi tử, nhưng lại bị đám người sòng bạc tay đấm ngăn lại.
Người sòng bạc đã trải qua quá nhiều loại chuyện này, căn bản không quản Vương Tú Phương khóc lóc hay lăn lộn, dù sao cũng phải buộc đại phòng Lâm gia gom đủ bạc, nếu không sẽ đánh chết Lâm Thanh Tuyền.
Lâm Vinh Thắng bị kích thích suýt chút nữa ngất xỉu. Ông ta lấy sáu trăm lượng từ đâu ra cơ chứ!
Mấy năm nay kiếm bạc từ nghề mộc, ngoại trừ phải trợ cấp trong nhà thì cũng chỉ tích cóp gần ba trăm lượng, đây đã là cả gia sản của ông ta.
Ông ta lập tức nhìn về phía Lâm Thanh Bạch cùng Lâm Thanh Bách, nói: "Các ngươi lấy hết bạc ra đây."
Vì chưa phân gia nên toàn bộ số tiền công huynh đệ Lâm Thanh Thạch cùng Lâm Thanh Bách kiếm được đều phải đưa lại cho phụ thân, đương nhiên khẳng định đã lén lút tồn lại không ít.
Lâm Vinh Thăng biết hết, trước kia luôn mắt nhắm mắt mở giả vờ như không thấy nhưng hôm nay nháo lớn như này, không trả đủ bạc, Lâm Thanh Tuyền thật sự sẽ bị đánh chết.
Lâm Vinh Thăng tiêu phí nhiều tâm huyết nhất lên người đại nhi tử, cũng ký thác toàn bộ hy vọng lên người gã, sao có thể nỡ lòng để gã bị đánh chết được? Cho nên ông ta lập tức buộc hai nhi tử khác giao hết tiền riêng ra.
Ngô thị là người đầu tiên không chịu: "Dựa vào cái gì?! Đó là số tiền chúng ta cực cực khổ khổ tích cóp được, người thiếu nợ chính là Lâm Thanh Tuyền, dựa vào cái gì mà chúng ta phải trả giúp gã chứ?!"
"Ngô thị! Ngươi có còn là người nữa hay không! Đó là đại ca của ngươi đấy!" Vương Tú Phương mắng lại.
"Gã là đại ca, nhưng ngày thường chúng ta cũng đâu có ăn của gã, uống của gã! Đó đều là chúng ta xuống ruộng làm việc, gã thì làm lão gia, sai sử chúng ta như trâu như ngựa! Bây giờ còn bắt chúng ta phải trả nợ thay cho gã, nào có đạo lý như thế!" Ngô thị không cam lòng yếu thế, dỗi lại.
"Phụ nhân ngoan độc nhà ngươi! Sau này đại ca ngươi vinh hoa phú quý, chẳng lẽ còn thiếu ăn uống của ngươi sao? Ta đã sớm biết ngươi là một độc phụ rắn rết không có lương tâm, trước đó không nên đáp ứng để lão nhị cưới ngươi!" Vương Tú Phương chửi ầm lên.
Đại tẩu Chu thị cũng ở một bên oán hận nhìn Ngô thị, oán trách nàng ta không chịu lấy bạc ra.
Ngô thị bị mắng, giọng nói còn to hơn Vương Tú Phương vang lên: "Ta ngoan độc? Mấy năm nay các ngươi không ăn của ta, xuyên của ta sao? Của hồi môn của ta, không phải đều bị các ngươi chia sạch sẽ sao? Bây giờ còn có mặt nói ta ngoan độc, ta thấy các ngươi mới là một đám quỷ hút máu!"
Sắc mặt Lâm Vinh Thăng khó coi.
Mấy lời này của Ngô thị quá chấn động, toàn bộ người trong thôn đều nghe được còn không tính, người sòng bạc cũng không còn kiên nhẫn, hung hăng đạp lên cánh tay Lâm Thanh Tuyền uy hiếp bọn hắn nhanh chóng lấy bạc ra.
Tay của Lâm Thanh Tuyền phải dùng để viết chữ, sao có thể bị dẫm hư được?!
Lâm Vinh Thăng không nhịn được nữa, quát về phía hai nhi tử khác của mình: "Ta còn chưa chết đâu, các ngươi cứ thấy chết không cứu như vậy sao?! Còn không mau lấy bạc ra!"
Lâm Thanh Thạch cùng Lâm Thanh Bách liếc nhau, cả hai đều tức giận cùng không cam lòng nhưng thật sự không thể thấy chết không cứu, chỉ có thể nghẹn khí gật đầu.
Thấy Lâm Thanh Thạch gật đầu, Ngô thị tức tới tận tim can. Nếu đã vô lực ngăn cản, vậy khi cần thiết nên làm gì đó để vãn hồi tổn thất.
Nàng ta là người từ thôn bên cạnh gả tới, trong thôn cũng có một con ma cờ bạc liên lụy tới toàn bộ người trong nhà. Ngoài miệng thì nói đây là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ đánh bạc nữa nhưng cuối cùng người của sòng bạc vẫn liên tục tới cửa, căn bản không có lần cuối.
Lâm Thanh Tuyền bị nghiện đánh bạc, lần này thay gã trả nợ, tiếp theo chẳng lẽ còn muốn tất cả mọi người giúp đỡ gã trả nợ sao? Vậy bọn hắn chẳng phải sẽ thật sự trở thành người hầu của đại phòng sao?!
"Đứng lại!" Ngô thị gọi Lâm Thanh Thạch lại, nói với Lâm Vinh Thăng cùng Vương Tú Phương: "Muốn chúng ta hỗ trợ trả nợ, có thể, nhưng sau hôm nay, chúng ta phải phân gia!"
"Cái gì! Chúng ta còn chưa chết đâu, ngươi liền muốn phân gia? Cái thứ bất hiếu nhà ngươi!" Vương Tú Phương mắng.
Ngô thị cũng mặc kệ, chỉ nói: "Các ngươi không đáp ứng, hôm nay dù ta có chết cũng sẽ không lấy bạc ra!"
Nói xong, nàng ta vọt vào trong bếp lấy một chiếc dao phay ra, kề lên chính cổ mình.
Toàn bộ người trong thôn đều bị nàng ta làm cho hoảng sợ.
Nhìn một màn này, nhi tử của Ngô thị sợ tới mức khóc lớn, kêu gào: "Nương đừng chết!"
Tiếp thu ánh mắt của Ngô thị, Lâm Thanh Thạch cũng xoay người nhìn phụ thân, nói: "Phụ thân, chẳng lẽ đại ca là hài tử của ngươi, chúng ta thì không phải sao? Ngươi cứ nhất định phải thiên vị đại ca như thế sao?"
"Lâm Thanh Thạch, ngươi có ý gì? Tên bất hiếu nhà ngươi!" Vương Tú Phương gào lên.
Lâm Vinh Thăng nhìn Ngô thị lấy cái chết bức bach cùng nhị nhi tử bất mãn của mình, cũng bị làm cho tức giận, đang định nói gì đó thì bỗng nghe được một tiếng hét thảm.
Người sòng bạc đã đánh Lâm Thanh Tuyền, nói: "Dong dong dài dài, còn không mau nhanh lên!"
Lâm Vinh Thăng run rẩy một chút, hít sâu một hơi, nói với Lâm Thanh Thạch cùng Ngô thị: "Hảo! Chỉ cần hôm nay các ngươi lấy bạc ra, ta sẽ phân gia."
Vừa nghe được lời này, Lâm Thanh Bách cũng nhanh chóng nói: "Phụ thân, ta cũng muốn phân gia! Ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kia, hai năm nữa ta cũng phải thành thân."
Toàn bộ tiền hắn tích cóp đều là bạc cưới thê tử, bây giờ lấy ra liền hết.
Vốn dĩ phụ mẫu đã hướng tâm về phía đại ca, hắn chỉ có thể tự mình tích cóp bạc. Hiện giờ bắt hắn lấy bạc ra, sao trong lòng hắn có thể không tức giận được cơ chứ?
Nếu không phân gia, ai biết sau này có thể xảy ra trường hợp như hôm nay một lần nữa hay không? Vậy hắn còn có thể thành thân được không?