Một lát sau, Chúc Kiều đã thu thập thỏa đáng bước ra. Nàng vẫn còn trẻ nên tốc độ khôi phục rất nhanh, bây giờ lại còn ăn diện một phen nên cả người đều tỏa sáng. 

Phượng Miên nhìn mà không khỏi ngây người. Mẫu thân thật là đẹp! 

Thấy nhi tử nhìn mình không chớp mắt, trong lòng Chúc Kiều tự nhiên rất vui sướng, không khỏi bật cười điểm điểm lên chóp mũi cậu. 

"Phu quân, đưa nhi tử cho ta đi." Chúc Kiều đã nghe Tùng Mặc nói lần này trở về, bằng hữu trong thư viện của Lâm Thanh cũng sẽ tới. 

Lâm Thanh Huyền luyến tiếc thả nhi tử đi nhưng mấy bằng hữu có quan hệ khá thân cận ở thư viện nghe nói lễ trăng tròn của nhi tử hắn sắp đến liền muốn tới xem náo nhiệt ăn mừng một phen, cho nên đúng là hắn rất bận. 

"Trời nắng, ngươi cùng bảo bảo đi vào trong nghỉ ngơi đi. Chuyện yến hội đã có Lý tẩu cùng Tùng Mặc làm, ngươi không cần nhọc lòng." Lâm Thanh Huyền nói. 

Sau khi Chúc Kiều cùng Phượng Miên về phòng, Lâm Thanh Huyền liền nhìn về phía Tùng Mặc. 

Tùng Mặc tiến lên, cúi đầu kể lại những chuyện đã xảy ra trong một tháng này, trọng điểm là hành động khác thường của Lâm Thanh Tuyền vào ngày đó. 

Ánh mắt Lâm Thanh Huyền dần dần lạnh lẽo hơn: "Hắn cầm bản thảo làm gì?" 

"Luyện chữ. Mấy ngày này gã đã luyện nhã phong thể, đặc biệt cường điệu lực độ bút lông để bắt chước chữ viết của ngài. Một lần không giống liền luyện thêm vài lần nữa." 

Lâm Thanh Huyền trầm mặt. 

Lâm Thanh Tuyền không phải là hài tử mới đọc sách, sớm đã qua thời gian vỡ lòng, vừa không khảo thí vừa không dựa vào viết chữ để mưu sinh, vì sao gã lại đột nhiên lao lực luyện nhã phong thể như thế? Còn dụng tâm bắt chước lực độ đầu bút lông? 

Lâm Thanh Tuyền muốn bắt chước chữ viết của hắn? Nhưng làm vậy có ích lợi gì? 

Lâm Thanh Huyền cảm thấy trong đầu hắn có thứ gì đó hiện lên nhưng nhất thời vẫn còn mơ hồ không rõ lắm. 

Tới gần trưa có một chiếc xe ngựa chậm rãi tới gần thôn Lâm gia, một vị công tử xuyên y phục phú quý vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. 

"Đây là Lâm gia? Non xanh nước biến, không tồi." 

"Ngươi bớt giả vờ đi." Một vị công tử khác lạnh lùng nói. 

"Lại không phải ở thư viện, còn giả bộ thư sinh làm cái gì chứ? A, đó không phải là Lâm huynh sao? Hắn ra đón chúng ta sao?" Vị công tử kia vui vẻ hô một tiếng về phía trước: "Lâm huynh!" 

Chỉ thấy có một người đưa lưng về phía họ ở cửa thôn, nhất cử nhất động đều rất giống Lâm Thanh Huyền. 

Người còn lại ngồi cùng xe thò mặt ra xem, một lát sau liền khẽ nhíu mày nói: "Đừng kêu nữa. Đó không phải Lâm huynh." 

Quả nhiên người đứng ở đầu thôn nghe được tiếng gọi liền xoay người nhìn qua, không phải bộ dáng của Lâm Thanh Huyền, chỉ là có vài phần tương tự, hẳn là thân nhân của hắn. 

"Aida, nhìn lầm rồi." Công tử kia vội nói. 

Lâm Thanh Tuyền kinh ngạc nhìn hai công tử có vẻ phú quý trong xe ngựa, rất nhanh đã phản ứng lại họ tới tìm Lâm Thanh Huyền, hẳn là đồng học của hắn trong thư viện Thanh Phong. 

Không ngờ bọn họ lại nhận nhầm gã là Lâm Thanh Huyền, vậy có phải có nghĩa là ngày sau, gã thay thế Lâm Thanh Huyền sẽ không có vấn đề gì không? 

Tim Lâm Thanh Tuyền đập nhanh hơn, làm bộ hào phóng trả lời: "Mấy vị là đồng học cùng thư viện với Huyền đệ đúng không? Ta là đường huynh của hắn, Lâm Thanh Tuyền." 

"Hóa ra là Lâm đại ca. Thật sự ngại quá, vừa nãy nhận sai người." 

"Không có việc gì. Nhà Huyền đệ ở phía Đông, có cần ta đưa các ngươi qua không?" Lâm Thanh Tuyền hỏi. 

Không đợi công tử đi đầu nói chuyện, một công tử vẻ mặt nghiêm túc hơn trong đó đã lãnh đạm mở miệng: "Không cần. Chúng ta biết đường, đi trước." 

Người này nói xong, liền ra hiệu xa phu đi tiếp. 

Xa phu không dám trì hoàn, rất nhanh đã điều khiển xe ngựa đi về phía Đông. 

Nhìn chiếc xe ngựa rời đi, sắc mặt của Lâm Thanh Tuyền chậm rãi trầm xuống. Gã biết rõ công tử vừa từ chối gã dẫn đường lúc này không chịu để ý tới gã, hiển nhiên là khinh thường gã. 

Lâm Thanh Huyền có thể xưng huynh gọi đệ với họ, mà gã chẳng qua là không thông minh bằng Lâm Thanh Huyền ở phương diện đọc sách mà thôi, các phương diện khác thì không hề so kém. Đều có xuất thân giống nhau, dựa vào cái gì Lâm Thanh Huyền lại có thể có được những thứ gã không có? 

Chờ đi! Rồi sẽ có một ngày, gã sẽ lấy đi mọi thứ của Lâm Thanh Huyền! 

"Vằ nãy ngươi sao lại lãnh đạm như vậy? Đó không phải là đường huynh của Lâm huynh sao? Quan hệ giữa hắn cùng đường huynh kia hình như không tồi, trước kia còn nghe nói hắn nhắc tới nữa." Lục Minh không rõ nguyên do nhìn Bùi Kế ngồi cạnh mình. 

Bùi Kế hơi nhíu mày nói: "Gã quá giống Lâm huynh, thoạt nhìn rất kỳ quái." 

Lục Minh a một tiếng, sao hắn lại không cảm giác ra chứ? 

Xe ngựa tới trước đại môn Lâm Thanh Huyền, Lâm Thanh Huyền đã ôm nhi tử bước ra nghênh đón. 

Lục Minh cùng Bùi Kế bước xuống. Hai người đều là bằng hữu lẫn đồng học có quan hệ khá thân cận với Lâm Thanh Huyền ở thư viện, lần này nghe nói lễ trăng tròn của nhi tử đối phương sắp tới nên cố ý cùng nhau tới chúc mừng. 

"Đây là Miên ca nhi đúng không? Lớn lên thật đáng yêu a." Lục Minh nhìn Phượng Miên nằm trong lòng Lâm Thanh Huyền, đôi mắt sáng lên. 

Bùi Kế cũng tiến lên, tò mò nhìn tiểu hài tử trong lòng Lâm Thanh Huyền. 

Phương Miên bị hai gương mặt xa lạ vây quanh cũng không sợ hãi, ngược lại còn tò mò nhìn hai người, đôi mắt đen lúng liếng tò mò chuyển động, miễn bàn có bao nhiêu linh động. Cuối cùng cậu còn vui vẻ cười rộ lên, lập tức manh hóa tâm người đối diện. 

Lục Minh ôm ngực, nói mình đã bị sự đáng yêu làm cho hôn mê. 

Phượng Miên bị dáng vẻ quá lố của hắn chọc cười. 

Lâm Thanh Huyền cũng cười nói: "Đều vào nhà đi." 

"Đúng rồi, vừa nãy ở trước cửa thôn chúng ta đã gặp được đường huynh của ngươi. Nhìn bóng dáng của gã quá giống ngươi, tới cả dáng đi cũng giống hệt nên ta đã nhận lầm, tưởng là ngươi đấy." Lục Minh thuận miệng kể lại chuyện vừa nãy. 

Đây chính là cái gọi là người nói vô tình người nghe có tâm. Sắc mặt Lâm Thanh Huyền khẽ biến: "Giống như vậy sao?" 

"Rất giống." Lục Minh gật đầu. 

Bùi Kế cũng gật theo. 

Sâu trong mắt Lâm Thanh Huyền hiện một tia lạnh lùng. Đúng là hắn chưa từng chú ý tới điểm này, Lâm Thanh Tuyền giống hắn tới như vậy sao? 

"Từ từ! Lễ vật còn ở trên xe ngựa đấy." Lục Minh xoay người đi ra ngoài, cùng gã sặt vặt ôm lễ vật tiến vào. Hắn cùng Bùi Kế đều đã chuẩn bị hậu lễ, một đống đặt ở trên mặt bàn. 

Phượng Miện không thể nghi ngờ là vai chính trong tiệc trăng tròn này, có phụ mẫu bên người, còn có bằng hữu tốt của phụ thân tới chúc mừng, cả ngày cậu đều vô cùng vui vẻ. 

Lâm Thanh Huyền sủng ái nhi tử, tự nhiên cũng vui vẻ theo cậu. Tới buổi chiều tiễn hai người Lục Minh rời đi nhàn rỗi không có việc gì, dứt khoát ôm nhi tử vào thư phòng, đọc sách cho cậu nghe. 

Phượng Miên ngơ ngác. Cậu vừa mới trăng tròn, nào có biết cái gì gọi là Tam Tự Kinh chớ! Hơn nữa cha cậu đang đọc sách lại thất thần, không biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt rất nặng nề. 

"Bé ngoan, chúng ta vừa lúc nhắc nhở cha cậu về quỷ kế của Lâm Thanh Tuyền đi." Hệ thống nói. 

"Phải nhắc nhở như thế nào mới được?" Phượng Miên lập tức đánh lên tinh thần, ở trong lòng trưng cầu ý kiến của hệ thống. 

Hệ thống rất nhanh đã ra chủ ý cho Phượng Miên. 

Phượng Miên ở trong lòng "ừ ừ" vài tiếng, quay đầu liền "a a" kêu lên với Lâm Thanh Huyền, một bên duỗi tay chỉ về phía kệ sách. 

"Không muốn nghe Tam Tự Kinh?" Thấy thế, Lâm Thanh Huyền hoàn toàn không cảm thấy nhi tử vô cớ gây rối, thuận theo ôm cậu đi về phía kệ sách: "Muốn nghe cái gì, cha sẽ đọc cho ngươi nghe." 

Phượng Miên chỉ quyển sách đầu tiên bên trái ở kệ sách thứ ba, kêu "a a" hai tiếng. 

Nơi đó là một quyển [Sĩ Lâm bút ký], là một quyển tự sự trên quan trường của một quan viên tiền triều. Loại sách này, người bình thường đều không thích đọc, càng đừng nói tới tiểu hài tử. 

Lâm Thanh Huyền có chút buồn bực lấy nó xuống, lo lắng mình nghĩ sai, còn cố ý hỏi một câu: "Ngươi muốn nghe cái này?" 

Phượng Miên ngoan ngoãn gật đầu, chỉ vào sách, trong miệng a a không ngừng, thúc giục phụ thân nhanh chóng đọc đi. 

Lâm Thanh Huyền: "..." 

Hài tử này khẳng định không phải thật sự muốn nghe, tám chín phần mười là do thấy chơi vui. Nhưng đã nói mặc kệ là cái gì cũng đều sẽ đọc cho nhi tử nghe, đương nhiên hắn không thể nuốt lời. 

Lâm Thanh Huyền đặt sách lên bàn, mở ra câu chuyện xưa đầu tiên. Vừa chuẩn bị đọc, liền thấy Phượng Miên bất mãn phất phất tay, toàn bộ thân mình bổ nhào lên trên bàn, chuẩn bị tự mình lật trang sách. 

Lâm Thanh Huyền lo lắng cậu không biết nặng nhẹ làm hỏng sách, vội vàng ngăn cản: "Không muốn nghe cái này thì thay chuyện khác là được." 

"Cái này? Còn cái này thì sao?" 

Hai phụ tử cứ như vậy người tới ta đi, một người dám chỉ huy, một người dám dung túng. 

Một quyển [Sĩ Lâm bút ký] bị lật từ đầu tới đuôi, Phượng Miên rốt cuộc cũng dừng cử động. 

Thấy cậu không náo loạn nữa, Lâm Thanh Huyền buồn cười nhéo nhéo mặt cậu, bắt đầu đọc câu chuyện xưa. 

Câu chuyện này rất có ý tứ, gọi là quan trường biến hình ký. Trên đó viết về một vị quan họ Trình ở tiền triều, làm quan hơn hai mươi năm liền bị người vạch trần không phải người thật, mà là bào đệ của quan viên đó thay thế. 

Nghe nói hóa ra là vị quan viên họ Trình kia đã chết, còn là sinh bệnh cấp tính mà chết. Người trong nhà luyến tiếc cuộc sống vinh hoa phú quý hắn mang đến nên đã để bào đệ lớn lên tương tự hắn thay thế thân phận của hắn, tiếp tục làm quan. 

Vì cả nhà hỗ trợ giấu giếm nên chuyện này đã bị giấu giếm hơn hai mươi năm mới trong lúc vô ý bị người khác vạch trần. 

Tuy một nhà này đều đã bị chém đầu vì tội khi quân nhưng lúc ấy nó đã gây ra không ít oanh động, triều đình lo lắng sẽ có chuyện giống vậy xảy ra nên còn cố ý kiểm tra từ trên xuống dưới triều một phen. 

Chuyện này đã xảy ra hơn ba trăm năm trước. Khi tiền triều bị hủy diệt trong chiến loạn, rất nhiều tư liệu sử sách đều đã bị đánh rơi hoăc phá hỏng. Đến nay triều định mới được thành lập, một ít kỳ văn dật sự tiền triều đã không còn ai nhắc tới nữa. 

Quyển [Sĩ Lâm bút ký] mới tới tay Lâm Thanh Huyền được mấy tháng, hắn tạm thời chưa đọc hết. Câu chuyện xưa hôm nay vẫn là lần đầu tiên đọc, mới đầu hắn còn ôm tâm thái vui đùa đọc cho nhi tử, tới giờ đã chậm rãi thay đổi sắc mặt. 

Bản thân Lâm Thanh Huyền đã vô cùng thông tuệ xuất sắc, ân sư Tề Việt Xuyên càng là đại nho vang danh khắp thiên hạ. Có một số việc chỉ cần hơi liên tưởng thôi đã có thể gạt ra lớp sương mù, thấy rõ dáng vẻ chân thật bị che giấu sau đó. 

Lâm Thanh Tuyền cố ý bắt chước chữ viết của hắn đã rất kỳ quái, thể trạng của gã thật ra cao béo hơn một ít, nếu không phải cố ý tàn nhẫn giảm cân bắt chước, không có khả năng làm những người có quan hệ thân cận với hắn suýt chút nữa nhận sai người. 

Mà từ cuối năm ngoái, Lâm Thanh Tuyền còn thường xuyên viết thư tới thư viện Thanh Phong dò hỏi cuộc sống hăng ngày của hắn. Hắn cho rằng đây là thân nhân đang quan tâm mình, nhưng nếu đây là đang cố hỏi thăm những việc hắn đã trải qua ở thư viện thì sao? 

Từng việc từng việc một, giờ cẩn thận nghĩ lại lại khiến cả người hắn lạnh lẽo từng cơn. 

"A nha." Phụ thân. 

Thấy phụ thân đã trầm mặc một lúc lâu, Phượng Miên lo lắng kêu lên. 

Lâm Thanh Huyền bị tiếng gọi của nhi tử kéo trở lại thực tại, cúi đầu nhìn ánh mắt chất chứa sự lo lắng của cậu, không khỏi ôm chặt cậu vào trong lòng: "Bé ngoan, ngươi đúng là phúc tinh của phụ thân." 

Cảm nhận được cảm xúc của phụ thân, Phượng Miên lập tức vươn cánh tay ngắn ngủn ôm lại cha mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play