Phượng Miên còn đang mơ màng trong giấc mộng, đã bị hệ thống đánh thức.
"Bé ngoan ơi, Lâm Thanh Tuyền tới rồi."
Phượng Miên đã từng nhắc nhở hệ thống, nếu Lâm Thanh Tuyền tới phải đánh thức cậu dậy. Tuy hệ thống không đành lòng đánh gãy giấc ngủ của ký chủ, nhưng vẫn nghe lời làm hết phận sự.
Quả nhiên Phượng Miên giật mình một cái tỉnh dậy. Cha cậu không ở, Lâm Thanh Tuyền tới đây làm gì?
Chúc Kiều cũng nghi hoặc. Thông thường chỉ khi nào phu quân ở nhà, nam nhân bên Lâm gia mới có thể lại đây, bằng không cũng chỉ là Ngô thị cùng Chu thị tới ngồi một lát liền rời đi. Bây giờ phu quân đã quay về thư viện, Lâm Thanh Tuyền còn tới làm gì?
Lý tẩu nói: "Ta đi xem."
Chúc Kiều nhàn nhạt đáp: "Nói cho gã biết phu quân ta đã về thư viện, có chuyện gì chờ phu quân ta về lại nói."
Lý tẩu gật đầu: "Ta hiểu được."
Lý tẩu không phải người địa phương, bà là người từ biên cảnh lưu lạc tới đây.
Mấy năm trước phát sinh cảnh rối loạn, tuy lúc ấy chỉ mang tới một đoạn rung chuyển nho nhỏ đối với Đại Chu, rất nhanh đã bình định trở lại nhưng đối với bá tánh đại phương lại là một hồi kiếp nạn.
Thân nhân của Lý tẩu đều đã ly thế trong chiến loạn, chỉ còn một mình bà sống sót. Bà một đường xuôi Nam tới đây cậy nhờ thân thích, ai mà biết thân thích kia đã sớm dọn đi, không có tin tức. Không còn nơi nào để đi, bà chỉ có thể thông qua việc làm công để nuôi sống bản thân.
Động tác Lý tẩu nhanh nhẹn, hơn nữa tính cách cũng thành thật nên rất được gia chủ hoan nghênh.
Vốn bà đã được Lục gia thuê với một số tiền lớn nhưng khi Lâm Thanh Huyền hỏi thăm Lục Minh xem có vú già nào đáng tin cậy để thuê không, Lục gia đã đề cử bà.
So với những nữ nhân khác, Lý tẩu cao lớn hơn rất nhiều, sức lực cũng lớn hơn, có vài nam nhân còn không phải đối thủ của bà.
Ngay khi thấy Lý tẩu xụ mặt mở cửa, Lâm Thanh Tuyền liền có một chút nhút nhát.
Phụ nhân này thật sự quá cao lớn, tới cả một đại nam nhân như gã cũng có cảm giác bị áp bách. Nghĩ đến đây, trong mắt gã hiện một tia bất mãn, oán trách Lâm Thanh Huyền vì sao lại thuê một phụ nhân như này về, đúng là quá vướng bận.
"Lâm đại gia tới đây có chuyện gì?" Lý tẩu nhìn chằm chằm Lâm Thanh Tuyền, hỏi.
Lâm Thanh Tuyền: "Lý tẩu, ta là tới trả bút. Ngươi để ta đi vào lại nói."
Lý tẩu lại không chịu: "Lâm đại gia cứ đưa bút cho ta là được. Lâm tú tài không ở nhà, bây giờ phu nhân cùng tiểu công tử đều đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy. Ngươi yên tâm. Chờ Lâm tú tài trở về, ta nhất định sẽ chuyển cáo cho hắn."
Lâm Thanh Tuyền cứng đờ mặt. Sao lại khéo như vậy? Chúc Kiều ngủ rồi? Giờ đang gần là giờ cơm trưa, chẳng lẽ Lý tẩu lừa gã?
"Ngươi yên tâm. Bước chân ta rất nhẹ, sẽ không sảo tới mẫu tử hai người họ." Lâm Thanh Tuyền không tin, cứ khăng khăng muốn đi vào.
Sắc mặt Lý tẩu lập tức trở nên kỳ quái. Đầu óc tên Lâm Thanh Tuyền này bị úng nước rồi sao? Thái độ của bà đã rõ ràng như vậy, có ý gì không phải rất rõ sao? Sao cứ một hai phải đòi qua cửa? Với cả lời này của gã ta cứ là lạ là sao?
Lý tẩu lập tức cảnh giác. Bà một đường từ Bắc xuôi Nam, thấy quá nhiều nhân tâm xấu xa, lời nói cử chỉ của tên Lâm Thanh Tuyền này lại quái lạ, còn muốn vượt qua bà nhìn vào bên trong, đánh cái chủ ý gì vừa nhìn liền hiểu.
Ngày thường Lâm tú tài ở nhà, người này còn giả vờ nhân mô nhân dạng, bà còn tưởng là một người bổn phận. Ai ngờ a, đúng là nhìn lầm rồi.
Lý tẩu cười lạnh một tiếng: "Lâm đại gia, việc này không thích hợp. Nếu ngươi không muốn đưa bút cho ta, vậy thỉnh trở về. Ta sẽ chuyển cáo lại lời ngươi cho Lâm tú tài."
Giọng nói của Lý tẩu không nhỏ, người trong phòng cũng có thể nghe thấy.
Phượng Miên tuổi nhỏ nghe không hiểu đường cong ngõ rẽ trong những lời nói kia nhưng cậu biết Lâm Thanh Tuyền là một tên đại phôi đản, bây giờ gã không chịu đi, khẳng định có vấn đề.
"A a." Phượng Miên nhìn mẫu thân nhà mình kêu lên, muốn đối phương đề cao cảnh giác.
Chúc Kiều sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, không để cậu nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của mình: "Bé ngoan đừng sợ, Lý tẩu sẽ không để gã tiến vào."
Tên Lâm Thanh Tuyền sao thế chứ? Gã muốn làm gì?
Đúng lúc này, bên ngoài lại có một giọng nói khác vang lên: "Nếu Lâm đại gia không muốn đi, vậy để ta tiễn ngươi một đoạn đường."
"A!"
Cánh tay của Lâm Thanh Tuyền đột nhiên bị vặn ra sau lưng, làm gã đau điếng kêu gào một tiếng.
Người tới chính là Tùng Mặc.
"Tùng Mặc! Mau buông tay! Ngươi muốn làm gì?" Lâm Thanh Tuyền hô.
Tùng Mặc lạnh mặt nhìn gã: "Tự nhiên là đưa Lâm đại gia trở về."
"Ngươi buông ra! Ta tự mình đi!"
Vẻ mặt Lâm Thanh Tuyền khó coi, hoàn toàn không ngờ Tùng Mặc sẽ đột nhiên xuất hiện. Điều này không chỉ quấy rầy tới kế hoạch của gã, có khả năng là Lâm Thanh Huyền đã phát hiện gì đó không thích hợp. Lúc này, toàn bộ những nhiệt huyết dơ bẩn trong đầu gã đã biến mất, nhớ tới mục đích của mình, nhanh chóng viện cớ: "Ta chính là tới đưa bút. Các ngươi đối xử với ta như vậy, có quá đáng hay không?!"
"Bút." Tùng Mặc căn bản không tin, trên tay càng thêm dùng sức. Chờ Lâm Thanh Tuyền lấy bút ra, hắn mới đẩy đối phương ra ngoài.
"Các ngươi chờ đấy! Chờ Huyền đệ trở về, ta chắc chắn sẽ làm hắn đuổi hai tên ác phó khinh chủ các ngươi!" Cánh tay Lâm Thanh Tuyền đau muốn mệnh. Thấy mình bị mất mặt, liền ném xuống một câu tàn nhẫn rồi chật vật rời đi.
Lý tẩu cùng Tùng Mặc cản băn không đặt lời gã nói vào trong lòng.
"Sao ngươi lại quay về?" Chờ Lâm Thanh Tuyền rời đi, Lý tẩu mới nhường đường để Tùng Mặc vào phòng.
Tùng Mặc đáp: "Công tử không yên tâm, để ta trở về trông coi."
Nghe được lời này, Lý tẩu hiểu rõ Lâm tú tài nhất định đã nhận ra gì đó mới làm như vậy, trong lòng cũng thả lỏng hơn.
"Phu nhân cùng tiểu công tử thế nào rồi?" Tùng Mặc hỏi.
"Không có việc gì, đều ở trong phòng." Lý tẩu trả lời.
Tùng Mặc đứng ở phía ngoài cửa phòng Chúc Kiều, thuyết minh nguyên do mình trở về cho nàng nghe.
Trong phòng, Chúc Kiều cùng Phượng Miên đồng thời thở phào. Có Tùng Mặc ở, tất nhiên họ an tâm hơn rất nhiều.
Cái khác không nói chứ toàn bộ thông Lâm gia, không ai có thể là đối thủ của Tùng Mặc.
Không hổ là phu quân/phụ thân, thật lợi hại! Tới cả việc này cũng có thể lường trước được!
Mẫu tử hai người đồng thời thầm nghĩ trong lòng.
Có thể là vì đã mất mặt mũi, cũng có thể là biết Tùng Mặc ở nên từ hôm đó, Lâm Thanh Tuyền không dám tới nữa, ngay cả Ngô thị cùng Chu thị cũng mất bóng.
Chúc Kiều không để bụng. Không ai tới quấy rầy nàng với bảo bảo, vậy càng tốt.
Mỗi ngày trừ bỏ nhớ thương phụ thân, cuộc sống của Phượng Miên vô cùng dễ chịu. Một ngày lại một ngày, thân thể cậu lớn hơn, khí sắc hồng hào hơn, vừa trắng trẻo vừa thích cười, cơ hồ không khóc không nháo.
Mỗi ngày nhìn cậu, tâm tình của Chúc Kiều cùng Lý tẩu liền tốt vô cùng. Ngay cả Tùng Mặc ngày thường không thích cười cũng rất thích cậu.
Thời gian chớp mắt trôi qua, đã tới tiệc trăng tròn của Phượng Miên.
Biết phụ thân sẽ trở về, Phượng Miên đã tỉnh từ sáng sớm, trong miệng cứ "a a" không ngừng muốn ra ngoài chờ người.
"Hài tử này cứ như tiểu nhân tinh, biết phụ thân sẽ trở về vậy." Chúc Kiều cười nói.
Lý tẩu cũng hùa theo: "Tiểu công tử rất thông tuệ. Phu nhân, ngài cứ để Tùng Mặc ôm tiểu công tử đi. Hôm nay ngài đã ở cữ xong, có thể tắm rửa sạch sẽ một chút."
Chúc Kiều đã sớm nghẹn tới mức ngứa ngáy, giờ rốt cuộc đã được giải thoát, cũng nhịn không được nhanh chóng để hài tử cho Lý tẩu đưa tới chỗ Tùng Mặc, còn mình vào phòng tắm rửa.
Bỏ thêm dược liệu vào bồn nước ấm, dưới sự trợ giúp của Lý tẩu, Chúc Kiều thống khoái gội đầu tắm rửa một phen.
"Đời này ta chưa bao giờ tắm rửa một cách vui sướng như vậy, thật sự giống như cả người sống lại vậy." Chúc Kiều nói.
Đều là người từng trải, Lý tẩu cũng hiểu, vừa nói nói cười cười vừa động tác lư loát giúp nàng lau khô tóc.
Chúc Kiều cùng Lý tẩu ở trong phòng bận việc, Phượng Miên thì nhìn Tùng Mặc đang ôm mình, lại nhìn nhìn đại môn, duỗi tay chỉ ra cửa lớn, trong miệng kêu "a a" hai tiếng.
Tùng Mặc kinh ngạc. Tiểu công tử đây là biết công tử sẽ trở về sao? Sớm biết tiểu công tử thông tuệ, không ngờ lại thông tuệ tới cỡ này.
"Tiểu công tử, bên ngoài gió lớn, chúng ta cứ ở trong phòng chờ công tử là được." Tùng Mặc nói.
Phượng Miên nhìn ra bên ngoài vặn dặm không mây ngày nắng, vô cùng nghi hoặc. Có gió hả? Sao cậu không cảm giác được?
"A a." Phượng Miên lại chỉ chỉ ra bên ngoài. Tùng Mặc, mau ra ngoài chờ phụ nhân đi~
Tùng Mặc lắc đầu. Dù bên ngoài gió không lớn, thì thái dương cũng rất mạnh, không thể phơi tiểu công tử được.
Trên đường đi tới thôn Lâm gia, một chiếc xe ngựa dần dần xuất hiện. Bên trong xe ngựa chất đầy lễ vật mang về từ huyện thành, Lâm Thanh Huyền chỉ ngồi ở trong một góc, vô cùng nóng lòng về nhà.
Không biết thê tử như thế nào rồi? Cũng không biết bé ngoan còn có nhớ người phụ thân là hắn không?
Lâm Thanh Huyền biết bảo bảo nhà mình vừa sinh ra đã không giống người thường, nhưng tiểu hài tử thường hay quên, huống chi là hài tử mới sinh. Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh mình trở về, nhi tử dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, trong lòng hắn liền cực kỳ không thoải mái.
"Vương thúc, có thể đi nhanh hơn không?"
Xa phu đánh xe họ Vương, thường xuyên được Lâm Thanh Huyền thuê đưa mình qua lại giữa thôn Lâm gia cùng thư viện nên cả hai người rất thân thuộc.
"Lâm tú tài, đây là vội vã trở về gặp nhi tử sao?" Vương thúc mở miệng trêu ghẹo.
Lâm Thanh Huyền không phủ nhận, hiện tại hắn xác thật rất muốn thấy nhi tử.
Vương thúc sang sảng cười, thông cảm với tấm lòng sốt ruột của người phụ thân liền roi ngựa quất xuống, tăng tốc độ về thôn Lâm gia.
Cửa thôn Lâm gia ở phía Đông, vừa đi qua một chỗ ngoặt liền có thể thấy được nhà của Lâm Thanh Huyền.
"Nha. Lâm tú tài, nhi tử ngươi ra đón ngươi kìa." Vương thúc nói.
Lâm Thanh Huyền lập tức vén màn xe, quả nhiên thấy nhi tử đang được Tùng Mặc ôm, đứng chờ ở phía ngoài.
Hôm nay là tiệc trăng tròn của tiểu gia hỏa, xuyên y phục mới đỏ bừng, nho nhỏ một đoàn cực kỳ đáng yêu. Từ xa thấy xe ngựa đi tới, còn vươn tay về phía này vui vẻ "a a" kêu.
Đôi mắt vừa to tròn vừa sáng rỡ kia, thật giống như biết hắn sẽ về vậy.
Tâm lão phụ thân của Lâm Thanh Huyền lập tức được bao bọc, xe ngựa vừa dừng liền nhảy xuống.
"Bé ngoan!"
"Y nha~"
Phượng Miên tự nhiên không làm phụ thân mình thất vọng, lập tức giang đôi tay về phía Lâm Thanh Huyền muốn ôm.
Lâm Thanh Huyền vội vàng tiếp nhận nhi tử, cẩn thận ôm cậu vào lòng. Thân thể mềm mại nho nhỏ nằm gọn trong vòng tay mình, ngập tràn mùi sữa, làm tâm tư tưởng niệm của hắn lập tức đạt tới đỉnh núi.
Cuối cùng cũng được thấy phụ thân, Phượng Miên cũng hưng phấn kích động cười khanh khách không ngừng.
Tiếng cười có sức cuốn hút vô cùng mãnh liệt, làm những người chung quanh cũng nhịn không được nở nụ cười.
"Tiểu công tử sáng sớm liền tỉnh, vằ tỉnh liền thò tay chỉ ra ngoài đại môn, muốn ra cửa chờ ngài." Tùng Mặc nói.
"Hài tử này lớn lên thật xinh đẹp, cười rộ lên cứ như Tiểu Kim Đồng vậy. Đúng là hảo phúc khí." Vương thúc dọn đồ vật trong xe ngựa xuống, nhìn thấy tiểu hài tử đáng yêu liền nhịn không được khen ngợi.
Thời điểm nghe nhi tử chờ mình từ sáng sớm, Lâm Thanh Huyền đã đau lòng tới cực hạn. Giờ nghe có người khác khen nhi tử của mình, hắn lại trở nên vô cùng vui sướng.