Lâm Thanh Huyền nhận thấy cảm xúc của bé ngoan nhà mình, vẫn là quyết định thỉnh thêm hai ngày nghỉ. Vừa lúc Tùng Mặc cũng quay về thư viện, liền bảo đối phương thỉnh nghỉ giúp mình, còn hắn ở nhà chuyên tâm bồi hài tử. 

Không quá hai ngày, Lâm Thanh Tuyền lại tới cửa, mở miệng đã hỏi thăm mấy lời tỏ vẻ quan tâm tới tiểu hài tử, sau đó đề tài liền chuyển sang bản thảo. 

Lúc này Lâm Thanh Huyền đã vô cùng hoài nghi Lâm Thanh Tuyền, vừa nghe gã nhắc tới bản thảo, ánh mắt liền lạnh xuống. 

Lâm Thanh Tuyền có thái độ chấp nhất với bản thảo như vậy, thật sự rất khó làm hắn không cảm thấy gã có vấn đề. 

"Tùng Mặc, đưa phần bản thảo kia cho Tuyền ca." Lâm Thanh Huyền âm thầm đưa mắt ra hiệu với Tùng Mặc. 

Tùng Mặc gật đầu, rất nhanh đã lấy ra một phần bản thảo từ trong thư phòng. 

Thời điểm họ chuẩn bị mấy thứ này, Phượng Miên đã được phụ thân ôm ở trong ngực nên bây giờ cậu không khóc nháo ngăn cản. 

Lúc phụ thân nói chuyện với Tùng Mặc, cậu đã nghe được phần bản thảo kia căn bản không phải của phụ thân mà là một người tên là Lục Minh cùng ở thư viện với phụ thân hỗ trợ viết bằng "nhã phong thể"; nghe nói là một loại tự thể được lưu hành mấy năm gần đây giữa những người đọc sách. 

Phụ thân không viết nhã phong thể, đây là muốn lừa gạt Lâm Thanh Tuyền nên đương nhiên cậu không hề lo lắng. 

Bên kia sau khi bắt được bản thảo tới tay, Lâm Thanh Tuyền vội vàng xem xét. Nét mực rất mới, vừa thấy chính là viết trong hai ngày mới đây, nhưng tại sao chữ viết không giống như trước kia? 

"Huyền đệ, chữ viết này sao không giống chữ viết trước kia của ngươi?" 

Lâm Thanh Huyền bình tĩnh trả lời: "Đây là nhã phong thể, truyền lưu từ kinh thành tới, nghe nói nhóm quan chủ khảo rất thích. Hiện giờ ở các đại thư viện đều có người luyện, trong thư viện Thanh Phong cũng có không ít." 

Lâm Thanh Tuyền cho rằng Lâm Thanh Huyền cũng sử dụng loại tự thể này nên không hoài nghi, lập tức vui vẻ rời đi. 

Nhìn bóng lưng rời đi của gã, vẻ mặt Lâm Thanh Huyền không rõ. 

Phượng Miên nằm trong tã lót bật cười hi hi, cậu nghe ra được phụ thân căn bản không chính diện trả lời câu hỏi có phải là chữ viết của hắn không của Lâm Thanh Tuyền, chỉ nói đó là tự thể rất nhiều người đọc sách luyện. 

Lâm Thanh Tuyền tin, Lâm Thanh Tuyền thật ngốc~ 

Lâm Thanh Huyền cúi đầu nhìn cậu, bị nụ cười của cậu cảm nhiễm, cũng nhịn không được lộ ra ý cười. 

"Tiểu hoạt đầu, có phải ngươi nghe ra không?" Từ khi nhân được chỗ thần dị trên người nhi tử, Lâm Thanh Huyền không còn coi nhi tử thành tiểu hài tử vô tri chân chính nữa. Cứ mỗi lần khóc là ngăn cản, vậy bây giờ cười vui vẻ như vậy, không phải là nghe ra gì chứ? 

Phượng Miên vô tội nhìn phụ thân mình, "y y a a". 

Lâm Thanh Huyền trong lòng cười thầm. Bây giờ lại giả vờ vô tội, đúng là hài tử lanh lợi. 

Bên kia sau khi về nhà, Lâm Thanh Tuyền lập tức đưa bản thảo cho Lâm Vinh Thăng xem. 

Nghe nói đây là nhã phong thể người đọc sách đều luyện, Lâm Vinh Thăng quả nhiên cũng không hoài nghi gì. 

"Lâm Thanh Huyền luôn bày ra dáng vẻ thanh cao, kết quả còn không phải luyện tự thể lấy lòng giám khảo giống như những người khác sao." Lâm Thanh Tuyền trào phúng, giống như chỉ có như vậy mới có thể ép Lâm Thanh Huyền một đầu ở phương diện đạo đức. 

Lâm Vinh Thăng cười lạnh: "Vừa lúc, nếu mỗi người đều luyện nhã phong thể, vậy càng không dễ dàng lòi đuôi." 

Lâm Thanh Tuyên lộ vẻ nhất định phải có được. 

Hai ngày sau, Lâm Thanh Huyền không thể không quay về thư viện. Hắn đã lần nữa xin nghỉ, giờ không thể lại nghỉ thêm, bên thư viện cũng gần viện khảo đang thúc giục hắn trở về. 

Phượng Miên biết phụ thân sắp phải đi, rất luyến tiếc, hốc mắt đỏ lên. Nhưng cậu biết tương lai, phụ thân sẽ phải khảo Trạng Nguyên, không thể trì hoãn việc đọc sách nên dù lưu luyến không rời cũng phải nhịn. 

Nhìn nhi tử rõ ràng luyến tiếc mình, mặt cũng nghẹn đỏ nhưng vẫn nhịn không khóc, trong lòng Lâm Thanh Huyền cũng chẳng dễ chịu nổi. Nếu không phải có ý chí cường đại nhắc nhở hắn, có lẽ tới cả việc lên xe ngựa hắn cũng không lên được. 

Nghe âm thanh xe ngựa dần dần đi xa, Phượng Miên rốt cuộc cũng nhịn không được òa khóc. 

Phụ thân... 

Lý tẩu vội vàng ôm cậu đi vào trong. 

Trên xe ngựa, Lâm Thanh Huyền cảm giác được hình như mình nghe được tiếng khóc của nhi tử, nhanh chóng ló đầu ra nhìn lại. 

"Công tử, có cần quay lại không?" Tùng Mặc hỏi. 

Lâm Thanh Huyền lắc đầu. Muốn cấp cho thê nhi một cuộc sống tốt hơn, phải trả giá càng nhiều nỗ lực cùng mồ hôi hơn, lưu luyến cũng phải nhịn xuống. 

"Sau khi đưa ta tới thư viện, ngươi liền về nhà đi." Lâm Thanh Huyền nói. 

Nếu đã biết Lâm Thanh Tuyền không có ý tốt gì, đương nhiên Lâm Thanh Huyền sẽ không khờ dại cho rằng một nhà đại bá không biết gì. Cứ để thê nhi ở trong thôn như vậy, hắn không yên tâm. Chẳng sợ có thêm Lý tẩu, chung quy vẫn là thế đơn lực mỏng. 

"Còn có, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Tuyền." Lâm Thanh Huyền tiếp tục nói. 

Tùng Mặc luôn không có dị nghị gì với mệnh lệnh của Lâm Thanh Huyền, gật đầu đáp ứng. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Từ khi biết hai phụ tử Lâm Vinh Thăng là đại phôi đản, phàm là người nhà Lâm Vinh Thăng tới đây, Phượng Miên đều sẽ liều mạng giãy giụa tỉnh lại, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương. 

Hiện giờ phụ thân không có ở nhà, cậu phải thay phụ thân bảo hộ mẫu thân cho thật tốt! 

Hệ thống nhìn Phượng Miên nằm trong tã lót muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không đả kích tính tích cực của cậu. Bé ngoan dũng cảm là phải che chở! 

Ngô thị bị Chu thị kích thích, không cam lòng rớt xuống thế hạ phong, dứt khoát dẫn theo nhi tử của mình nương theo cớ thăm Chúc Kiều, ở trong nhà chính ngồi hết một canh giờ. 

Một canh giờ kia chính là hai tiếng đó! 

Phượng Miên nghe Ngô thị ồn ào hơn hai tiếng, vài lần suýt chút nữa ngủ quên nhưng cậu vẫn cố kiềm nén lại, cuối cùng nước mắt lưng tròng mấy lần liền không chịu nổi nữa. 

Đặc biệt là nhi tử Lâm Thế Hải của Ngô thị không phải một tiểu tử an phận. Đừng nhìn hắn chỉ mới ba tuổi, hắn chính là cái loại bá vương có thể leo lên nóc nhà lật ngói. Không phải ở trong phòng rống to thì chính là nghịch cái này nghịch cái kia, một khắc cũng không an phận. 

Nếu không phải có vú già Lý tẩu ở bên cạnh chăm coi, Phượng Miên còn sợ hắn bò lên cả trên giường cào mình. Quan trọng nhất chính là, cậu cảm thấy hai người này đang quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi! 

Lý tẩu nói mẫu thân đang ở cữ, hiện giờ quan trọng nhất chính là phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, không thể xuất hiện sai lầm. Nhưng Phượng Miên đã trừng mắt nhìn một lúc lâu, Ngô thị đều không nhận được tín hiệu chán ghét của cậu, làm cậu tức giận tới mức dứt khoát khóc òa lên. 

"Ai da! Đây là làm sao vậy? Tới để nhị thẩm nhìn xem nào." Ngô thị nói xong, liền muốn ôm lấy Phượng Miên. 

Phượng Miên một chút cũng không muốn, tức khắc khóc càng hung hơn. 

Chúc Kiều vội vàng ôm nhi tử vào trong lòng, đau lòng hống. 

"Lý tẩu, bé ngoan sợ là đói bụng rồi. Mau đem nãi tới đây." Chúc Kiều nói. 

Thấy bình sữa trên tay Lý tẩu, Ngô thị liền trợn tròn mắt. Thứ đồ vật hiếm lạ này, trước đó nàng ta đã từng nghe người ta nhắc tới nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Vì nhi tử, Lâm Thanh Huyền cư nhiên mua cả thứ này, hẳn là tốn không ít bạc a! Trách không được lão đại cả ngày cứ dính dính tới bên này, tới cả nàng ta cũng muốn! 

"Ai da, cái bình sữa này chắc không rẻ đúng không?" Ngô thị vừa nói vừa định tự tay cầm vào. 

Phượng Miên không cho, xoay đầu. 

Ngô thị không chịu bỏ qua, còn định tiến lên. 

Chúc Kiều không nhìn nổi nữa, gọi: "Nhị tẩu." 

Ngô thị xấu hổ cười cười, thu tay lại. Nàng ta có thể không chút do dự dỗi lại Chu thị nhưng nương tử tú tài như Chúc thị này thì thật sự không dám đắc tội. 

Trước không nói sau lưng Chúc thị có Lâm Thanh Huyền chống lưng, kể cả xuất thân của Chúc thị cũng không phải thứ nông phụ bình thường dám đắc tội. 

Tuy nói chỉ là dưỡng nữ, nhưng không phải vẫn là dưỡng nữ của Chúc huyện thừa sao? 

Ngô thị không thể không thu liễm. 

Chúc Kiều cũng thấy phiền nhưng e ngại mặt mũi của trượng phu, không muốn gây sự gì với bên Lâm đại bá nên nàng vẫn luôn nhẫn nhịn. Bây giờ thấy Ngô thị còn chưa chịu đi, ánh mắt liền đánh giá quanh phòng một vòng, rất nhanh đã biết đối phương đánh cái chủ ý gì. 

Chúc Kiều đưa mắt ra hiệu về phía Lý tẩu. 

Lý tẩu lập tức tìm một cái cớ đuổi mẫu tử Ngô thị đi. 

Chúc Kiều nhẹ nhàng thở ra: "Rốt cuộc cũng đi rồi. Nàng ta đúng là có thể nói mà." 

Lý tẩu: "Ngô thị chính là muốn nhận được chỗ tốt. Phu nhân da mặt mỏng, dễ dàng bị nàng ta bắt chẹt, sau này cứ việc bày sắc mặt ra. Ngài chính là nương tử tù tài, còn phải sợ nàng ta sao?" 

Chúc Kiều nhìn nhi tử đã uống nãi. Vừa nãy nhi tử khóc lợi hại như vậy, nhất định cũng là do cảm thấy phiền khi bị hai mẫu tử kia nháo. 

Nàng biết chính mình da mặt mỏng, trước kia nàng không để ý tới việc này nhưng hiện giờ vì bé ngoan, nàng cũng phải mặt dày hơn, ít nhất không thể để đám người kia tới quầy rầy bé ngoan của nàng nghỉ ngơi nữa. 

"Ngươi nói đúng. Sau này ta cũng phải học cách làm mặt lạnh mới được." Chúc Kiều sờ mặt Phượng Miên, nói. 

Phượng Miên vốn luôn cố nén buồn ngủ, vừa uống sữa xong liền không kiên trì nổi nữa, nhắm mắt đi gặp Chu Công. 

Ngô thị cùng nhi tử về nhà, giữa đường gặp Lâm Thanh Tuyền, lập tức dừng bước chân. 

Nhà của Lâm Thanh Huyền nằm ở sườn phía Đông của thôn, ra thôn phải đi phía Nam, mà Lâm Thanh Tuyền đi về phía này, đi nơi nào liền rất rõ ràng. 

"Nha! Đại ca còn không biết sao? Lâm tú tài đã trở về thư viện, ngươi đã chậm rồi." Ngô thị nói. 

Lâm Thanh Tuyền không ngờ sẽ gặp được Ngô thị ở chỗ này, sắc mặt có chút không quá tự nhiên. Gã không thích nhị đệ muội này, Ngô thị lắm mồm, miệng không buông tha cho người nào. 

Gã một đại nam nhân lại không tiện so đo với nàng ta, lần nào có thể tránh liền tránh, nhưng lần này oan gia ngõ hẹp không thể tránh được, liền đành xụ mặt nói: "Ta tới nhà Thanh Huyền trả bút, nhị đệ muội không có việc gì thì về nhà trước đi." 

Ngô thị nghi hoặc đánh giá gã từ trên xuống dưới một lần. Trả bút mà trả vội vã như vậy sao? Nếu Lâm Thanh Huyền ở nhà, Lâm Thanh Tuyền vội vàng đi nịnh bợ còn có thể nói thông. Hiện tại Lâm Thanh Huyền không ở, chỉ có một mình Chúc thị, Lâm Thanh Tuyền không biết phải tị hiềm sao? Hay là nói gã cố ý chọn đi lúc này? 

Lâm Thanh Tuyền suýt chút nữa bị ánh mắt đánh giá kia của Ngô thị phá công. Đương nhiên gã biết Lâm Thanh Huyền đã về thư viện nên mới chọn đi qua lúc này, mục đích chính xác là Chúc Kiều. 

So sánh với Chu thị, Chúc Kiều quả thực giống như tiên nữ trên trời, Chu thị không thể nào so được. 

Trước kia gã không dám liếc mắt nhìn Chúc Kiều quá nhiều nhưng từ khi có âm mưu thay thế Lâm Thanh Huyền, suy nghĩ trong lòng gã dần dần thay đổi. Giống như Chúc thị đã sớm thành thê tử của gã, không cần tránh tới tránh lui như trước nữa. 

Gã ở nhà luyện nhã phong thể hai ngày, càng luyện càng cảm thấy chính mình phảng phất như đã thật sự trở thành Lâm Thanh Huyền. Nhiệt huyết khó tiêu, ljai nghĩ tới hiện giờ Lâm Thanh Huyền không ở nhà, bước chân gã rốt cuộc không khống chế được đi về phía nhà đối phương. 

"Phải không? Vậy đại ca đi nhanh về nhanh đi. Sắp tới giờ cơm rồi, đừng để người một nhà chờ ngươi." Ngô thị chung quy vẫn nhường đường, trong miệng vẫn không quên trào phúng hai câu. 

Lâm Thanh Tuyền nắm chặt nắm đấm. Gã cố ý chọn thời gian này đi tới nhà Lâm Thanh Huyền, vốn chính là muốn tìm cớ ở lại ăn cơm để tiếp xúc với Chúc Kiều nhiều hơn. Dù sao tương lai hai người bọn hắn sẽ phải làm phu thê, đương nhiên phải quen thuộc nhiều hơn mới không bị lộ. 

Tuy nhiên gã lại chẳng thể nói rõ với Ngô thị, chỉ có thể không tình nguyện "ân" một tiếng rồi rời đi. 

Nhìn chằm chằm bóng lưng gã trong chốc lát, Ngô thị cười nhạo một tiếng, cùng nhi tử về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play