Lúc này đã gần tới giờ cơm, cả Lâm gia đều ở nhà. 

Lâm Thanh Tuyền cùng nhị đệ Lâm Thanh Thạch đều đã thành thân, tức phụ cũng đã sinh hài tử. Đám hài tử dù lớn hay nhỏ đều không chịu được đói, hơn nữa ngày thường có gia trưởng sủng ái nên bây giờ không thấy đồ ăn được bưng lên, liền gào khóc. 

Lâm Thanh Tuyền vừa qua đại môn thấy được cảnh này, lại nhớ lại cảnh có gã sai vặt vú già hầu hạ ở nhà Lâm Thanh Huyền, trong lòng càng thêm ghen ghét. 

Thấy Lâm Thanh Tuyền tay không trở về, Lâm Vinh Thăng lạnh mặt đứng dậy nói: "Vào phòng cùng ta nói." 

Lâm Vinh Thăng đứng dậy đi vào phòng ngủ của ông ta, Lâm Thanh Tuyền cũng đi theo. 

Ở nhà chính, Lâm Thanh Thạch cùng Lâm Thanh Bách liếc nhau một cái, không hé răng nhưng nhị nhi tức Ngô thị lại không thể nhịn. 

Rõ ràng cả ba huynh đệ Lâm gia đều không có thiên phú đọc sách nhưng Lâm lão gia tử chỉ thiên vị lão đại, không chỉ tiếp tục để lão đại đọc sách mà cái ăn cái uống cũng sẽ dành cho lão đại trước, có chuyện gì cũng tránh mặt bọn hắn thương lượng. 

Nhìn lão đại ăn mặc như thế kia, người không biết có khi còn tưởng gã là tú tài lão gia nhà nào đó. Mà thế cũng thôi, mỗi ngày chỉ biết đọc sách mà không thấy khảo được một cái đồng sinh về. 

"Nha~ Đại tài tử đi đâu mà giờ mới về thế? Cả nhà đều đang chờ gã ăn cơm, có chuyện gì không thể ăn xong lại nói sao?" Ngô thị sinh được một nhi tử, ở Lâm gia lưng cũng thẳng hơn, lúc nói chuyện cũng không khách khí, vừa mở miệng đã trào phúng. 

Đại nhi tức Chu thị nói: "Đệ muội chớ trách. Thanh Tuyền cùng Thanh Huyền lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cảm tình huynh đệ tự nhiên không bình thường. Chúng ta cũng đang ngóng trống Thanh Huyền thi đậu Trạng Nguyên, dẫn chúng ta cùng nhau hưởng phúc mà." 

Lâm Thanh Huyền chính là tú tài thôn Lâm gia, còn là án đầu thư viện Thanh Phong, tài hoa không hề giống người bình thường. 

Không nói cái khác, chỉ nhắc tới thuế má trong thôn. Vì có Lâm Thanh Huyền là tú tài nên bên huyện nha đều cố ý vô tình giảm bớt đi cho bọn hắn không ít, ngày thường có chuyện gì bọn hắn cũng có thể nói vài lời với huyện nha. 

Vì có một Lâm Thanh Huyền nên trên dưới Lâm gia thôn đều thẳng eo ưỡn lưng, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Đãi ngộ như vậy, sao có thể không khiến người khác hâm mộ chứ? 

Lần này Lâm Thanh Huyền sinh được một nhi tử, trong thôn đều đưa lễ vật tới. Lâm Thanh Tuyền đi lại gần với Lâm Thanh Huyền, nói không chừng đã kiếm được chỗ tốt nào đó. 

Nhưng cố tình trong ba huynh đệ Lâm gia, Lâm Thanh Huyền chỉ đi gần với Lâm Thanh Tuyền, mà lão nhị thấy Lâm Thanh Huyền cứ như lão thử thấy miêu. Ngày thường ở trong nhà có thể rất khoe khoang, thời khắc mấu chốt lại vâng vâng dạ dạ, làm Ngô thị tức giận tới mức chỉ thiếu điều mắng chửi người mà thôi. 

Biết Ngô thị để ý nhất việc này, Chu thị càng cố ý lấy chuyện này ra để chọc giận nàng ta. 

Ngô thị âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn không chịu thua nói: "Thật sự khảo trúng Trạng Nguyên cũng là chuyện của Lâm Thanh Huyền nhân gia, người chân chính có thể đi theo hắn đắc đạo thăng thiên chính là Chúc thị kia. Chúng ta cũng không phải thân ca thân tẩu của hắn, ngươi trông chờ cái gì chứ?" 

Nghe tức phụ nhà mình cùng nhị đệ muội ầm ĩ bên ngoài, Lâm Thanh Tuyền trong phòng đen mặt. 

"Không lấy được bản thảo?" Lâm Vinh Thăng nghiêm túc hỏi. 

"Nói là sốt ruột quay về, quên mang theo." Lâm Thanh Tuyền đáp. 

Lâm Vinh Thăng lộ vẻ cẩn thận: "Có phải hắn đã phát hiện ra gì không?" 

"Hẳn là không phải, hắn sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi chúng ta. Thấy hắn như vậy, xác thật là rất bảo bối nhi tử kia." Lâm Thanh Tuyền nói. 

Lâm Vinh Thăng thần sắc nới lỏng: "Không phát hiện thì tốt, nhưng bản thảo vẫn phải nghĩ cách lấy được. Kỳ khảo thí mùa xuân cùng mùa thua cũng là chuyện năm năm sau, mặc kệ cuối cùng Lâm Thanh Huyền có thi đậu Trạng Nguyên hay không, thời gian dành cho ngươi không còn nhiều lắm." 

"Quá hai ngày nữa ta sẽ đi thêm một chuyến." Lâm Thanh Tuyền nắm chặt nắm đấm. 

Từ năm ngoái, hai phụ tử Lâm Vinh Thăng cùng Lâm Thanh TUyền đã phát hiện trong ba huynh đệ Lâm gia, ngũ quan của Lâm Thanh Tuyền là giống Lâm Thanh Huyền nhất. Sau đó, bọn hắn liền nghĩ ra một mưu kế lớn mật điên cuồng. 

Lâm Thanh Tuyền không có thiên phú đọc sách như Lâm Thanh Huyền, nếu có người giúp gã vượt qua được điều này thì sao? 

Bọn hắn muốn thay thế Lâm Thanh Huyền! 

Đây không phải là một suy nghĩ nào đó quá kỳ lạ. Ở tiền triều, đã có chuyện ca ca làm quan sinh bệnh chết đi, đệ đệ lớn lên tương tự liền mạo danh thay thế ca ca, làm quan hơn hai mươi năm mới vô tình bị người khác vạch trần. 

Lâm Vinh Thăng là một thợ thủ công có kinh nghiệm, có chút danh tiếng ở huyện Thanh Phong. Cuối năm ngoái, ông ta đã nghe được bí văn tiền triều đó từ chỗ một lão gia. 

Lúc ấy ông ta không nghĩ nhiều, chờ tới lúc về nhà, phát hiện Lâm Thanh Tuyền có năm phần tương tự với Lâm Thanh Huyền mới nổi lên tâm tư, một mưu kế lớn mật nảy lên trong đầu. 

Vừa vặn, Lâm Thanh Tuyền có một thiên phú ít người biết, đó chính là gã rất biết cách bắt chước, ngay cả thanh âm cũng có thể bắt chước giống như đúc. 

Khi còn nhỏ một kỹ nghệ tới huyện thành bán nghệ muốn thu nhân gã làm đồ đệ, nhưng Lâm Vinh Thăng không cam lòng để nhi tử mình trở thành một kỹ nghệ lưu lạc khắp nơi nên việc này mới không thành. 

Hai phụ tử thương lượng một hồi lâu, cho rằng thanh âm cùng thân hình đều không khó bắc chước, thậm chí khuôn mặt chỉ cần tân trang một chút cũng sẽ trở nên giống hơn. Nếu có gì vẫn chưa ổn, chỉ cần tìm cớ phát bệnh che mặt một đoạn thời gian rồi lại lộ mặt là được, như vậy sẽ không khiến người khác hoài nghi. 

Mà thứ khó bắt chước nhất chính là tài hoa cùng chữ viết của Lâm Thanh Huyền. 

Lâm Thanh Tuyền không phải người có thiên phú học tập, tuyệt đối không thể thi đậu Trạng Nguyên. Bọn hắn liền tính toán chờ đối phương thi đậu Trạng Nguyên hoặc tiến sĩ, khi về quê tế tổ sẽ tìm cơ hội động thủ. Như vậy, bọn hắn chỉ cần thay thế Lâm Thanh Huyền làm quan là được, căn bản không cần khổ học. 

Còn về chữ viết, vậy chỉ cần bắt chước bản thảo của Lâm Thanh Huyền là được. 

Lúc mới bắt đầu, Lâm Thanh Tuyền còn rất do dự nhưng khi chứng kiến cuộc sống giàu có thoải mái của Lâm Thanh Huyền, chút do dự đó liền biến mất ngay lập tức. 

Chỉ cần là một tú tài Lâm Thanh Huyền đã giúp bá tánh trong thôn sinh sống dễ chịu, nếu làm quan thì sẽ còn như thế nào nữa? 

Dưới tiền đề tham lam đó, một mưu kế vô tâm vô tính điên cuồng liền được thực hiện. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

"Cha cậu không bố trí phòng vệ với bọn hắn, lúc về quê đã không cẩn thận trúng kế. Bọn hắn lo lắng có chỗ nào đó bị lòi đuôi nên không giết cha cậu, chỉ cầm tù hắn ở trong một tầng hầm ngầm. Mỗi ngày tra tấn hắn, buộc hắn nói ra những việc riêng tư của bản thân. Cha cậu bị cầm tù nhiều năm đã tìm được cơ hội trốn thoát, điên cuồng báo thù nhưng dù vậy, hắn đã bị coi như là cửa nát nhà tan. Sau đó trải qua một ít việc trên triều, cuối cùng hắn đã hắc hóa." 

Một giấc ngủ dậy, Phượng Miên nhớ hình như mình đã quên gì đó, nhanh chóng hỏi hệ thống xem Lâm Thanh Tuyền muốn làm gì. 

Nghe xong những gì hệ thống nói, hốc mắt Phượng Miên liền đỏ lên, hốc mắt chứa đầy nươc mắt. Cậu biết tư vị bị tra tấn, những kẻ xấu kia còn cầm tù phụ thân cậu, bọn hắn còn đáng sợ hơn cả ác ma. 

"Sau khi cha cậu bị thay thế, nương cậu rất nhanh đã phát hiện ra điều không đúng. Nàng vốn định báo tin cầu cứu nhưng lại bị đôi phụ tử phát rồ kia phát hiện, hại chết nương cậu." 

Ô ô ô... 

Cuối cùng nước mắt của Phượng Miên không ngăn được nữa, chảy xuống đầy mặt. 

Lâm Thanh Huyền cùng Chúc Kiều bị kinh động, vội vàng xoay quanh nhi tử. 

"Đây là làm sao vậy, bé ngoan?" Chúc Kiều đau lòng nhìn nhi tử khóc nức nử, phảng phất như đã phải chịu chuyện đại thương tâm nào đó, trong lòng cũng như bị đâm một đao. 

Mọi người đều nói tiểu hài tử sẽ nháo người, không dễ nuôi nhưng nhi tử của nàng lại vô cùng ngoan ngoãn. Đói bụng sẽ kêu a a hai tiếng, đái dầm thì quơ quơ tay gọi người, cơ bản đa phần thời điểm đều không khóc không nháo. Có khi tỉnh lại phát hiện không có ai, cậu cũng chỉ an tĩnh tự chơi với tay mình, không làm phụ mẫu nhọc lòng. Khóc nức nở như bây giờ, thật sự rất hiếm thấy. 

"Vừa mới tỉnh ngủ không lâu, nãi cũng đã uống, trán không nóng cũng không có gì khác thường, sao lại đột nhiên khóc thương tâm như vậy?" Chúc Kiều lo lắng hỏi. 

Lâm Thanh Huyền suy tư, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đne lung liến chứa đầy thương tâm của nhi tử. Sự thương tâm khổ sở rõ ràng như vậy, mặc cho ai nhìn cũng sẽ không cho rằng hài đồng là vô tri khóc lên. 

Loại thương tâm này chảy thẳng vào trong đáy lòng Lâm Thanh Huyền, làm hắn đau lòng. Lần trước nhi tử khóc như vậy là vì Lâm Thanh Tuyền, vậy lần này là gì vì đây? 

Lòng Lâm Thanh Huyền hơi trầm xuống, dịu dàng ôm nhi tử từ trong lòng ngực Chúc Kiều, một bên chậm rãi dạo bước trong phòng, một bên ôn nhu hống. 

Trong tình yêu thương tràn đầy của phụ mẫu, Phượng Miên cũng dần dần dừng khóc, chỉ là tâm tình vẫn không tốt. 

Lâm Thanh Huyền vốn định ngày mai sẽ trở về thư viện, bây giờ lại thấy lo lắng, do dự có nên thỉnh thêm mấy ngày nghỉ nữa không. 

"Thống Thống, hiện giờ tôi không nói được, phải nhắc nhở cha nương như thế nào đây?" Phượng Miên sốt ruột hỏi hệ thống ở trong lòng. 

"Bé ngoan, đừng gấp. Giờ cách lúc cha cậu thi đỗ Trạng Nguyên còn hơn hai năm cơ, bây giờ chúng ta đã thành công ngăn cản hắn cho Lâm Thanh Tuyền mượn bản thảo, đã làm được bước thay đổi đầu tiên. Chỉ cần chúng ta tiếp tục nỗ lực, nhất định có thể thay đổi vận mệnh của cha nương cậu." Hệ thống an ủi. 

Phương Miên "ừ" một tiếng thật mạnh. Cậu nhất định phải ngăn cản người xấu hại cha nương! 

Ý chí chiến đấu bốc lên trong ánh mắt Phượng Miên như một ngọn lửa cháy hừng hực, tinh thần cực kỳ phấn chấn. 

Thấy cậu đánh lại tinh thần, Lâm Thanh Huyền cũng nhẹ nhàng thở ra, vươn tay bóp nhẹ chóp mũi nhi tử. Trước sau chuyển biến liến như vậy, bé con này, rốt cuộc đã suy nghĩ gì thế? 

Hắn là phụ thân hài tử, phải che mưa chắn gió một mảnh trời cho hài tử mới đúng, sao có thể để hài tử lộ ra dáng vẻ thương tâm bất lực như vậy? 

Lâm Thanh Huyền là một người cực kì thông minh. Bé ngoan nhà mình vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, chỉ có chiều ngày hôm qua Lâm Thanh Tuyền tới đây mới khóc thương tâm như thế. Mà sau khi hắn cự tuyệt từ chối đưa bản thảo, hài tử này liền không khóc nữa. 

Xét thấy sự thần dị vào ngày hài tử được sinh ra, Lâm Thanh Huyền đã nhận định nhi tử của mình không phải một tiểu tử bình thường, có thể nghe hiểu rất rõ từng từ từng chữ bọn họ nói. Cho nên, lần này bé ngoan khóc có phải cũng là vì Lâm Thanh Tuyền không? Rốt cuộc Lâm Thanh Tuyền đã làm gì mới làm đứa nhỏ này thương tâm như vậy? 

Sâu trong mắt Lâm Thanh Huyền hiện một tia lạnh lẽo. Hắn vẫn luôn coi Lâm Thanh Tuyên như huynh đệ, chưa từng phòng vệ với đối phương. Nếu vấn đề là ở chỗ bản thảo kia, vậy Lâm Thanh Tuyền tính toán dùng nó làm gì mới có thể làm bé ngoan cảnh giác như thế? 

Chuyện này cần thiết phải tìm hiểu rõ ràng. 

Không phải Lâm Thanh Tuyền muốn bản thảo sao? Vậy cứ cho gã một phần là được? 

Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc Lâm Thanh Tuyền muốn làm gì! 

"Tùng Mặc, ngươi về thư viện một chuyến tìm Lục Minh, cứ nói ta có việc thỉnh hắn hỗ trợ." Hống Phượng Miên ngủ xong, Lâm Thanh Huyền liền phân phó Tùng Mặc. 

Tùng Mặc ứng thanh, rất nhanh đã rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play