Được nuôi dưỡng mấy ngày, trên người Phượng Miên đã bớt nhăn, trắng hơn, biến thành một cục bột nếp trắng trẻo phúng phính; đôi mắt đen lúng liếng mượt mà như hắc diệu thạch. Vì chưa thấy rõ lắm nên luôn thích chuyển động đầu về phía âm thanh phát ra, lộ dáng vẻ cực kì cơ linh. 

Chúc Kiều đã hồi phục không ít nguyên khí dựa lên đầu giường, mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ uống sữa của Phượng Miên. Nàng nhịn không được chọt chọt vào gương mặt cậu, phát hiện xúc cảm vô cùng mềm mại liền bất ngờ, lại chọt chọt thêm mấy cái nữa. 

Lâm Thanh Huyền nhìn qua, vừa vặn bắt gặp được cảnh này, liền cầm lấy tay nàng. 

Chúc Kiều lộ vẻ ngượng ngùng nhưng vẫn cười nói: "Phu quân, ngươi cũng sờ sờ thử đi, thật sự hảo mềm đó!" 

Lâm Thanh Huyền không tán đồng với hành vi coi nhi tử như đồ chơi, nhưng sau khi sờ sờ, phát hiện thật sự rất mềm mại, xúc cảm cứ như tơ lụa hắn từng sờ qua vậy, cũng không khỏi sờ soạng thêm vài cái. 

Phượng Miên chăm chú vùi đầu bú sữa cuối cùng cũng cảm giác được, quay đầu nhìn hai người. Tuy trong mắt ngập tràn sự khó hiểu tò mò nhưng không từ chối, ngược lại còn nỗ lực hướng mặt về phía tầm tay của cả hai. 

Hai phu thê cảm thấy tâm cũng mềm nhũn vì động tác này của nhi tử. 

"Phu quân, ngươi xem nên lấy tên gì cho nhi tử mới tốt đây?" Chúc Kiều hỏi. 

Lâm Thanh Huyền nhìn nhi tử, nhớ tới cảnh tượng kỳ diệu vào buổi sáng ngày hôm sau ngày nhi tử được sinh ra. 

Ngày Phượng Miên được sinh ra, trời đã hạ một cơn mưa to. Sáng hôm sau, trên trời còn xuất hiện một đáng mây có hình dạng giống phượng hoàng niết bàn. Phượng hoàng giương cánh bay lên, nơi dừng chân vừa lúc là trên đỉnh Lâm gia, khiến bá tánh thôn Lâm gia liên tục kinh ngạc cảm thán. 

"Đặt là Phượng Miên đi." 

Phượng Miên sợ ngây người, động tác bú sữa cũng cứng lại, kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Huyền. Sao phụ thân lại biết tên cậu là Phượng Miên? 
 
“Bé ngoan, đương nhiên là cha cậu không biết rồi. Hẳn là sáng ngày hôm sau ngày cậu được sinh ra, trên trời xuất hiện đám mây hình phượng hoàng đó. Cơ mà hắn có thể lấy ra cái tên này, chứng minh mọi người quả nhiên là huyết mạch tương liên.”

Nghe xong, Phượng Miên thật sự cảm thấy vui vẻ. 

Cái tên Phượng Miên này là thời điểm cậu còn ở cô nhi viện, một tình nguyện viên tự xưng là thầy bói đặt cho cậu, còn nói cậu mệnh quý bất khả ngôn. Có thể chính vì nguyên nhân này, ba mẹ nuôi mới lựa chọn nhận nuôi cậu. 

Phượng Miên lần nữa cảm thấy tên thầy bói kia chính là một tên lừa đảo, nhưng hiện giờ cậu cũng chẳng để bụng nữa, vì cậu đã có phụ mẫu để ý tới cậu rồi. 

Uống sữa no, Phượng Miên rất nhanh lại cảm thấy buồn ngủ. Chờ cậu mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, liền nghe thấy thanh âm của phụ thân cùng một giọng nói khác lạ khác. 

“Bé ngoan, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi! May ngăn cha cậu đưa bản thảo cho Lâm Thanh Tuyền đi! Tên Lâm Thanh Tuyền kia chính là một kẻ xấu, không thể đưa bản thảo cho gã đâu!” Hệ thống nói. 

Vừa nghe được có người xấu, Phượng Miên lập tức tỉnh táo lại. 

"Huyền đệ, lần này may mà ngươi cầm theo bản thảo trở về, đã nhiều ngày ta muốn hảo hảo luyện tự rồi. Ngươi cũng biết trong thôn chúng ta, nào có ai viết tự đẹp mắt hơn ngươi chứ? Ta muốn đọc bản thảo của ngươi nghiền ngẫm một chút, nói không chừng cũng có thể viết hảo tự đó." Người nói chính là Lâm Thanh Tuyền, đường huynh của Lâm Thanh Huyền. 

Bản thảo của người đọc sách, thường sẽ không dễ dàng đưa cho người khác. Phụ mẫu của Lâm Thanh Huyền đã ly thế trước khi hắn khảo nhập vào thư viện Thanh Phong, chỉ để lại một mình nhi tử là hắn. Thường ngày tới thư viện đọc sách, hắn chỉ có thể để lại Chúc Kiều cùng vú già Lý tẩu hai người ở nhà, trong lòng ít nhiều gì cũng không quá yên tâm nên đã thỉnh một nhà đại bá Lâm Vinh Thăng hỗ trợ chiếu cố. 

Hơn nữa Lâm gia nhiều đời sống ở thôn Lâm Gia, có tám phần người ở đây đều họ Lâm, cùng thuộc một từ đường. Lâm Thanh Huyền cùng Lâm Thanh Tuyền cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên, quan hệ thân cận hơn người khác rất nhiều nên lúc Lâm Thanh Tuyền tới đây cầu cạnh, hắn cũng không nghĩ nhiều liền lập tức đáp ứng. 

"Ô a a a!!!" 

Ngay tại thời điểm Lâm Thanh Huyền chuẩn bị đáp ứng, Phượng Miên đột nhiên khóc lên, đánh gãy cuộc đối thoại của hai người. 

Lâm Thanh Huyền lập tức bỏ rơi Lâm Thanh Tuyền, xoay người đi về phía Phượng Miên: "Làm sao vậy? Sao lại khóc thương tâm như vậy?" 

Không trách Lâm Thanh Huyền lại gấp như thế vì trừ bỏ lúc mới sinh, Phượng Miên khóc rung trời ra thì mấy ngày sau đó, dù cậu có đói bụng cũng chỉ a a vài tiếng, chưa bao giờ khóc lợi hại như lúc này. 

"Có phải đói bụng không? Tiểu hài tử đều như vậy, đói bụng liền khóc." Lâm Thanh Tuyền cũng đi tới, tùy ý nói. 

Phụ thân, đừng đưa bản thảo cho gã ta! 

Phượng Miên suốt ruột nhìn Lâm Thanh Huyền, sợ hắn vừa xoay người liền đưa bản thảo cho Lâm Thanh Tuyền. 

Cũng may Lâm Thanh Huyền không đi. Ở trong lòng hắn, đương nhiên thân nhi tử của mình sẽ càng quan trọng hơn. Bây giờ nhi tử đang khóc thương tâm như vậy, hắn nào còn tâm tư quản bản thảo gì nữa. 

Lâm Thanh Huyền luống cuống tay chân kiểm tra nhi tử một chút, không có dấu vết ướt bỉm, trán cũng không nóng, hình như thật sự đang đói bụng liền nhanh chân bảo Lý tẩu đi chuẩn bị bình sữa, đút cho nhi tử ăn. 

Trong miệng Phương Miên bị nhét một cái núm * cao su, tiếng khóc cũng bị đánh gãy. Cậu thấy Lâm Thanh Huyền luôn ở bên cạnh mình, không lấy bản thảo gì đó cho Lâm Thanh Tuyền nên cũng dần an tĩnh lại. Một bên uống sữa, một bên nhìn chằm chằm Lâm Thanh Tuyền, sợ gã chơi xấu. 

Lâm Thanh Tuyền cười nói: "Quả nhiên là đói bụng, ta liền nói tiểu hài tử trừ bỏ đói thì làm gì có chuyện khác." 

Lâm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy hơi quái dị. Từ trước tới giờ nhi tử chỉ ngủ khi nào đã uống sữa no, lần này lại chưa được bao lâu đã tỉnh, dựa theo tiết tấu ngày thường, dù thật sự đói bụng cũng không nên đói tới tận nông nỗi này a? 

Huống hồ nhi tử còn chẳng chuyên tâm uống sữa, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Tuyền. 

Thân đã thành lão phụ thân, Lâm Thanh Huyền lại đột nhiên cảm thấy hơi ghen tuông. 

"Huyền đệ, ta thấy ngươi cũng bận chăm hài tử, không bằng cứ đưa bản thảo cho ta trước, ngươi cứ an tâm chiếu cố nhi tử đi." Lâm Thanh Tuyền nói. 

Lâm Thanh Huyền cũng muốn đuổi Lâm Thanh Tuyền đi sớm hơn nên lần nữa đứng dậy, chuẩn bị đi lấy bản thảo. 

Ai ngờ đúng lúc này, Phượng Miên lại lần nữa bộc phát tiếng khóc. 

"Ô ô ô..." 

Lâm Thanh Huyền dừng bước chân, xoay người nhìn nhi tử vẻ mặt đỏ bừng, hình như rất sốt ruột nhìn mình, trong lòng đột nhiên có một suy đoán. Lần này hắn không dừng lại, đi tới bên rương sách, mở ra, thoáng nhìn vào bên trong. 

"Tuyền ca, xin lỗi. Ta trở về quá vội vàng, quên mang bản thảo theo rồi." 

Nghe được lời này, Phượng Miên vốn đang khóc rung trời bỗng im bặt. 

Sâu trong đáy mắt Lâm Thanh Huyền chợt lóe một tia ám quang. 

Lâm Thanh Tuyền có chút sốt ruột hỏi: "Sao lại không mang về?" 

Nghe câu hỏi chất chứa oán giận của Lâm Thanh Tuyền, trong lòng Lâm Thanh Huyền có chút kinh ngạc, không khỏi âm thầm quan sát vẻ mặt của gã. Hắn phát hiện đối phương cứ liên tục nhìn về phía rương sách của mình, giống như định tiến lên kiểm tra một phen, liền nhíu mày. 

Dù sao cũng chỉ là không mang bản thảo về thôi, chẳng phải đại sư gì, vì sao Lâm Thanh Tuyền lại gấp gáp như vậy? 

"Lúc ấy Kiều nương sắp sinh, ta vừa nghe tin liền hoang mang lo sợ. Khi đó là Tùng Mặc hỗ trợ thu thập, ta cũng không kiểm tra kĩ càng." Lâm Thanh Huyền tùy ý giải thích. 

Nghe vậy, dù trong lòng sốt ruột, Lâm Thanh Tuyền cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ, không muốn đối phương nhìn ra manh mối: "Cũng đúng, nhưng mấy ngày nay không phải ngươi vẫn sẽ ở trong thôn sao? Không bằng giúp ta viết mấy bức đi?" 

Trong tình huống bình thường, hiển nhiên việc này không có vấn đề gì nhưng mấy ngày này toàn bộ tinh thần của Lâm Thanh Huyền đều tập trung trên người nhi tử, căn bản không muốn viết bản thảo gì đó. 

Tuy nhiên nhìn Lâm Thanh Tuyền, hắn vẫn cười nói: "Mấy ngày nữa hẵng nói, đứa nhỏ này một chút cũng không ly người được." 

Lâm Thanh Tuyền nhìn thoáng qua Phượng Miên đã dừng khóc, cuối cùng vẫn không nói gì nữa. 

Chờ Lâm Thanh Tuyền rời đi, Lâm Thanh Huyền liền lộ vẻ suy tư. Hắn nhìn về phía nhi tử, duỗi tay quệt nhẹ chóp mũi đỏ bừng của cậu: "Mặt đỏ lên hết rồi. Khóc mệt rồi đúng không?" 

Thành công ngăn cản Lâm Thanh Tuyền lấy được bản thảo của phụ thân, Phượng Miên vui sướng trong lòng, nở nụ cười tươi rói. 

"Khóc xong lại cười. Đều nói hài tử như thời tiết tháng sáu, quả nhiên không sai." Lâm Thanh Huyền cũng ý cười ngâm ngâm. 

Một lát sau, Lâm Thanh Huyền gọi Tùng Mặc tiến vào, phân phó: "Chuyện bản thảo đừng nói cho bất kỳ ai, coi như không mang về. Sau này toàn bộ bản thảo trong phòng ta, đều đốt hết đi." 

Tuy vừa nãy Tùng Mặc không ở trong thư phòng nhưng Lâm Thanh Huyền biết với nhĩ lực của hắn, khẳng định đều nghe được rõ ràng. 

Tùng Mặc không giống gã sai vặt, được Lâm Thanh Huyền nhặt về hai năm trước. 

Khi đó phụ mẫu của Lâm Thanh Huyền đã lục tục ly thế, Chúc Kiều cũng chưa gả tới. Lúc phát hiện Tùng Mặc bị trọng thương, hơi thở thoi thóp, hắn hiếm khi nổi lên lòng trắc ẩn, thỉnh lang trung, phí không ít công sức mới cứu được người trở về. 

Từ giây phút đó, Tùng Mặc đã đi theo Lâm Thanh Huyền, trung tâm như một. 

Cái tên Tùng Mặc này cũng Lâm Thanh Huyền đặt cho hắn, Lâm Thanh Huyền chưa từng hỏi về quá khứ của hắn, hắn cũng chưa từng kể. Hai chủ tớ vẫn luôn duy trì sự ăn ý này, cũng nâng đỡ nhau sinh sống. 

Tùng Mặc đi bên cạnh Lâm Thanh Huyền như một gã sai vặt, nhưng Lâm Thanh Huyền lại rất rõ ràng bản lĩnh của đối phương. Cái loại chuyện nghe ngóng xuyên qua bức tường này, không làm khó được Tùng Mặc. 

Tùng Mặc gật đầu: "Là." 

Phượng Miên nghe cuộc đối thoại của hai người, biết Lâm Thanh Huyền sẽ không đưa bản thảo cho Lâm Thanh Tuyền liền vô cùng vui vẻ. 

Chẳng qua tiểu hài tử mới sinh rốt cuộc cũng không có nhiều tinh lực, vừa nãy còn khóc quá sức nên chỉ một lát sau, mí mắt của Phượng Miên dần dần nặng hơn. Trước khi ngủ, hình như cậu cảm thấy mình đã quên gì đó nhưng thật sự quá mức buồn ngủ, cậu liền đi gặp Chu Công. 

Bên kia, Lâm Thanh Tuyền vừa rời khỏi Lâm gia chưa bao xa đã âm trầm về nhà mình. 

Phụ thân gã, Lâm Vinh Thăng có ba nhi tử. Đại gia trưởng Lâm Vinh Thăng vẫn còn sống nên ba nhi tử cũng chưa phân gia, toàn gia sống cùng một chỗ, xem như là đại gia đình trong thôn. 

Dù là vậy, nhà gã cũng không thể so với nhà Lâm Thanh Huyền. Không chỉ không có gã sai vặt, vú già hầu hạ mà còn phải tự mình xuống ruộng làm việc. Tuy luôn miệng nói ba huynh đệ ở bên nhau nhưng phòng ốc lại vô cùng chật chội, thường xuyên nháo sự chỉ vì mấy tiểu tiết. 

Bọn hắn chính là nông hộ chính cống, căn bản không thể so sánh được với Lâm Thanh Huyền. 

Lâm Thanh Tuyền, Lâm Thanh Thạch, Lâm Thanh Bách, ba huynh đệ đều được tới học đường đi học nhưng cả ba đều không phải người có thiên phú, tới cả thi đồng sinh cũng không đạt, càng đừng nói là khảo nhập vào thư viện Thanh Phong làm tú tài lão gia. 

Nhưng Lâm Thanh lại có một sở trường hơn người chưa từng nói với người khác, chỉ có phụ mẫu gã là Lâm Vinh Thăng cùng Vương Tú Phương biết. 

Lâm Thanh rất am hiểu việc bắt chước chữ viết của người khác, còn bắt chước tới y xì đúc, không khác một ly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play