"Ta nói đều là sự thật, vì sao các ngươi không tin ta!" Lâm Thanh Tuyền la lớn. Nhất định là có người hại gã! Nhất định là như thế! 

Ở trong mắt người khác, bộ dáng phẫn nộ của Lâm Thanh Tuyền lại chỉ thành cuồng nộ vô năng. 

Vương Tú Phương ở một bên khóc lóc khuyên gã đừng nói nữa, gã cũng không nghe. 

Lâm Thanh Huyền lộ vẻ bất đắc dĩ, nói với thôn trưởng cùng tộc lão: "Chúng ta ra ngoài nói đi, để Tuyền ca bình tĩnh một chút." 

Cả đám người đi ra ngoài, Lâm Vinh Thăng cũng thở dài đi theo. 

Lâm Thanh Tuyền lộ ánh mắt tuyệt vọng, đập vỡ hết những thứ có thể đập ở bên người. 

Nghe được động tĩnh trong phòng truyền ra, trong mắt Lâm Thanh Huyền không chút gợn sóng. 

"Thanh Huyền, ngươi xem việc của đại phòng nên xử lý như thế nào?" Tới nhà chính, thôn trưởng trực tiếp bỏ qua Lâm Vinh Thăng, hỏi Lâm Thanh Huyền. 

Lâm Thanh Huyền trầm ngâm một lát, nói: "Chuyện phân gia, đại bá đã làm ra quyết định, nhị đệ cùng tam đệ đều đã tìm được đường sống, liền không nhắc tới nữa. Đại ca đã hòa li với Chu thị, cũng không thể lật lọng. Trước mắt chân của đại ca là quan trọng nhất, chỉ cần nghĩ cách chữa khỏi, vẫn có thể Đông Sơn tái khởi." 

Lâm Vinh Thăng lộ vẻ vui mừng, nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Huyền hẳn là sẽ quản tới cùng. 

Thôn trường cùng nhóm tộc lão thật sự không còn niềm tin nào vào loại người đánh bạc tới táng gia bại sản còn không biết hối cải như Lâm Thanh Tuyền nhưng Lâm Thanh Huyền đã nguyện ý quản, đã nói lên hắn là người nhân nghĩa trung hiếu. Không hồ là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong thôn họ, không khiến họ thất vọng. 

Bởi vậy, thôn trưởng cùng nhóm tộc lão đều lộ vẻ vừa lòng. 

Thấy một màn này, Lâm Thanh Huyền hơi rũ mắt che cảm xúc bên trong. 

Người đọc sách quan trọng nhất là thanh danh, đặc biệt là người muốn tham gia khoa khảo. Một cái thôn dù có nhỏ cũng sẽ có người đi ra ngoài, nếu bị truyền ra là có thanh danh khắc nghiệt lạnh độc, sẽ gây bất lợi với con đường làm quan sau này. 

Lâm Thanh Huyền có thể không để bụng nhưng không phải là dùng trên người đại phòng Lâm gia, vì bọn hắn không đáng. 

"Lang trung nối xương nói cần bao nhiêu bạc mới có thể trị?" Lâm Thanh Huyền hỏi. 

Lâm Vinh Thăng vội trả lời: "Nói là phải trên trăm lượng!" 

Thôn trưởng cùng nhóm tộc lão đều hút khí. Tuy thôn Lâm gia bọn họ không nghèo nhưng một trăm lượng bạc vẫn là một bút rất lớn, nhà ai có thể có mười mấy hai mươi lượng áp đáy hòm đã xem như là không tồi rồi. 

Thần sắc Lâm Thanh Huyền bất biến: "Ta không thể lấy ra nhiều bạc như vậy được. Tùng Mặc, trước đưa hai mươi lượng cho đại bá mượn." 

Đương nhiên trên người Tùng Mặc không chỉ có hai mươi lượng nhưng công tử đã nói hai mươi thì chính là hai mươi. Hắn gật đầu, tiến lên vài bước đưa bạc cho Lâm Vinh Thăng. 

Tuy Lâm Vinh Thăng cảm thấy hơi ít nhưng nghe ý tứ của Lâm Thanh Huyền hẳn là sẽ đưa thêm nên đương nhiên cũng không tiện nói gì thêm, nhận lấy. 

"Đúng rồi, ta nhớ có một cây bút quên đưa cho Tuyền ca. Tùng Mặc, ngươi thay ta đưa bút qua đi, thuận tiện lấy lại bản thảo lần trước cho Tuyền ca mượn về." Lâm Thanh Huyền lại nói 

Tùng Mặc gật đầu, xoay người đi vào phòng Lâm Thanh Tuyền. 

Nhìn cây bút kia, Lâm Vinh Thăng lộ vẻ đắc ý. Chỉ cần Lâm Thanh Huyền không bỏ rơi bọn hắn, đại phòng bọn hắn liền có thể Đông Sơn tái khởi! 

Thôn trưởng cùng nhóm tộc lão xác thật cũng lần nữa thay đổi thái độ với đại phòng Lâm gia vì Lâm Thanh Huyền. 

Thời điểm đang chờ Tùng Mặc quay lại, trong phòng Lâm Thanh Tuyền bỗng truyền ra tiếng khắc khẩu. 

Lâm Thanh Huyền nhíu chặt mày, đứng dậy nói: "Ta đi xem." 

Những người khác đương nhiên sẽ không ngồi yên, đều đi theo ra ngoài. 

Tới cửa phòng, liền phát hiện Vương Tú Phương đang chắn trước cửa, chửi ầm lên về phía Tùng Mặc ở phía đối diện. 

Trong tay Tùng Mặc có ôm một cái tráp, Vương Tú Phương chết sống không cho hắn ra cửa, còn muốn đoạt lại cái tráp kia: "Đây là đồ của chúng ta! Ngươi dựa vào cái gì mà lấy đi! Thả ra cho ta! Thả ra!" 

"Thứ này cần để công tử xem qua." Tùng Mặc lạnh lùng đáp trả. 

"Tên ác phó nhà ngươi! Đây cũng không phải đồ của Lâm Thanh Huyền, dựa vào cái gì lại đưa cho hắn xem! Ta đánh chết ngươi!" Vương Tú Phương như phát điên hết đánh rồi đá, dáng vẻ hung tợn muốn cướp lại cái tráp trong tay Tùng Mặc. 

Thấy một màn này, thôn trưởng cùng nhóm tộc lão chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi, quát: "Sao lại thế này?" 

Thấy Lâm Thanh Huyền cũng tới đây, sắc mặt Vương Tú Phương đột nhiên trở nên trắng bệch như thực sự sợ hãi đối phương phát hiện ra chuyện gì đó: "Trời xanh nhìn xuống đây xem kìa! Ác phó tú tài khi dễ ngươi, một hai phải cường đoạt tráp của chúng ta a! Đây là cố ý khi dễ chúng ta! Người mau xuống đây phân xử một chút đi!" 

"Cái gì? Vương thị, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì thế?!" Thôn trưởng lại quát. 

Lâm Vinh Thăng cũng rất kinh ngạc, nhưng ông ta biết lão thê tử của mình. Đối phương cứ ngăn trở Tùng Mặc bằng bất cứ giá nào kia, bên trong tráp nhất định có thứ gì đó không thể để Lâm Thanh Huyền xem. 

"Này...Chẳng lẽ là lấy sai rồi? Bên trong hẳn là không phải bản thảo của Thanh Huyền. Không bằng để Tùng Mặc thả ra trước, ta tự mình đi tìm. Tìm được rồi, nhất định sẽ để Tùng Mặc cầm về." Lâm Vinh Thăng nói xong liền định vào trong phòng. 

Tùng Mặc không thoái nhượng, Vương Tú Phương chuẩn bị đánh hắn nhưng hắn là người luyện võ, dù bà ta có ngang ngược cũng chẳng thể làm hắn dao động nửa phần, càng đừng nói là cướp được cái tráp trong tay hắn. 

Vương Tú Phương đưa mắt ra hiệu với Lâm Vinh Thăng, hô hào: "Đương gia, trong tráp này toàn là đồ vật của Thanh Tuyền, không thể đưa cho bọn họ được! Mau đoạt nó lại đi!" 

Nhìn bộ dáng sốt ruột của bà ta, Lâm Vinh Thăng kinh nghi bất định. Trong tráp rốt cuộc có cái gì? 

Nhưng việc đã đến nước này, tuyệt đối không thể để Tùng Mặc cầm tráp đi, ông ta liền cắn răng duỗi tay đoạt lấy. 

Thấy thế, nhóm thôn trưởng cũng nhịn không được nổi lòng hiếu kỳ với cái tráp kia. Đều là lão nhân tinh, họ đều đoán được sợ là mấy thứ bên trong đều không thể để người khác nhìn thấy. 

Lâm Vinh Thăng gia nhập vào trận tranh đoạt cũng không làm nên trò trống gì, ngược lại Tùng Mặc còn hất tay làm cái tráp bay ra bên ngoài, loảng xoảng nện xuống thẳng mặt đất, đồ vật bên trong tán loạn rơi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play