Chỉ thấy tất cả những thứ bên trong tráp đều là giấy Tuyên thành phủ kín chữ, giấy trắng mực đen, toàn bộ đều là những từ ngữ nguyền rủa Lâm Thanh Huyền ghê rợn như là "đi chết đi", "đoạn tử tuyệt tôn", "lột da rút gân", "ngũ mã phanh thây"... 

Sự phẫn hận nồng đậm như sắp phun trào ra khỏi trang giấy, làm người xem lạnh cả sống lưng. 

Trên mặt đất còn có một tiểu nhân bằng rơm rạ rơi ra, chính giữa có gắn một lá bùa viết tên của Lâm Thanh Huyền, mặt sau ghi sinh thần bát tự của hắn, quanh người đều bị cắm kim châm. 

Nhóm thôn trưởng thấy rõ cảnh này, lập tức hoảng sợ lùi về sau mấy bước. 

Thế nhân kính sợ thiên địa thần linh, sợ hãi quỷ thần việc khó lường, vu cổ nguyền rủa đặt ở nơi nào cũng là điều tối kỵ. Nếu triều đình phát hiện ra có người dùng vu cổ nguyền rủa sẽ càng bị trừng trị nghiêm khắc hơn, có thể thấy thế nhân kiêng kị nó như thế nào. 

Lâm Thanh Tuyền thân là đường ca của Lâm Thanh Huyền, nhưng lại ác độc nguyền rủa đường đệ của mình như thế. Gã vẫn còn là người sao? 

Tuy thôn trưởng cùng nhóm tộc lão kiến thức rộng rãi cũng bị dọa sợ tới mặt trắng bệch, thôn trưởng càng thêm tức giận: "Đây là ngoạn ý dơ bẩn gì cơ chứ! Lâm Vinh Thăng, tâm địa nhà các ngươi sao lại độc ác như thế!" 

Thời điểm cái tráp bay ra ngoài, hai phu thê Lâm Vinh Thăng đã sợ ngây người. Chờ tới khi đồ vật bên trong rơi ra, cả hai càng bị dọa không dám động đậy một chút nào. 

Thôn trưởng vừa hô to liền làm cả hai người hồi thần, Vương Tú Phương sợ hãi quỳ rạp xuống dưới đất, ý đồ muốn che lấy thứ kia. Bà ta sốt ruột nhìn Lâm Thanh Huyền, nói: "Đó đều là giả, đều là giả thôi! Các ngươi đừng tin! Lâm gia chúng ta sẽ không làm mấy loại chuyện như thế! Mấy thứ này khẳng định là người khác cố ý đặt trong phòng Thanh Tuyền để cố ý hãm hại nhi tử của ta!" 

Nhưng những thứ đã bại lộ, há có thể để bà ta che giấu? 

"Tùng Mặc." Lâm Thanh Huyền vẫn luôn không nói chuyện bỗng lên tiếng. 

Tùng Mặc đi tới, kéo Vương Tú Phương dậy. 

Lâm Thanh Huyền ngồi xổm xuống, nhặt những trnag giấy tràn ngập những từ ngữ ác độc nguyền rủa kia, trên mặt là sự phẫn nộ không thể che lấp được. 

Dù đã sớm biết Lâm Thanh Tuyền giấu giếm những thứ này từ chỗ Tùng Mặc, hôm nay hắn bảo Tùng Mặc đi đưa bút hay lấy lại bản thảo, thật ra cũng là để vạch trần mấy thứ này ở trước mặt mọi người nhưng tới thời điểm chính mắt nhìn thấy, đáy lòng hắn vẫn là sự phẫn nộ rét run từng cơn. 

Hắn cùng Lâm Thanh Tuyền chính là thân đường huynh đệ, mấy năm nay hắn tự hỏi đã đối đãi với gã không tệ, cũng chiếu cố đại phòng Lâm gia chỉ thừa không thiếu nhưng đổi lại đã được cái gì? 

Là mưu kế thế thân của đại phòng Lâm gia, là sự nguyền rủa độc ác của Lâm Thanh Tuyền. 

"Ta nhận ra được, đây là chữ viết của Lâm Thanh Tuyền." Lâm Thanh Huyền lạnh lùng nói. 

Nghe vậy, hai phu thê Lâm Vinh Thăng như ngừng thở. Đương nhiên bọn hắn cũng biết đó là chữ viết của Lâm Thanh Tuyền, đây là chuyện không thể chống chế. 

"Thanh, Thanh Huyền à, việc này chắc chắn có hiểu lầm! Tuyền ca của ngươi không phải là người như vậy, nhất định là có người cố ý hãm hại nó! Đúng! Chính là tiện nhân Chu thị kia! Nhất định là nàng ta oán hận chúng ta, liền nhờ Thanh Tuyền viết mấy cái này cho nàng ta!" Vương Tú Phương cuống quít nói. 

Lời này nói ra, tới cả ngốc tử cũng không tin. Huống chi ở đây, có ai là ngốc tử chứ? 

"Đại bá, bá nương, mấy năm nay ta có chỗ nào có lỗi với các ngươi sao?" Lâm Thanh Huyền hỏi. 

Lâm Vinh Thăng lộ vẻ mất tự nhiên, đương nhiên Lâm Thanh Huyền không có chỗ nào có lỗi với bọn hắn. 

Lâm Thanh Huyền tự mình tranh đua, lại bái danh nho đương thời làm vi sư, tới cả tri huyện đại nhân cũng nhượng bộ hắn ba phần, khiến đại bá là ông ta làm việc ở huyện thành cũng rất được chiếu cố. Những kẻ có tiền nghe nói ông ta là đại bá của Lâm Thanh Huyền đều tìm ông ta làm đồ mộc, trả bạc cũng rất rộng rãi. 

Ông ta có thể tích cóp hơn ba trăm lượng cũng không thoát khỏi liên quan tới điều này. 

Ở trong thôn cũng vậy, thôn trưởng cùng nhóm tộc lão đều xem trọng nhà bọn hắn hơn vài phần, khiến lời nói của ông ta ở trong tộc cũng có phân lượng nhất định. Trong tộc có chuyện gì, ông ta cũng nhất định sẽ được gọi tới thương nghị. 

Lâm Thanh Huyền luôn thân cận với bọn hắn, cũng nhiệt tình đối đãi với trưởng bối là ông ta, cũng thiệt tình ở chung với đường huynh đệ Lâm Thanh Tuyền, chưa từng ở trước mặt bọn hắn làm giá gì. 

Từng việc từng việc, trong lòng Lâm Vinh Thăng rất rõ ràng, người trong thôn Lâm gia cũng biết rất rõ. 

"Ca ngươi chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, ngươi đừng so đó với nó." Lâm Vinh Thăng thấp giọng cầu xin, ý đồ lừa gạt cho qua chuyện. 

"Nét mực trên đống giấy này có mới có cũ, liên tục trong nhiều năm. Khi gã nguyền rủa ta, cũng không phải là nhất thời hồ đồ." Lâm Thanh Huyền lạnh lùng nói. 

Nhóm thôn trưởng không nhạy bén bằng Lâm Thanh Huyền, nhưng nghe hắn nói cũng hiểu vì sao lại như thế. Lâm Thanh Tuyên đã sớm hận Lâm Thanh Huyền a! 

Ngày thường Lâm Thanh Tuyền đi lại gần Lâm Thanh Huyền như thế nào, mọi người đều xem ở trong mắt, không ngờ tất cả đều chỉ là giả vờ. Tâm tư này giấu tới quá sâu! 

Dân phong thôn Lâm gia khá thuần phác, dù giữa huynh đệ thường có cọ xát nhưng không có người nào như Lâm Thanh Tuyền. 

Nhóm thôn trưởng âm thầm lắc đầu. Vốn tưởng rằng Lâm Thanh Tuyền là nhất thời hồ đồ mới đánh bạc làm cả nhà táng gia bại sản, hóa ra nhân phẩm đã sớm vứt cho cẩu gặm, không cứu lại được. 

"Thanh Huyền, ca ngươi không thông minh bằng ngươi. Mấy năm nay nó liên tục khảo thí không trúng, trong lòng buồn bực, đầu óc hồ đồ mới làm ra loại chuyện này. Nhưng không phải ngươi không có việc gì sao?! Có thể thấy được mấy thứ này không hề linh nghiệm, ngươi đừng so đo với nó!" Vương Tú Phương cầu xin. 

Lời này thật sự không biết xấu hổ, nhóm thôn trưởng đều nghe được bà ta nói cho có lệ. 

"Công tử." Đúng lúc này, Tùng Mặc lại cầm ra một xấp bản thảo đưa tới trước mặt Lâm Thanh Huyền: "Đây là thứ phát hiện trong phòng Lâm Thanh Tuyền. Hắn bắt chước bút tích của ngài, rắp tâm bất lương." 

Một chồng bản thảo được lấy ra, phu thê Lâm Vinh Thăng liền luống cuống, sắc mặt còn trắng hơn khi nãy. 

Ánh mắt của Lâm Thanh Huyền sắc bén hẳn lên: "Hỏi gã tại sao lại làm như thế?" 

Tùng Mặc xoay ngươi đi vào phòng. 

Phu thê Lâm Vinh Thăng cả kinh, đuổi theo ngăn cản nhưng lại bị Tùng Mặc nhốt ở bên ngoài. Mặc kệ bọn hắn có đánh đá như thế nào cũng không mở cửa, mà bên trong cũng truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết của Lâm Thanh Tuyền. 

Nhóm thôn trưởng hai mặt nhìn nhau, lại nhìn qua Lâm Thanh Huyền, cuối cùng vẫn không ai nói gì. 

Qua một hồi lâu, Tùng Mặc mới mở cửa, lạnh lùng nói: "Công tử, gã chịu mở miệng rồi." 

Sau đó Lâm Thanh Tuyền bị Tùng Mặc kéo ra như một thứ rác rưởi, ném xuống đất. 

Tùng Mặc quát: "Nói!" 

Lâm Thanh Tuyên nào còn có dáng vẻ đập phá đồ đạc kiêu ngạo như vừa nãy, nhìn Tùng Mặc cứ như nhìn thấy ma quỷ. Bị hắn quát một cái, liền run rẩy kể lại mưu kế thế thân ra. 

Nghe nhi tử cái gì cũng nói, cả người Lâm Vinh Thăng ngã liệt xuống dưới đất. Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi! 

Nhóm thôn trưởng không thể tin trừng lớn mắt, quả thực không dám tưởng tượng lỗ tai mình đã nghe được cái gì. 

"Các ngươi thật sự quá độc ác! Quá độc ác a!" Thôn trưởng tức giận mắng. 

Từ vừa nãy, các thôn dân nghe được động tĩnh trong đại phòng Lâm gia cũng lục tục lại đây. Người đứng ở cửa, người thò đầu qua đầu tường nhìn lén vào bên trong, lúc này ai ai cũng cảm thấy khiếp sợ không nói nên lời khi nghe thấy tâm tư ác độc của bọn hắn. 

Bọn họ sống cả đời, chưa bao giờ nghe được loại chuyện hoang đường như vậy. 

"Chậc chậc! Đại phòng Lâm gia chính là chí thân của Lâm Thanh Huyền, mấy năm nay vì Lâm Thanh Huyền mà đã chiếm được không ít chỗ tốt. Bọn hắn không những không có tâm cảm tạ, cư nhiên còn có mưu kế bí mật thế thân, đúng là thứ táng tận lương tâm!" 

"Nhìn tiểu nhân bị kim đâm cùng đống giấy nguyền rủa đầy đất kia kìa, đây là hận Lâm Thanh Huyền nhiều như thế nào mới có thể làm ra loại chuyện này chứ?" 

"Chưa từng thấy qua! Thật sự chưa từng thấy qua a!" 

Tiếng lòng khiếp sợ cũng ánh mắt chỉ trích chung quanh là một nhà Lâm Vinh Thăng không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn Lâm Thanh Huyền. 

Môi Lâm Vinh Thăng giật giật. Ông ta thật ra rất muốn cầu Lâm Thanh Huyền đừng so đo với mình, nhưng ông ta có thể mặt dày tới như vậy sao? 

Thôn trưởng thở dài. Lâm Vinh Thăng đúng là càng già càng hồ đồ. Rõ ràng là trưởng bối có quan hệ thân cận nhất với Lâm Thanh Huyền, chỉ cần hảo hảo ở chung là sau này có thể hưởng vinh hoa phú quý, cố tình lại đi con đường này... 

Đại phòng Lâm gia thật sự đã hạ một nước cờ phá hỏng cả ván cờ! 

Tuy nhiên cảm thán thì cảm thán, ông ta cũng không hề có tâm đồng tình. Chủ ý của Lâm Vinh Thăng quá độc ác, đổi lại là ai có thể nhẫn được chứ? 

"Thanh Huyền, việc này ngươi muốn xử trí như thế nào?" Thôn trưởng nhìn Lâm Thanh Huyền, hỏi. 

Bất kỳ kẻ nào gặp phải loại chuyện này đều rất khó tiếp thu, mặc kệ Lâm Thanh Huyền làm ra quyết định gì, họ đều có thể lý giải. 

Mọi người chỉ thấy trên mặt Lâm Thanh Huyền khó nén nổi nỗi thống khổ cùng mỏi mệt, ngữ khí thất vọng nói: "Từ hôm nay trở đi, ta cùng đại phòng Lâm gia đoạn tuyệt quan hệ, không còn liên quan. Ngày sau đại phòng Lâm gia sống hay chết, đều không liên quan tới ta." 

Các thôn dân nghe xong đều gật đầu. Này rất hợp lý. Đổi lại là họ, họ cũng không muốn có liên quan gì tới đại phòng Lâm gia nữa. 

Nhóm thôn trưởng cũng không có ý kiến, kết cục của đại phòng Lâm gia chính là tự gieo gió gặt bão. 

Phu thê Lâm Vinh Thăng nằm liệt trên mặt đất, trong lòng biết sau hôm nay, quan hệ của bọn hắn với Lâm Thanh Huyền sẽ triệt để vỡ tan. 

Kế tiếp mọi người lại nghe Lâm Thanh Huyền nói với Tùng Mặc: "Lấy hết bút cùng bản thảo về, toàn bộ những thứ dơ bẩn trên mặt đất đều đốt hết đi. Với cả, đánh gãy luôn cái chân lành lặn còn lại của Lâm Thanh Tuyền." 

"Là." Tùng Mặc lập tức ứng thanh. 

Ngữ khí sắc bén của Lâm Thanh Huyền làm mọi người không khỏi chấn kinh. Không đợi họ phản ứng, một âm thanh thứ gì đó gãy đã vang lên, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Lâm Thanh Tuyền. 

"Nhi tử của ta...Nhi..." Vương Tú Phương lập tức hôn mê bất tỉnh. 

Lâm Vinh Thăng run rẩy nhìn Lâm Thanh Huyền: "Ngươi, ngươi..." 

Lâm Thanh Huyền lãnh đạm nhìn lại ông ta. 

Mọi người cũng nhất thời bị trấn trụ, có thể tưởng tượng ra được đại phòng Lâm gia đã làm việc ác độc tới cỡ nào với Lâm Thanh Huyền, cũng lý giải cảm thụ của hắn. Vậy nên họ chỉ yên lặng nhìn, không ai nói gì. 

Tùng Mặc dứt khoát lưu loát lấy lại bút cùng bản thảo, lại châm một mồi lửa đốt hết những thứ dơ bẩn trên mặt đất. 

Thời điểm ánh lửa hất lên tận trời, Lâm Thanh Tuyền cũng đã đau tới mức ngất xỉu. 

Cách ngọn lửa, Lâm Thanh Huyền trong mắt tràn đầy sát ý nhìn Lâm Thanh Tuyền. Chỉ tiếc người trong thôn đều đang nhìn, rốt cuộc hắn không thể làm quá mức. 

"Thôn trưởng, các vị tộc lão, sau này chuyện của đại phòng Lâm gia không cần báo lại cho ta nữa." Lâm Thanh Huyền nói. 

Thôn trưởng cũng tộc lão gật đầu: "Yên tâm đi. Chúng ta sẽ không để bọn hắn tới quấy rầy ngươi đọc sách nữa." 

Lâm Thanh Huyền làm bộ không muốn ở chỗ này thêm nữa, sau khi cáo biệt liền cùng Tùng Mặc xoay người rời đi. 

Tùng Mặc đang đi bỗng dừng bước chân, đi tới trước mặt Lâm Vinh Thăng. 

"Ngươi, ngươi còn muốn làm gì?" Lâm Vinh Thăng hoảng sợ nhìn hắn. Đây là tên ma quỷ! Là con quái vật Lâm Thanh Huyền nuôi! 

"Hai mươi lượng." Tùng Mặc lãnh đạm nói. Tuy công tử có lẽ không thèm để ý nhưng lấy lại bạc mua đường cho tiểu công tử cũng tốt. 

Lâm Vinh Thăng cắn răng. Thật ra ông ta rất muốn nuốt trọn hai mươi lượng kia nhưng nhìn ánh mắt không có chút cảm tình của Tùng Mặc, cuối cùng vẫn run rẩy cống bạc ra. 

Tùng Mặc cầm lấy bạc, lúc này mới lạnh lùng rời đi. 

Các thôn dân: "..." 

Cả đám ăn ý nhanh chóng nhường ra một con đường cho Tùng Mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play