Tôi vỗ tay: “Chết tử tế, mở champagne ăn mừng luôn đi.”
Giang Lạc chọn một bộ phim nghệ thuật.
Thậm chí còn là phim trắng đen.
Màn ảnh u ám, không khí trầm mặc đến nghẹt thở, cho nên vị trí hắn chọn cũng là hàng ghế cuối, cái hàng vi diệu chẳng khác nào ghế cuối trên xe buýt.
Trong lòng tôi lập tức vang lên chuông cảnh báo.
Quả nhiên, ngay sau đoạn mở màn, rạp chìm vào bóng tối.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Một người ngồi xuống ở đầu bên kia của hàng ghế.
Chưa được bao lâu, đã nghe tiếng nữ chính khẩn cầu: “Đừng mà…”
Tôi quay đầu nhìn lại, lại là một gương mặt xa lạ.
Không ngoài dự đoán, chắc chắn là nam tám.
Trong tám tên thì hắn là kẻ biến thái nhất.
Hắn ghì chặt đầu nữ chính xuống, giọng lạnh băng đầy tàn nhẫn: “Nhuyễn Nhuyễn, em bao lâu rồi không chịu ở bên anh?”
“Lần sau còn dám từ chối, hình phạt sẽ còn nặng hơn hôm nay.”
Nữ chính nước mắt rơi bùm bùm.
Nam tám cúi đầu, thấp giọng nói:
“Nhuyễn Nhuyễn, tôi không giống mấy người khác.”
“Nước mắt của em không làm tôi mềm lòng đâu, chỉ khiến tôi càng phấn khích.”
Nói rồi, hắn vung tay vỗ mạnh một cái vào thắt lưng cô ta: “Khóc to lên một chút.”
“Để người khác cũng nghe thử xem, nghe Nhuyễn Nhuyễn khóc lên có khiến người ta xót xa không……”
“Ô ô… tôi không muốn… mất mặt chết đi được……”
Tôi đột ngột đứng bật dậy.
Sải bước đi thẳng đến trước mặt hai người họ.
Nữ chính hét lên một tiếng chói tai, vội vã vùi mặt xuống.
Tôi nhìn thẳng vào tên nam tám, hỏi hắn: “Thích nghe người ta khóc đến vậy, đã từng nghĩ làm việc ở nghĩa trang chưa?”
“Vừa hay cha mẹ anh cũng ở đó, cả nhà đoàn tụ cho tiện.”
Nam tám phản ứng lại, lập tức giận dữ gào lên: “Con tiện này, cô mắng ai đấy?”
Hắn định xông tới đánh tôi, nhưng vì quần áo lôi thôi, động tác vướng víu, liền rơi ngay vào thế hạ phong.
Tôi giơ chân đá thẳng vào bụng hắn một cú.
Hắn bị hất ngược trở lại ghế, đau đến mức không phát nổi tiếng nào.
Tôi thừa thắng xông lên, bước tới, giày cao gót gõ từng nhát từng nhát không thương tiếc.
“Một cái sổ hộ khẩu chỉ có đúng một trang mà cái mồm dám to thế, đúng là kiên cường thật đấy.”
“Trong nhà không có máy chiếu, hay là cái phòng ngủ không dậy nổi nổi ấy? Sao phải ra ngoài nơi công cộng mất mặt thế?”
“Cần tìm kích thích à? Cái điệp tro cốt nổ thành pháo hoa càng kích thích đấy, sao không đi xem thử?”
19
Không sao cả.
Tôi sẽ nổi điên.
20
Cú đá này, chắc chắn đã khiến nam tám gãy gập.
Nữ chủ hận chết tôi.
Nhưng cô ta cũng biết, thân phận chồng cô ta đặc biệt, không thể báo cáo hay xử lý chuyện này.
Còn những người khác thì đều mong tôi bớt đối thủ cạnh tranh, nên không ai giúp đỡ.
Vì vậy, khi tôi quay lại trường.
Tin tức về chuyện cá nhân của tôi, từ HIV đến đủ thứ, đã lan truyền khắp trường.
Giữa những ánh mắt chỉ trỏ xung quanh, tôi liền đi thẳng đến tìm nữ chủ.
Cô ta khóc.
Bên khóc bên nói:
“Thực xin lỗi Tiểu Quyên, mình không nên lỡ miệng, chỉ là hôm đó có người hỏi mình, vì sao chúng ta bị bắt cóc mà vẫn có thể toàn thân mà lui, mình vô tình nói thật.”
Một bên, người giúp cô ta đứng thành hàng: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu không có sai.”
“Nếu không phải cậu nói ra, nói không chừng chúng ta đều bị cô ta hại chết.”
“Cút xa một chút, đừng đem bệnh đường sinh dục của cô lây bệnh cho chúng tôi!”
Vài người cách tôi thật xa, vẻ mặt chán ghét.
Tôi trực tiếp tiến lên, dùng đầu lưỡi cuồng ném ở môi mỗi người ở đây.
Khi mấy cô ta thét chói tai, tôi ngửa mặt lên trời cười to: “Tới tới tới, vậy cùng chết!”
21
Mới vừa xuyên qua tới, Triệu Quyên đã chết!
Thần thiếp hiện tại là Nữu Hỗ Lộc Triệu Quyên!
22
Trường học đã sắp xếp cho tôi một buổi tư vấn tâm lý một đối một.
Bác sĩ với vẻ mặt giả tạo ngồi đối diện tôi, hỏi: “Có phải trong trại hè, em đã gặp phải điều gì kích thích, dẫn đến tinh thần không ổn định?”
Tôi đáp: “Ý bác sĩ là gì? Bác sĩ đang bảo em bị bệnh tâm thần đúng không?”
“Triệu Quyên, chúng tôi chỉ là lo lắng về sức khỏe tinh thần của em thôi.”
Tôi “Nga” một tiếng.
“Em phát hiện ra một bí mật.”
Bác sĩ lập tức nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
“Tô Nhuyễn không phải là người.”
Bác sĩ: “?”
“Cô ta là người ngoài hành tinh.”
Tôi với vẻ mặt nghiêm túc,
“Bác sĩ biết đấy, phụ nữ bình thường trong nhân loại, trong tình huống này sẽ không cuồng nhiệt như vậy. Nuôi cá cũng không thể chỉ dùng một lần để chăm sóc tám con, huống chi đây là tám người đàn ông."
Đúng hơn là tám người đàn ông đầu óc không bình thường lắm.
Bác sĩ có một chút sửng sốt, vẻ mặt ngẩn ngơ: “Tám, tám người đàn ông?”
“Cơ thể người bình thường không thể chịu đựng được loại cực hạn này, nhưng cô ấy không những có thể, mà còn có thể phục hồi rất nhanh.”
“Lông nách của cô ấy cũng có mùi dâu tây, tôi hợp lý nghi ngờ đó là mùi pheromone.”
“Vì vậy, cô ấy không chỉ là người ngoài hành tinh, mà còn là một sinh vật hình người đặc biệt, giống như loại silicon hiếm có.”
23
Bác sĩ đi rồi.
Hắn kiến nghị trường học sắp xếp cho tôi đến bệnh viện lớn để làm kiểm tra toàn diện.
“Trọng điểm là chụp CT não bộ.”
Còn nữa.
Bớt xem tiểu thuyết po lại.
24
Tôi làm thủ tục tạm nghỉ học với trường.
Bọn họ vội vàng đồng ý ngay.
Chắc là cũng đã nghe tin đồn về HIV, trong suốt quá trình làm thủ tục, thầy giáo phụ trách cứ luôn lấy tay che miệng mũi, đưa văn kiện cho tôi cũng chỉ dám dùng đầu ngón tay kẹp lấy.
Tôi nói: “Thầy à, sau này rảnh thì đừng chỉ xem video ngắn, nên đọc thêm sách đi.”
“Nếu không lần sau đến bệnh AIDS cũng truyền qua tư tưởng cho xem.”
Thầy ấy khựng lại một chút, rồi thẹn quá hóa giận:
“Em là học sinh mà đời sống cá nhân lại lộn xộn như thế, còn dám lên mặt dạy thầy à!”
Tôi gật gật đầu.
Sau đó tôi nói: “Thầy ơi, trên răng thầy có dính đồ ăn kìa.”
Ngay khoảnh khắc thầy ấy hoảng hốt đưa tay che miệng lại, tôi rời khỏi văn phòng.
Rồi lập tức đi tìm Giang Lạc.
Hôm đó, ngay sau khi tôi đá gãy đời nam tám trước mặt hắn, hắn đưa tôi về trường xong là đi luôn.
Không nói thêm một lời.
Khói xe còn chưa tan hết, nhìn là biết chạy trối chết.
Nghĩ lại thì cũng phải.
Đàn ông trong mấy chuyện thế này, xưa nay đều có năng lực đồng cảm kiểu như bản thân mình cũng bị vậy.
Khoảnh khắc đó, hắn chợt nhận ra tôi không phải kiểu con gái cùng hắn thảo luận Borges, yếu đuối như cành liễu trước gió.
Mà là một nữ chiến thần có thể đạp hắn tàn phế bất cứ lúc nào.
Vậy cũng không sao cả.
Tôi quyết định hợp tác với Giang Lạc.
Giữa các đối tác, tốt nhất là đừng tồn tại bất kỳ yếu tố hormone nào.
Vừa gặp mặt, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Anh có muốn báo thù cho cái chết thảm của thuộc hạ không?”
Hắn đáp: “Không muốn.”
Không đi đúng theo kịch bản của tôi chứ gì??
Tôi nói: “Không được, anh phải muốn.”
Hắn dùng đôi mắt u buồn xinh đẹp kia nhìn tôi: “Được thôi, tôi muốn. Rồi sao nữa?”
Tôi hài lòng gật đầu.
Tiếp tục nói:“Chủ công, tôi có một kế sách, có thể giúp anh giải nỗi ưu phiền, chơi chết kẻ thù Bạch Cảnh của anh. Nhưng mà, tôi có một điều kiện.”
“?”
“Mua một tặng sáu, anh phải để tôi giết luôn sáu người còn lại.”
25
“...?”
Tôi sững người: “Anh vừa gọi tôi là gì?”
“Cuốn Cuốn, là nickname anh đặt cho em.”
Hắn cong khóe môi: “Tôi cảm thấy… em hình như không thích tên thật của mình lắm.”
Khỉ thật, cái đồ nam nhân chết tiệt!
Bàn chuyện giết người thì cứ bàn giết người, đừng có giở mấy trò này ra với tôi!
Tôi ôm ngực, xua tay: “Trước hết, tôi có một số chứng cứ phạm tội của nhà họ Bạch, chủ yếu là việc bọn họ hợp tác ngầm với nhà của tên nam năm.”
26
Theo nguyên tác, tám nam chính này cơ bản đã vi phạm hơn một nửa hình luật hiện hành.
Giết người, phóng hỏa, thao túng thị trường, cạnh tranh ác tính, thậm chí còn tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người.
Những gì nên làm không làm, còn những gì không nên làm thì làm hết.
Chưa kể, nam bảy còn là nhân vật có thiết lập theo hướng huyền huyễn.
Về sau, kết cục của họ là: sắp chinh phục cả thế giới.
Tất nhiên, theo tư tưởng của tác giả, thì—
Nam chính chinh phục thế giới.
Còn nữ chính thì chinh phục các nam chính.
Thế nên quyển tiểu thuyết này còn được dán thêm nhãn “Đại nữ chủ”.
Ta chính là như vậy mà bị lừa bước vào, sau đó bị sang vai*.
(*Chỉ việc nhân vật bị thế lực nào đó thay vai diễn của mình cho người khác)
Hiện tại xuyên thư, những tình tiết bị tôi xem lướt qua hồi đó, thứ cốt truyện quá đà kia, giờ toàn bộ đều biến thành những điểm tin tức then chốt.
Tôi thật sự đã chết.
Bị đóng đinh trong quan tài.
Dù vậy, vẫn muốn dùng giọng thối rữa mà hét lên—
“Lợi thế thuộc về tôi!!”
27
Giang Lạc dẫn tôi tham gia một bữa tiệc thượng lưu.
Hắn thì trao đổi tin tức, còn tôi chỉ ngồi xem náo nhiệt.
Bởi vì có báo chí nặc danh, Bạch gia phải vứt đi một dự án quan trọng, nam năm cũng bị cuốn vào.
Hai người mặc bộ vest sang trọng, khó che giấu vẻ mặt u ám.
Hắn hỏi tôi: “Cuốn cuốn, cảm giác thế nào?”
Tôi đáp: “Quá thượng lưu, không thích hợp với loại người hạ lưu như tôi.”
Đang nói chuyện, nữ chủ mặc bộ lễ phục trắng tinh khôi, hở ngực, bước lên sân khấu.
Nhìn thấy tôi, cô ta ngẩn người, miễn cưỡng cười: “Tiểu Quyên, sao cậu lại ở đây, cậu…”
Tôi giơ tay, cắt ngang lời: “Cô có phải đang muốn hỏi tôi, thân thể thế nào, HIV trị khỏi chưa?”
Nữ chính bị tôi đoạt lời thoại, chớp chớp mắt rồi trầm mặc cúi đầu.
Tôi tiếp tục nói: “Không trị khỏi, còn nghiêm trọng hơn, tôi định trả thù xã hội.”
“Người đầu tiên tôi muốn trả thù là cô.”
Nói xong, tôi nâng mặt cô ta lên, hôn một cái thật mạnh.
Sắc mặt nữ chính trắng bệch, "oa" một tiếng khóc òa lên.
Cảm tạ trời đất, thế giới này toàn là người không có kiến thức sinh hoạt căn bản.
Cô ta vừa khóc, nam chính số một liền hiện thân.
Hắn bưng một chén rượu, lạnh lùng tàn nhẫn nhìn tôi: “Cô làm gì?”
Tôi đấm ngực, tê tâm liệt phế: “Mộ Dung, em yêu anh đến phát điên, tình cảm không thể kềm chế, không thể tự ức chế. Em chỉ là muốn nếm thử hương vị còn vương trên môi cô ấy mà anh để lại!”
Bữa tiệc lập tức ngưng lại.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn tôi.
Nữ chính mang theo phẫn nộ và oán giận, liếc mắt nhìn nam chính một cái.
Sau đó khóc òa chạy ra ngoài.
Tôi xách váy lên, thong thả bước ra ngoài.
Không ngoài dự đoán, ở hành lang, ngay trước cửa phòng chứa đồ, tôi nghe thấy động tĩnh bất thường.
Nam chính à nam chính, anh thật biết chọn chỗ.
Giọng nữ chính nghẹn ngào, run rẩy: “Anh gạt em… anh nói dối…”
“Ngoan nào bảo bối, ca ca sao nỡ lừa em?”
Nam chính cắn tai cô ta, cười tà: “Có em rồi, ca ca sao còn muốn nếm thử kẻ khác?”
"Bốp" một cái tát vang dội giòn tan.
“Cầu xin ca ca, ca ca sẽ……”
Mọi người trong nhà à.
Tôi vẫn còn quá khiêm tốn.
Bữa tiệc hôm nay, kẻ hạ lưu nhất không phải tôi.
28
Sau khi tiệc tối kết thúc, Giang Lạc hẹn tôi đi quán bar xả hơi.
“Hình như anh vẫn chưa uống cho đã nhỉ.”
Hắn nói: “Loại tiệc như vậy vì phải bàn chuyện làm ăn, sợ ảnh hưởng công việc, nên toàn là nước ngọt pha loãng, chẳng có mấy độ.”
Kết quả là, tôi gặp nam một trong WC quán bar.
Hắn trông có vẻ hơi say, khóe mắt ánh lên sắc đỏ đặc trưng kiểu nam chính.
Vừa thấy tôi, hắn liền cúi đầu, cong môi cười tà: “Thật sự yêu tôi đến thế à?”
“Đuổi tới tận WC luôn.”
Bọn anh trong giới hắc đạo, hai con mắt kia là để phóng nòng súng à?
Không nhìn ra đây là WC nữ sao?
Nam cúi đầu một hất một vốc nước lạnh lên mặt mình.
Sau đó nheo mắt đánh giá tôi: “Nhìn kỹ lại, tuy không bằng Nhuyễn Nhuyễn, nhưng cũng tạm gọi là có chút sắc vóc.”
“Cho cô một cơ hội, làm tôi vui vẻ.”
Tôi gật đầu: “Được thôi, anh đến đi.”
Hắn cười khẩy một tiếng: “Lần này mạo phạm, tôi coi như bỏ qua cho cô.”
“Sau này phải gọi tôi là chủ nhân, nghe rõ chưa?”
Tôi đưa hắn đến căn phòng tôi đã âm thầm chọn sẵn từ trước.
Sau đó khẽ ngồi xuống bên người hắn.
Đợi đến lúc hắn vừa tụt quần xong.
Tôi nhanh tay nhấc cái thùng rác chứa đầy băng vệ sinh và giấy vụn lên, trở tay úp thẳng lên đầu hắn.
Sau đó ấn đầu hắn xuống, tung một tràng đá leng keng như nhạc dạo lễ hội.
Nam một muốn phản kháng, nhưng quần tụt đến tận mắt cá, cả người quỳ rạp xuống như đang cầu xin ban ân.
Cái thể diện hai mươi mấy năm, cuộc đời nửa đoạn kiêu ngạo ngất trời của hắn.
Cái quyền sinh sát mà hắn từng nắm giữ.
Cái cách hắn từng xem nữ chính chẳng khác gì cỏ rác dưới chân.
Tất cả đều sụp đổ trong khoảnh khắc này.
Tôi hài lòng rút điện thoại ra, chụp lấy mấy tấm hình làm kỷ niệm.
“Thoải mái không?”
“Chủ nhân.”
29
Lúc tôi bước ra ngoài, Giang Lạc đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Cuối cùng phát hiện hắn đã thay thế vị trí của ban nhạc, đang ngồi trên bục điều chỉnh thử tiếng đàn ghi-ta.
Vừa thấy tôi, mắt hắn lập tức sáng rực lên.
Sau đó giơ tay ra hiệu một cái.
Rồi bắt đầu đánh đàn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt rực rỡ lung linh ấy nhìn tôi.
Giống như cả ngân hà đi lạc.
30
Vốn dĩ là viết nhạc tặng em.
Nhưng lại cảm thấy không nỡ.
Hy vọng trong thế giới của em có anh.
Cho nên—
Bài hát này, là tình ca anh viết cho anh và em.
31
Giang Lạc nhìn xuống, tôi nhẹ nhàng siết ly rượu trong tay.
Hắn không hỏi tôi có thích hay không.
Chỉ khẽ nói: “Cuốn cuốn, tóc em rối rồi.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, với chút khó khăn mới mở miệng:
“Anh nói khiến em nhớ đến Thôn Thượng Xuân Thụ, người viết văn tài ba ở quốc đảo. Những dòng văn từ của anh ta đầy tính hẹp hòi, nhưng lại cứ bò lên viết về một tình yêu đẹp đẽ và lãng mạn. Phong cách của anh ấy là một lá cờ riêng biệt. Anh dùng bút pháp của anh ấy để diễn tả tình cảm của mình với em, làm em cảm thấy vừa xa lạ lại vừa thân thiết, vừa hoang mang lại vừa mê muội, vừa sợ hãi lại vừa khát khao. Anh làm em cảm thấy anh là một cơn mơ không thể nắm bắt, một sự cám dỗ không thể kháng cự, một điều gì đó không thể quên đi... Em nghĩ...”
Không nghĩ nổi nữa.
Không cần như vậy, đừng làm tôi cảm thấy không thể chịu đựng được mà động lòng.
Tôi có thể tán tỉnh, có thể nói những câu đùa vui.
Nhưng đừng làm cho tôi phải động lòng.
“Không có kết quả đâu, Giang Lạc.”
Tôi nói, “Sớm hay muộn em cũng phải đi thôi.”
Đây là thế giới của anh.
Vĩnh viễn không thuộc về em.
Giang Lạc ánh mắt trở nên u ám, hỏi tôi: “Em muốn đi đâu?”
Tôi nói: “Em về làm việc.”
32
Sau khi nam một bị tôi ấn ở WC nữ đá một đòn hiểm, rất muốn trả thù tôi.
Nhưng lại ngại với tôi trong tay nắm giữ điểm yếu của hắn qua những bức ảnh chụp, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vì thế, hắn cùng Giang Lạc đưa ra một giao dịch.