Còn có cả nam số bốn đối diện nữa, mẹ nó, đá trúng chân tôi rồi đấy!

Nam số ba đến muộn, đành ngồi vào bên còn lại của tôi, không thể tiếp cận được nữ chính.

Hắn ta liếc nhìn lũ tình địch ở đây bằng ánh mắt đầy sát khí.

Sau đó bất ngờ cầm lấy tay tôi, chính cái tay đang cầm đũa không gắp được gì.

“Cô là bạn của chị gái tôi, tên Triệu Quyên đúng không?”

Hắn nói: “Trông đáng yêu đấy, có muốn làm bạn gái tôi không?”

Tôi: “6.” (Khó đỡ)

Sắc mặt nữ chính tái nhợt, nhìn hắn, cố gắng mỉm cười: “Em thích kiểu như Tiểu Quyên thật sao?”

“Đúng vậy mà. Chị chẳng phải đã nói rồi sao, chúng ta chỉ là chị em thôi, còn phải giới thiệu bạn gái cho em nữa mà?”

“Em thấy cô ấy khá được đấy.”

“Chị à, tối nay đổi phòng nhé, để không gian lại cho em với bạn gái em?”

…Cái quái gì vậy?

Cho hỏi "bạn gái" nhà anh có biết mình là bạn gái anh không đấy?

Đúng lúc đó, nam bảy, vốn đang cúi đầu buồn bã ăn cơm, bỗng nhiên đứng bật dậy, chỉ vào tôi chất vấn: “Cô làm vậy không thấy có lỗi với mẹ tôi à?”

“…Tiểu Quyên?”

Nữ chính không thể tin nổi nhìn tôi, “Cậu cũng quen biết Long Ẩn sao? Sao trước giờ mình chưa từng nghe cậu nhắc đến anh ta?”

Cô ta mắt đỏ hoe, vẻ mặt như bị lừa dối, đau khổ đến mức muốn chết.

Cô không sao chứ?

Không phải hắn nói rằng nói là mẹ hắn sao? Mà cô lại làm cái vẻ mặt bị cướp mất đàn ông này là kiểu gì vậy?

Nam ba khiêu khích nhìn nữ chủ.

Rồi đột nhiên, hắn ôm lấy vai tôi, làm bộ như chuẩn bị lại gần.

Ở phía đối diện, một gã nam nhân thuộc thế giới ngầm phát hiện nữ chủ thương tâm, đôi mắt tựa như cái vỉ pha màu lưu động.

Đầu tiên là ghen ghét, sau đó là thương tâm phẫn nộ, cuối cùng hắn nhìn tôi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn đầy máu.

Hắn nắm dao cắt bít tết trong tay, nhìn tôi nói: “Khiến Nhuyễn Nhuyễn buồn, giết không tha.”

Đủ rồi.

Đủ rồi!!

Tôi không thể nhịn được nữa.

Với một cú hất tay, tôi đẩy nam ba ra.

Bắt đầu nổi điên.

Tôi đứng bật dậy, bưng luôn cái mâm đầy thức ăn nữ chính không ăn lấy một miếng, đổ hết vào bát mình, há miệng lớn nhét từng đống vào.

Miệng đầy nước sốt, tôi vừa nhai vừa điên cuồng lắc đầu phun tung tóe.

Sau đó tôi nhảy lên bàn ăn, nắm lấy bò bít tết, gan ngỗng, nhím biển, ném loạn khắp nơi, đem đĩa thức ăn từng cái từng cái đập xuống đất, âm u mà bò sát!

Trên bàn có một vệt tương cà chua, dính lên mặt tôi toàn một màu đỏ như máu, trông chẳng khác nào ác quỷ từ địa ngục chui lên.

Toàn bộ nhà ăn lâm vào yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Mọi người vẻ mặt chấn động.

Chứng kiến các nam chính đời đời đại sự từng trải mà đến giờ không ai dám phát ra một tiếng.

Cuối cùng, tôi nhảy phắt xuống đất, một phát hất tung cái bàn.

Nhìn bọn họ, tôi gào lên: “Không ăn thì đừng có ai ăn nữa!”

12

Cơn điên đó tôi phát ra thật rồi.

Còn cái phòng này, cả đêm tôi không dám quay lại.

Buồn cười chết mất, năm gã nam nhân tề tựu một chỗ.

Cho dù tôi có bùng nổ phát rồ, cũng không thể ngăn cản được bản chất “nam chính văn ngôn” trong xương máu bọn họ.

Nữ chính lại mang thiên phú dị thường.

Hôm nay, cuối cùng cũng tới lượt cô ta va phải Lão Tội Lâu.

Tôi xuống lầu đến cửa hàng tiện lợi, mua một tá bia, rồi ngồi bệt xuống lề đường, vừa uống vừa ngắm ánh trăng.

Cảm giác này giống như những lần đi làm về trước đây, y hệt.

Khi tôi đã uống được nửa lon, Giang Lạc lại gửi tin nhắn cho tôi.

Hắn chia sẻ một bài hát, thể loại rock and roll nhẹ nhàng.

“Bọn họ đều là người bình thường, anh cảm thấy chỉ có mình em mới hiểu được.”

Tôi bấm mở bài hát, chỉ thấy có hai người đã nghe qua.

Mẹ kiếp, lại là một bài hát rác.

Tôi đang định tắt đi, mắt liếc qua tên ca sĩ, thấy có chữ "JL" hiện ra, đột nhiên tôi chợt nhớ ra:

“Chẳng lẽ... Đây không phải là tác phẩm của anh sao?”

Vừa dứt lời, đột nhiên trước mắt tôi tối sầm.

Có người vội vàng đẩy tôi lên một chiếc Minibus.

Khi tôi tỉnh lại, ánh sáng chiếu rọi lần nữa, tôi đã thấy mình nằm trong một nhà xưởng bỏ hoang, tro bụi bay mù mịt khắp nơi.

“Lão đại bảo tụi em bắt bạn gái của Bạch Cảnh, chẳng lẽ là con nhỏ này?”

Một gã có vết sẹo dài trên mặt cúi xuống nhìn tôi từ trên cao.

“Bạch Cảnh cái thằng đó từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, sao lại đi thích một con nhỏ xấu xí như vậy?”

???

Tôi chỉ muốn khuyên hắn một câu: nói năng thì nên cẩn trọng một chút.

Ngay lúc đó, một tên đàn em bên cạnh vội vàng lên tiếng: “Đại ca, thật sự là cô ta đấy.”

“Em trộm xem camera của nhà ăn bên kia, thấy thằng Bạch Cảnh đó ôm chặt cô ta trong lòng, còn nói tối nay muốn qua đêm với cô ta.”

….Má

Anh chỉ theo dõi đối tượng nhiệm vụ có 15 giây đúng không?

Mấy đoạn sau chắc phải xem quảng cáo mới mở khóa à?

Cũng may, bọn họ rất nhanh đã nhận ra bắt nhầm người.

Sáng hôm sau, hiệu suất cực kỳ cao, nữ chính cũng bị trói tới đây.

Nữ chính vừa thấy tôi, ánh mắt như thấy người thân thất lạc nhiều năm:

“May quá rồi, Tiểu Quyên, cậu cũng ở đây à. Mình ở một mình sợ chết đi được…”

?

May, quá?

Tôi chỉ muốn hỏi một câu: Tại sao, tại sao trong mấy tình huống thế này nhất định lúc nào cũng phải cho hai đứa bạn cùng bị bắt?

Cô thì có nam chính đến cứu.

Còn tôi? Mẹ nó chứ, tôi không có ai hết!

13

Nguyên văn miêu tả nữ chính Nhuyễn Nhuyễn như thế này:

Chỉ cần là đàn ông, hễ nhìn thấy khuôn mặt vừa quyến rũ lại vừa thuần khiết của cô ta, đều sẽ lập tức thú tính trỗi dậy.

Nhưng rồi sao? Vì ngại với tám nam chính hiếp bức, nên không ai dám ra tay.

Cuối cùng đành phải... tự mình giải quyết.

Nghe mà thấy lố bịch.

Năm 2023 rồi, đại tỷ ơi, mấy gã đàn ông đến cả ống xả xe hơi cũng không tha nữa là.

Cớ gì còn có người viết kiểu “nữ chính mị lực vô song” để chứng minh sức hút vậy chứ?!

Hiện tại, nữ chính đang khóc lóc, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa đầy mặt.

Bởi vì giãy giụa liều mạng nhưng không có kết quả, cổ áo bị kéo lệch, để lộ bờ vai mềm mịn.

Ngay lập tức, tên mặt thẹo đứng bên cạnh nuốt nước bọt.

Hắn nói ra câu thoại kinh điển đến mức muốn nôn:

“Đại ca, con nhỏ này coi bộ cũng hăng lắm, anh em mình bao lâu rồi chưa đụng đến đàn bà…”

“Dù gì thì cái thằng Bạch Cảnh đó cũng có thù oán với tụi mình, hay là…”

Vớ vẩn thật sự!

Hắn có thù oán với mày thì mày đi tìm hắn chứ. Đàn ông kiểu gì mà thù oán với đàn ông lại đi ra tay với phụ nữ?

Thật sự, làm đàn ông thì nên ra dáng đàn ông một chút!

Tên mặt thẹo cầm cây tăm xỉa răng, tiện tay vỗ một phát lên trán thằng vừa nói nhảm:

“Con nhỏ này sau lưng còn có thằng Bạch Cảnh chống lưng, tụi mình dùng cô ta để uy hiếp thì được, chứ mà động tay động chân thì còn lấy tiền kiểu gì?”

“Lão đại dặn rồi, chỉ được trói, không được đụng vào.”

Tôi thật sự muốn vỗ tay cho lão đại bọn họ.

Cũng ra dáng người có nguyên tắc phết đấy chứ.

Nhưng ngay sau đó, mặt thẹo lại đảo giọng:

“Có điều, lão đại cũng nói rồi, trừ con nhỏ này ra thì những đứa khác, muốn làm gì thì làm.”

“Dù sao con Triệu Quyên này tụi mình trói nhầm rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.”

Tôi thật sự... rất muốn chửi thề một trận ra trò.

Trong mấy kiểu truyện như thế này, ngoại trừ nữ chính, những cô gái còn lại... sống không có số làm người.

Tác giả vừa muốn nữ chính phải trinh nguyên cả thể xác lẫn tinh thần, trung trinh với nam chính đến tận cùng.

Vừa muốn để nữ chính rơi vào tình cảnh nguy hiểm, rồi nhờ vậy mà cùng nam chính vượt qua hoạn nạn, yêu nhau sâu đậm.

Trong nguyên tác, vụ bắt cóc này vốn xảy ra khá xa về sau.

Tôi Triệu Quyên, chẳng làm gì cả, chỉ vì đi chung với nữ chính mà bị... tiện tay bắt luôn cho đủ số.

Đám bắt cóc sợ đụng vào nữ chính rồi chọc giận mấy anh nam chính bá đạo tổng tài gì đó, nhưng lại vì nữ chính đẹp quá, nhìn mà rạo rực cả người.

Thế là, chúng quyết định “giải quyết” trên người tôi.

Chờ đến khi được cứu ra, nữ chính còn bày thêm một màn "thủ đoạn tàn khốc, trái tim mềm yếu", làm mấy anh nam chính đau lòng đến mức sống không bằng chết.

Nam ba còn buông ra cái câu thoại kinh điển đến mức muốn nổ phổi:

“Cũng may người bị tra tấn là Triệu Quyên, nếu là Nhuyễn Nhuyễn, chắc tôi phát điên mất!”

Nam chính lạnh lùng đứng kế bên liền chất vấn:

“Nếu không phải tại cậu, Nhuyễn Nhuyễn sao có thể bị bắt cóc?”

Thế là hai người bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

Nam bốn cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa, góp vui cho đủ bộ.

Để dập tắt chiến sự, nữ chính chẳng còn cách nào khác, đành phải… dâng hiến chính mình.

Tình nguyện hy sinh vì “hòa bình nhân loại”.

Còn Triệu Quyên thì sao ư?

Ai mà quan tâm.

Dù có thoát chết ở đây, về sau cũng sẽ chết ở một phân cảnh nào đó, ví dụ như bị nam bảy đè xuống giường, rồi "tình cờ" chết trong ngực hắn.

14

Thấy mấy tên bắt cóc đang tiến lại gần, tôi nhìn quanh, nữ chính co rúm ở một góc, im thin thít, đến cả rắm cũng không dám đánh, sợ bị vạ lây.

Tôi bình tĩnh nói: “Khoan đã.”

Mấy gã cười ha hả, mặt mũi đầy đắc ý: “Giờ mà xin tha thì muộn rồi! Lát nữa nhớ rên cho dễ nghe chút, mấy anh sẽ dịu dàng.”

Tôi cất giọng đều đều: “Tôi có HIV.”

Thế giới lập tức khựng lại.

Mắt thấy bọn họ có ý lui.

Tôi vừa mới thốt ra câu đó, chưa kịp nghe thấy phản ứng của đám bắt cóc, thì bên cạnh đã vang lên giọng nữ chính.

“Tiểu Quyên, cậu luôn giữ mình trong sạch, ngay cả tay con trai cũng chưa từng nắm, sao lại mắc phải bệnh này?”

“Chắc không phải là khám sai chứ?”

Tôi nhìn cô ta, trong đôi mắt ấy có một tia gì đó không thể phủ nhận, một chút khoái trá, như thể đã tìm ra được điều gì đó thú vị.

Là vì nam ba, hay nam bảy?

Tôi nhìn lại nữ chính, rồi mỉm cười: “Cảm ơn vì đã để ý tới tôi, nhưng những người đàn ông mà cô coi trọng, tôi chẳng mấy quan tâm.”

Lời nói dối bị chọc phá, có người tát vào mặt tôi.

“Suýt nữa làm ngươi sợ mất mật rồi!”

“Hôm nay không làm cô chết tại đây, thì ông đây không phải đàn ông!”

Cả nửa bên mặt đau rát tê dại, tôi chỉ mỉm cười lạnh lùng: “Ồ, tiếng kêu không lớn, khẩu khí lại chẳng nhỏ.”

“Làm sao, định dùng kim đâm chết tôi sao?”

Dứt lời, tôi lập tức nhặt chiếc dao sắc nhọn phía sau, cắt đứt sợi dây thừng đang trói chặt.

Sau đó, như một con cá chép thoát khỏi lưới, tôi lập tức dùng hết sức chạy vọt ra ngoài.

Trong căn nhà này, không có chỗ cho trò đùa.

Dù có làm gì đi nữa, hôm nay hắn cũng đừng mong dễ dàng bắt được tôi.

Tôi liều mạng chạy về phía trước, mặc kệ tiếng ồn và đám người đuổi theo phía sau.

Nhìn thấy chỉ còn một chút nữa là sẽ ra khỏi nhà xưởng, ra đến con đường rộng lớn đầy bùn đất.

Bất chợt, một chiếc xe dừng lại trước cửa.

Có người bước xuống từ xe.

Tóc dài, dáng người mảnh mai, khuôn mặt u ám đầy nỗi niềm.

“Giang Lạc,” tôi thốt lên tên ấy, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng.

Phía sau, tên mặt thẹo đuổi tới, ánh mắt sáng lên như gặp được cứu tinh.

“Lão đại, mau ngăn cô ta lại!”

15

Thật là buồn cười.

Cha hắn cũng buồn cười!

Đúng vậy, tám nam chính không ai tên Giang Lạc.

Nhưng cái tên phản diện suốt ngày đối đầu với nữ chính và dàn nam chính trong nguyên tác, chẳng phải chính là nhà họ Giang sao?!

Giang Lạc nhìn tôi, sửng sốt một giây.

Sau đó, hắn mới mở miệng:

“Đó là nhạc anh viết, nhưng ngại chia sẻ cho người khác, luôn cảm giác bọn họ sẽ cười nhạo anh.”

“Một đám tục nhân mà thôi, anh cảm thấy chỉ có em là người hiểu anh. Ngày đó, em dùng thơ của Borges để hình dung anh, anh liền biết chúng ta là một loại người, em…”

Thật mẹ nó, khi nào rồi mà còn nói đến Borges thế này.

Cảm giác này đúng là rất phù hợp với cái kiểu nam thần văn nghệ mà tôi từng ấn tượng.

Không trách được mấy tên nam chính po văn lại có danh ngạch, còn anh chẳng vớt nổi, chỉ có thể làm vai ác mà thôi.

Tôi hít sâu một hơi, mỉm cười: “Hai cái lỗ trên đầu kia của anh là dùng để thông khí à?”

Hắn: “A?”

“Đừng có cho thủ hạ của anh tiếp tục đuổi giết tôi. Nếu không, tôi sẽ ngay lập tức đưa anh đi gặp Borges.”

16

Tôi được Giang Lạc đưa đến bệnh viện.

Trước lúc đi, mặt thẹo cung kính lắm, đem di động tôi bị tịch thu trả lại.

Lúc này tôi mới nhìn thấy sau khi bị trói, Giang Lạc đã gửi cho tôi năm tin nhắn.

“Là anh viết, lúc ôn lại Trăm Năm Cô Đơn, tùy tiện viết demo thôi, không nghiêm túc.”

“Em cảm thấy có vấn đề à?”

“Không trả lời là có ý gì?”

“Lạt mềm buộc chặt?”

“.”

Điển hình, quá điển hình.

Cùng nam nhân đấu trí chính là như thế.

Chắc chắn tôi không trả lời tin nhắn này trong vòng 24 giờ, hắn sẽ ngồi trong đầu, phân tích từ câu đầu tiên đến từng dấu chấm câu, tìm cách xem mình từ khi nào bắt đầu rơi vào thế bị động.

Kết quả phát hiện chính mình là người làm trước tiên.

Chắc Giang Lạc cũng cảm thấy thực sự xấu hổ, nên sau khi đưa tôi đến bệnh viện, hắn không tái xuất hiện nữa.

Tối nay, nữ chủ cũng vào.

Cổ tay hơi trầy da, mấy tên nam chính sọ não có tiền lại an bài vào phòng bệnh VVVIP.

Ba vạn đồng một ngày.

Con mẹ nó.

Trên thế giới này có bao nhiêu kẻ có tiền.

Sao lại không thể có thêm tôi?

17

Buổi tối, tôi ra hành lang tìm bác sĩ trực ban.

Kết quả cửa chỉ khép hờ, sau rèm còn lay động.

Mơ hồ truyền ra giọng nữ chủ:

“Anh trai, cảm giác… kỳ quái quá…”

“Không kỳ quái. Nhuyễn Nhuyễn, em bị thương, cần kiểm tra.”

Giọng người kia mang theo ý cưng chiều dụ dỗ.

Nữ chủ bắt đầu nức nở: “Ô… nhưng vết thương của em là ở tay mà, sao phải kiểm tra… chỗ đó…”

Người nọ bật cười khẽ: “Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta cũng lớn rồi nhỉ.”

“Được, chỗ này không vấn đề, vậy chúng ta tra tiếp… chỗ khác.”

Tôi nhớ lại nguyên văn, người này chắc là nam sáu.

Một kẻ rất thích dùng các loại “dụng cụ y tế” để cùng nữ chính chơi trò bác sĩ.

Cũng chính là “anh hàng xóm” từ nhỏ của nữ chính.

Tôi đứng ngoài rèm nghe chốc lát, canh đúng thời điểm, liền lên tiếng gọi: “Bác sĩ Chu!”

Bên trong lập tức im phăng phắc.

Ba giây sau.

Rèm bị vén lên.

Nam sáu nhìn tôi, thần sắc nhàn nhạt: “Có việc gì sao?”

Sau lưng hắn, trên giường bệnh, có một góc chăn trắng khẽ động, còn đang run run khe khẽ.

Tôi giả bộ như chẳng thấy gì, ôm đầu: “Tôi hơi choáng đầu, bác sĩ Chu.”

“Hôm nay có người tát tôi một cái, không lẽ tát đến mức chấn động não thật rồi?”

Hắn cau mày, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Cô về phòng bệnh trước đi, lát nữa tôi qua kiểm tra cho.”

Tôi “ừm” một tiếng.

Không nhúc nhích.

Lại mở miệng: “Đúng rồi, mắt tôi cũng thấy hơi khó chịu, có khi nào bị viêm không?”

Hắn nhẫn nại: “Lúc sau tôi sẽ kiểm tra luôn, giờ cô về trước.”

Tôi tiếp tục làm ngơ: “Còn nữa còn nữa, bác sĩ Chu, dạ dày tôi hình như cũng hơi đau…”

Tôi moi móc đủ thứ để trò chuyện với nam sáu suốt nửa tiếng đồng hồ.

Mắt thấy chăn phía sau hắn càng lúc càng run dữ dội, hiển nhiên nữ chủ bị "treo nửa vời", giờ đã chịu không nổi.

Mẹ kiếp.

Tưởng được ở đây tiếp tục chơi trò bác sĩ và bệnh nhân với “anh trai” hả?

Nằm mơ đi.

18

Ngày tôi xuất viện, trại hè cũng vừa kết thúc.

Tôi còn đang băn khoăn không biết về nhà kiểu gì thì xe của Giang Lạc đã dừng ngay trước mặt.

Hắn nói muốn mời tôi đi xem phim để chuộc lỗi.

Quả nhiên đầu óc của mấy tên văn nghệ không giống người thường.

Trên đường đến rạp chiếu phim, hắn đột nhiên bảo tôi: “Đám người bắt cóc cô trước đó, đều chết cả rồi.”

“Là anh làm à?”

“Là Mộ Dung.”

Giang Lạc nói: “Hắn bảo, bọn chúng dám to gan bắt cóc Tô Nhuyễn, chạm đến nghịch lân của hắn.”

Mộ Dung, chính là tên nam chính số một kia.

Tuy trong mắt tôi hắn chỉ là một con chó ngốc.

Nhưng lần này, cuối cùng cũng cắn đúng người rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play