Tôi xuyên thành một người qua đường Giáp trong truyện po.(Truyện mười tém cộng)

Trại hè, ở cùng nữ chính một phòng.

Nửa đêm, nam chính đẩy cửa bước vào.

Nữ chính muốn từ chối mà lại như chào đón: “Còn có người ở đây…”

Nam chính khẽ cười: “Vậy thì vừa hay, để cô ấy cũng nhìn xem bộ dạng em lả lơi.”

Tôi:?

Tôi cũng là một phần play của các người sao?

1

Cô gái đơn thân cũng có số phận riêng của mình

Nam nữ chính các người, đến bao giờ mới có thể hiểu ra.

2

Tôi rúc trong chăn giả vờ ngủ, làm bộ như không nghe thấy những âm thanh ái muội phía sau.

Ai mà ngờ được nam chính lại ngày càng quá quắt.

“Kêu chồng.”

“… Chồng.”

“Gọi anh.”

“Anh, ô…”

“Kêu ba.”

“Ba!”

Tôi không thể nhịn được nữa, dồn khí từ đan điền, hét lên thật to.

Lại kịp thời nhớ tới nam chính là đại ca hắc bang khoác áo choàng, tôi vội vàng giả vờ nói mớ:

“Đêm nay ăn nồi ruột già…”

Căn phòng lập tức yên tĩnh.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nam chính bên đó chắc là ngớ người.

Ai mà hiểu nổi chứ, vừa giây trước còn đang họp ở công ty, đập bàn cãi nhau với sếp.

Giây tiếp theo đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết po văn có tới tám nam chính này rồi.

Buổi sáng họp hành thì lén xem po.

Đây chính là quả báo tôi đáng phải nhận.

3

Tối hôm đó, tôi ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau thức dậy, tinh thần sảng khoái, khí sắc dồi dào.

Kết quả, nữ chính mắt hoe đỏ, sắc mặt tựa hoa đào.

Lúc tôi đang đánh răng, cô ấy lí nhí từng bước một lại gần phía sau tôi.

“Tiểu Quyên, cậu có thể… mở giúp tớ điều khiển điều hoà để trên bàn không? Tớ thấy hơi, ô… nóng…”

Đúng vậy.

Tôi tên là Triệu Quyên.

Một cái tên người qua đường vừa quê mùa vừa xuề xoà.

Nhưng tôi đã không còn để bụng nữa.

Tôi phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, đi đến mở điều hoà giúp cô ấy.

Vừa quay đầu lại, liền thấy nữ chính ngã ngồi bệt xuống đất.

Câu “Vì sao cậu không tự mở đi” còn chưa kịp thốt ra.

Không gian yên tĩnh, bỗng vang lên âm thanh “ong ong”.

Dĩ nhiên không thể nào là bàn chải điện trong tay tôi phát ra.

Tôi chấn động nhìn nữ chính.

Đột nhiên nhớ ra trong nguyên tác, nam chính số 2 là một thiên tài trong ngành khoa học và công nghệ.

Cải trang điều khiển từ xa gì đó, e rằng không phải nói đùa.

Tại sao chứ!

Hai người các người, đúng là đồ biến thái!!

Tôi gào thét trong lòng!

Chuyện này mà không có tôi thì không được à!!

4

Sau bữa sáng, thầy giáo trại hè sắp xếp tuyến xe.

Chuẩn bị đưa chúng tôi đến địa điểm tiếp theo.

Vì người khá đông, chúng tôi lên xe thì đã khá trễ, tôi và nữ chính đành ngồi ở dãy cuối cùng, sát góc.

Chính là nơi linh thiêng trong mọi thể loại truyện po.

Ngay khi xe sắp khởi hành, bỗng có một thiếu niên tóc vàng óng bước lên xe từ cửa sau.

Cả xe đầy người qua đường ngay lập tức phát ra những tiếng cảm thán kinh ngạc “Soái quá!”

Như thể là lớp da người của AI vậy.

Thiếu niên tà mị cười với thầy phụ trách:

“Thầy giáo, người nhà không yên tâm về chị em, nên bảo em đi theo cùng, được không ạ?”

Thầy giáo như mất trí nhớ: “A, có thể được mà.”

Có thể cái gì?

Hắn đột ngột gia nhập, vậy thì phí tổn sẽ tính như thế nào?

Xe này đã đầy người, hắn sẽ ngồi đâu?

Cốt truyện đâu có yêu cầu tôi phải nhường chỗ cho hắn?

Trong lòng tôi chỉ muốn mắng, nhưng lại nhìn thấy nữ chủ bên phải bỗng nhiên che miệng đứng dậy.

Có người bắt đầu nổi điên: “Dựa vào cái gì mà phải ngồi phương tiện giao thông rác rưởi này? Ở nhà tôi toàn ngồi Rolls-Royce! Tôi không chơi đâu!”

Rồi khóc lóc chạy xuống xe.

??

Cái này cũng quá qua loa, quá đột ngột rồi.

Tác giả nguyên tác à, cậu xem lại cốt truyện này có hợp lý không?

Thiếu niên lại tà khí mà ngoắc ngoắc khóe môi, cực kỳ vừa lòng ngồi xuống bên cạnh nữ chủ.

Tôi ngồi bên trái, rõ ràng cảm nhận được thân thể cô ấy cứng đờ.

“Sao vậy, chị gái sợ em sao?”

Thiếu niên ở bên tai cô ấy thổi khí.

Nữ chủ thanh âm run rẩy, nhỏ như muỗi kêu, một câu: “Đừng như vậy, Tiểu Cảnh, chị là chị gái của em…”

“Là chị gái, mới càng kích thích, không phải sao?”

Không biết làm sao, giọng thiếu niên đột nhiên nhiều phần tức giận.

“Không tình nguyện như vậy, thì ra là cõng em đi tìm người khác.”

Nữ chủ cầu xin, mắt thấy sắp khóc: “Tiểu Cảnh, trên xe còn có người...”

“Cho nên chị phải chú ý, đừng để người khác nghe thấy.”

Tôi #¥%$*……

Mọi người trong nhà hóng đến mức tai sắp hóa thành lỗ kim.

5

Khi xuống xe, tôi cảm thấy hai mắt vô thần, bước đi không vững.

Nữ chủ thì bị em trai của cô cuốn trong áo khoác, cả người được bọc kín trong lòng ngực hắn ta.

Giải thích với mọi người là: “Chị của tôi hơi say xe, tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.”

Thầy giáo trong đội nhìn với vẻ quan tâm: “Ừ, mau đưa em ấy về đi.”

Đám người rời đi, còn tỏ ra vui mừng: “Bây giờ thật khó để thấy được một mối quan hệ tốt đẹp như vậy giữa chị và em trai.”

?

Các người tốt nhất đừng có mà nói lời kỳ quái.

Tôi không chắc, chỉ có thể nhìn nhìn một chút.

Xong rồi, có vẻ như cô ấy không hề diễn.

Cảm giác như cả xe này, ngoài tôi ra, tất cả đều bị điếc.

Cuối cùng, hai người kia đã hoàn toàn công khai, không còn biết gì về sự tồn tại của trời đất nữa.

Nữ chủ khóc, cùng với giọng nghe cao như thế.

Nhưng điều kỳ lạ là không ai có biểu cảm khác thường gì.

Khi ăn cơm tối, vẫn có mấy người giống tôi, những người có vẻ như chỉ là nhân vật phụ hệ thống sinh ra, đang cảm thán về việc em trai của nữ chủ thật là soái và ngầu.

Đang nói, nữ chủ cùng em trai của cô ấy đã cùng nhau sóng vai đi xuống lầu.

Nữ chủ rõ ràng vừa mới tắm xong, làn da vẫn đỏ hồng vì hơi nóng.

Nam chủ số 3 tóc cũng ướt.

Nhóm người qua đường nhiệt tình tiếp đón: “Nhuyễn Nhuyễn à, đến ăn cơm đi, nơi này mì rất ngon.”

Nhuyễn Nhuyễn, chính là tên nữ chính.

Kết quả là, nữ chính còn chưa kịp mở miệng, thì em trai của cô đã nhướng mày cười nói: “Không cần.”

“Chị tôi đã bị tôi ép ăn rất no rồi.”

“Đúng không, chị?”

Tôi: “……………………”

Chơi trò này thật là quá đáng.

Lúc này, một người bên cạnh bàn bỗng nhiên cầm đũa đứng dậy, lạnh lùng nhìn họ.

“Không biết liêm sỉ.”

Tuyệt! Chửi hay lắm!

Để tôi xem thử là ai mà dám không muốn sống nữa!

Đang muốn trong lòng vỗ tay khen hắn, thì vừa ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra lại là một gương mặt soái ca.

À, thì ra là nam chủ số 4.

Cũng không có việc gì.

6

Sau khi ăn xong, tôi ra ngoài đi một vòng cho tiêu cơm.

Trở về phòng lúc, vừa vặn nhìn thấy nam ba ôm nữ chủ vào cửa.

Nam bốn mặt lạnh lùng đi theo phía sau hắn.

... Đêm nay chắc chắn không thể về phòng này rồi.

Các người có tiền như vậy, mẹ nó sao không thể cho nữ chủ thuê riêng một gian phòng?! Chậc!

Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, xách theo cái đồ nướng BBQ mới mua, quay người định đi.

Đi qua cầu thang, bỗng nhiên bị một bàn tay kéo vào.

Tôi hoảng sợ, cái hộp nướng BBQ trong tay rơi xuống đất, không còn gì ăn khuya.

Xung quanh tối om, đèn cảm ứng cũng hỏng rồi, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu qua cửa sổ.

Một đôi mắt tối đen chăm chú nhìn tôi, hơi thở gần kề.

Thanh âm khàn khàn, mang theo cầu xin: “… Giúp giúp anh, Tiểu Quyên.”

… Anh mẹ nó là ai vậy!!

Và này, tại sao không thể đợi đến lúc khác mà kêu cái tên Tiểu Quyên này?!

Tôi đá mạnh một chân vào hắn: “Cút đi!!”

Cặp mắt kia mang theo chút ánh sáng hổ phách, dường như có chút không thể tin được:

“Em không phải thích anh sao?”

Nghĩ đến việc mất đi cánh gà quay và đồ trong tay, tôi quả thực đau đến tận tâm can.

Chửi ầm lên: “Tôi thích mẹ anh à!”

“Em thích mẹ anh?”

Hắn càng nghi hoặc hơn, “Chỉ là, mẹ anh đã chết hơn một trăm năm rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm hắn, trong lòng đột nhiên dậy sóng.

… Vì giờ khắc này, tôi bỗng nhiên nghĩ ra.

Tôi xuyên vào cái thân xác Triệu Quyên, kỳ thật cô ấy không chỉ là người qua đường Giáp.

Bởi vì trong nguyên tác, ngoài nữ chủ Nhuyễn Nhuyễn, tất cả các nhân vật nữ tính đều chia làm hai loại.

Một là nhân vật phụ vô danh, không có mấy vai trò quan trọng.

Hai là những kẻ ghen tị với nữ chủ, muốn cướp đi tám nam nhân của cô ta, cuối cùng đều có kết cục thảm hại, trở thành nữ phụ vai ác.

Thực bất hạnh, tôi chính là một trong số đó.

Nguyên chủ Triệu Quyên thích, là nam chủ số 7.

Một người nửa người nửa rồng, trí lực rất thấp nhưng lại vô cùng bạo ngược.

Trong nguyên tác, bởi vì cô nhào vào ngực hắn, chọc cho nữ chủ hiểu lầm, nên bị nam số 7 xé thành từng mảnh.

Nghĩ đến người có sức mạnh và vũ lực đáng sợ như vậy, tôi không khỏi thấy lạnh sống lưng.

Chẳng hiểu sao, tôi lại bắt đầu nói linh tinh: “Chân ái không phân biệt loài giống, không phân biệt tuổi tác, không phân biệt sinh tử. Tôi yêu mẹ anh, muốn làm ba anh.”

“…… Những mà em cũng chưa gặp qua mẹ anh mà.”

“Cũng không quan trọng.”

Tôi nói, “Con gái chúng ta là kiểu này.”

7

“Vậy lần trước vì sao em nói yêu anh?”

Tôi vỗ vỗ bả vai hắn, lời nói thấm thía: “Yêu ai yêu cả đường đi, tình thương của cha đó.”

“Tôi căn bản là không để bụng anh, nhưng tôi yêu mẹ anh!”

Đẩy nam bảy sang một bên cầu thang

Tôi rời đi..

Cơ thể hắn là nửa yêu, mỗi tháng có cố định động dục kỳ.

Nguyên văn nơi này, Triệu Quyên thừa cơ hội nhào vào ngực hắn

Kết quả, tên ngốc cẩu này lại lăn lộn đến mức phải vào bệnh viện.

Hiện tại, không có gì quá bất ngờ, chuyện này lại rơi lên đầu nữ chủ.

Trong nguyên tác, nữ chủ chính là kiểu người tinh quái, nhanh nhẹn, lại có sức sống mạnh mẽ.

Cô ấy là kiểu người luôn ngọt ngào, cơ thể khỏe mạnh như một chiếc lò xo.

Dù bị áp bức hay tàn nhẫn thế nào thì cũng có thể phục hồi nhanh chóng như tốc độ ánh sáng.

Người tài giỏi thì luôn gặp nhiều việc khó khăn.

Cổ nhân nói không sai.

Tôi vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục đi bộ trở lại phòng, định xem có cơ hội nào để ngủ một giấc không.

Tốt thôi.

Không có.

Mọi người trong nhà, không nói giỡn đâu.

Trong phòng này xảy ra thế chiến thứ ba.

Tôi tiếc nuối bước xuống sân khấu.

Lén lút đến gần quán bar, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai.

Tóc dài buông phía sau lưng, ngay chỗ xương bướm, mang theo vẻ yếu ớt, mơ hồ khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, chỉnh lại trang phục rồi bước tới gần.

Trời, là một chàng trai.

Đúng, con trai... Cũng được.

Tôi ngồi xuống đối diện với anh ta, rót một ly rượu, bắt đầu lên tiếng.

“Anh thật đặc biệt.”

Anh ta khẽ nhướng mắt nhìn tôi, trong ánh mắt có chút trào phúng.

Dường như đang nói: “Cô là người thứ 100 trong đêm nay không biết sống chết, để xem cô định làm gì tiếp theo.”

Tôi tiếp tục nói:

“Anh thật đặc biệt, anh và những người bạn nam em biết đều không giống nhau, anh mang đến cho em một cảm giác xa cách, một cảm giác cô đơn, vừa gần lại vừa xa. Em đã nghe nhiều người nói họ cảm thấy cô đơn, nhưng em cảm thấy anh mới thật sự là người cô đơn. Cảm giác của anh là, sâu trong tâm hồn, chỉ có một mình anh, anh luôn tự ngụy trang chính mình. Anh muốn một chút kích thích, một chút nguy hiểm, một chút mà không thể nắm bắt, thậm chí là một chút tra tấn. Anh muốn những thứ quá đà, anh muốn một thứ mà không thể lý giải, anh muốn cảm xúc mãnh liệt thiêu đốt linh hồn anh, anh muốn có một tình yêu có thể tiêu hao sinh mệnh của anh. Anh mang đến cho em cảm giác giống như câu nói của Borges, anh chỉ là một người cô độc ngay lập tức. Bất kỳ khi nào nhìn thấy anh, em đều không thể không bị anh thu hút ánh mắt, cho dù mặt anh không biểu cảm. Rất nhiều lúc em muốn hiểu anh, muốn biết anh đang nghĩ gì, nhưng lại cảm thấy anh có một lớp bảo vệ từ bên ngoài, em không muốn phá vỡ nó, anh ngồi ở đó, em cảm thấy anh như sắp vỡ vụn.”

“?”

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta lộ ra một biểu cảm bất ngờ.

Một lúc sau, anh ta hỏi: “Câu này, em soạn bao lâu rồi?”

“Làm sao có thể soạn sẵn được?”

Tôi không đồng ý mà nhìn anh ta.

“Lúc nhìn thấy anh, trong lòng em bùng lên một ngọn lửa đam mê, đó là sự thổ lộ từ tận đáy lòng.”

9

Nga, khoát tay.

Thêm WeChat.

10

Anh ta nói tên mình là Giang Lạc.

Tôi suy nghĩ một chút, tám nam chủ không ai có tên này.

Ngay lập tức tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Giang Lạc là kiểu nam giới tóc dài điển hình của văn nghệ.

Chính là loại người sẽ vào lúc 4 giờ sáng, chia sẻ một đoạn nhạc nhỏ cho bạn bè trên vòng bạn bè.

Sau đó nhắn tin cho bạn một câu “Muốn ra ngoài một chút không” kiểu trai văn nghệ.

Tôi và anh ta loạn ngữ trò chuyện cả đêm.

Cuối cùng, ba nam chủ cũng đi rồi.

Ngày hôm sau, hành trình tiếp theo ở viện bảo tàng.

Chúng tôi tình cờ gặp phải nam năm, một sinh vật thanh lãnh cấm dục, giáo sư.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào nữ chủ, môi sưng đỏ, trên khóe môi hiện lên một nụ cười nguy hiểm.

Đi được một lúc, tôi và nữ chủ đi về phía toilet.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân.

Nam năm khẽ cười: “Lâu vậy không liên lạc, hóa ra là cõng tôi đi tìm người khác.”

? Giọng nói này thật quen thuộc.

Mấy câu thoại của nam chủ, chẳng lẽ các ngươi lấy từ một kho lời thoại bán sỉ à?

Hơn nữa, tôi còn chưa ra ngoài mà!

Các ngươi không sợ tôi nghe được từ bên này sao?!

Nữ chủ mang theo giọng khóc nức nở: “Giáo sư, từ trước đến nay, em luôn coi ngài là người thầy mà em kính trọng nhất…”

Một trận sột soạt vang lên, rồi một tiếng bàn tay thanh thúy vang lên.

Sau đó nam năm khẽ nhếch môi: “Mạnh miệng làm, nhưng phản ứng của cơ thể lại thành thật hơn nhiều.”

“Giúp em làm thí nghiệm nhẫn nại một chút.”

“Bạn của em còn ở đó, nếu em không chịu đựng tốt, sẽ bị cô ta nghe thấy.”

Nữ chủ khóc đến nghẹn ngào không thành tiếng: “Giáo sư, ngài thật quá…”

“Tiểu đáng thương, thật sự khiến người khác đau lòng.”

Tôi: “……………………”

Ai đó đến giết tôi đi.

11

Buổi tối, có buổi liên hoan.

Nguyên tác có năm nam chính lên sân khấu, tạo thành một trận chiến Tu La khổng lồ.

Thật không may, tôi lại ngồi ở bên trái của nữ chính.

Mấy người đàn ông tranh nhau quyết liệt, ai cũng muốn, người thì đưa đĩa đồ ăn đầy cho nữ chính.

Tôi mẹ nó, một ngụm cũng không vớt được.

Kết quả, cô ta thì một ngụm cũng không ăn.

Chỉ là gắt gao cắn môi dưới, cả người đều run rẩy.

Nam một ngồi ở cạnh cô ta, sắc mặt bình thản: “Nhuyễn Nhuyễn sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Học trưởng, em không có... Đừng…”

Không phải.

Nam một, tay của anh đâu, đừng có mà lén lút trên bàn đấy!

Nam hai, mau đưa cái thứ điều khiển từ xa kia ra cho tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play