“Cậu giao Triệu Quyên cùng mấy bức ảnh trong tay cô ta ra đây, tôi sẽ giúp cậu xử lý người mà cậu muốn đối phó.”

Giang Lạc hỏi: “Ảnh chụp gì vậy?”

Tôi nói: “À, hắn bị bất thường ở phía dưới, dùng phương pháp cổ truyền -- uống nước bồn cầu nữ để chữa bệnh, bị em chụp được rồi.”

Sau khi đến thế giới này, kỹ năng nói hươu nói vượn của tôi lại lên trình.

Giang Lạc tỏ vẻ thông cảm, quay đầu giới thiệu cho nam một một bác sĩ nam khoa mà ba hắn quen.

“Phải tin vào y học hiện đại.”

Nghe nói vậy, khi ấy hắn còn lặng lẽ liếc nhìn eo hông của nam một đầy thương hại.

“Không ổn thật thì... cân nhắc chuyển nghề làm thụ đi.”

33

Nam chính hơi phát điên rồi.

Hắn bắt cóc cả tôi và Giang Lạc.

34

Bị nhốt dưới tầng hầm biệt thự của nam chính, Giang Lạc vẫn còn tâm trạng quay sang cười với tôi.

“Con người đúng là không nên làm chuyện xấu, Cuốn Cuốn.”

Hắn cong môi cười: “Mới bắt cóc em có một lần, giờ đã bị nghiệp quật tới đầu anh rồi.”

Tôi đáp: “Đây là khoa học xã hội, đừng có mê tín phong kiến.”

Huống hồ, nếu thế gian thật sự có thiên lý, thì sao nó không giáng xuống nữ chính và tám tên đàn ông của cô ta trước đi?

35

Dựa vào thế lực ban đầu của nam một, việc bắt trói một hai người rồi khiến họ lặng lẽ biến mất khỏi thế gian vốn chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Thế nhưng, khoảng thời gian này, Giang Lạc vẫn luôn mượn “bàn tay vàng” từ chỗ tôi để đối phó lại bọn họ.

Sinh ý của nam một bị thu hẹp đáng kể.

Thậm chí còn bị một vài tổ chức nước ngoài để mắt tới.

Bản thân hắn còn lo chưa xong, cuối cùng đành phải sai nam bảy đầu óc không được bình thường cho lắm, tới xử lý chúng tôi.

Tính ra thời điểm này cũng chính là lúc trong nguyên tác, Triệu Quyên vì khiến nữ chính đau lòng, bị nam bảy xé xác thành từng mảnh.

Nam bảy nhìn thấy tôi và Giang Lạc bị trói chung một chỗ, lập tức trừng to mắt quát:

“Cô dám cho mẹ tôi đội nón xanh!”

Tôi không tán thành nói: Anh biết gì chứ? Đây gọi là chứng thực chế độ một vợ một chồng.”

36

Nam bảy gằn giọng, nói vì mặt mũi mẹ hắn, hắn quyết định cho tôi sống thêm năm phút nữa, xử Giang Lạc trước.

“Đúng là đồ bất hiếu.”

Tôi lắc đầu cảm thán: “Thì ra mặt mũi mẹ anh chỉ đáng giá năm phút thôi à.”

Không biết câu đó đã chạm đúng dây thần kinh nào của hắn.

Êm đẹp là thế… Nhưng đúng là, cái tên nam bảy vốn đã hơi ngu ngốc, giờ thì hoàn toàn không bình thường nữa.

Hai tay hắn từ từ biến thành móng vuốt rồng, chân cũng biến đổi thành đôi chân thô to đầy sức mạnh.

Hắn trừng mắt nhìn tôi, tròng mắt đỏ như máu.

“Mấy ngày nay, tụi mày cứ nhắm vào đám người yêu của Nhuyễn Nhuyễn.”

Tôi bật cười: “Đám? Anh cũng rộng lượng phết ha, ngay cả Phí Dương Dương cũng bò lên đầu anh ăn hai miếng rồi đấy.”

“Cô ta mỗi ngày không buồn ăn uống, rửa mặt bằng nước mắt luôn cơ mà.”

“Ui chao, đáng thương ghê chưa.”

“Dám khiến người Nhuyễn Nhuyễn của tao đau lòng, đều phải chết!!”

Hắn gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía chúng tôi.

Tầng hầm tối tăm, chỉ có một chiếc đèn lủng lẳng hắt bóng.

Trước mắt như có vô số ánh sáng mờ mờ tắt tắt đong đưa, chập chờn trong không khí.

Đến khi tôi kịp phản ứng thì Giang Lạc đã âm thầm thoát khỏi dây trói, đang vật lộn với nam bảy.

Sức người không đấu lại rồng.

Móng vuốt sắc bén suýt nữa thì xuyên thủng vai anh ấy.

Giây kế tiếp, trong tiếng gầm gào của nam bảy, Giang Lạc rút ra một cây thương bạc, nhắm thẳng huyệt Thái Dương của hắn.

"Phanh!" một tiếng vang vọng.

Vạn vật rơi vào tĩnh lặng.

38

Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vết thương, còn mang vẻ mặt đỏ ngầu vì máu.

Tôi đúng là cầm thú, trong thời điểm này lại nghĩ đến…

Mỹ nhân bị thương giữa trận chiến, lại mang theo một vẻ đẹp khác biệt.

Tôi há miệng thở dốc định nói gì đó, nhưng lại phát hiện môi lưỡi như bị một sức mạnh vô hình khóa chặt lại.

Trong đầu tôi vang lên một giọng nói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

“Cảm ơn cô.”

Là Triệu Quyên.

Cô ấy đã nhìn thấy kết cục của chính mình sao?

“Tôi thích hắn, là bởi vì hôm đó trời đổ mưa lớn, con mèo nhỏ của tôi mắc kẹt trên cành cây. Những người khác đều rất cao, đi ngang qua cũng chỉ liếc nhìn rồi bỏ đi, chỉ có hắn tiện tay giúp tôi bế xuống.”

“Tôi hận hắn, là bởi vì hắn có thể từ chối tôi, nhưng không thể giẫm đạp lên tình cảm chân thành của tôi, làm tổn thương đến cả sinh mệnh tôi.”

“Trong thời gian này, vất vả cho cô rồi.”

39

Người qua đường cũng có cuộc đời của riêng mình.

Có thể không xuất sắc, không ngoạn mục bằng vai chính.

Nhưng đó vẫn là một cuộc đời trọn vẹn.

Nam chính, nữ chính các người vĩnh viễn sẽ không hiểu điều đó.

40

Ký ức cuối cùng của tôi về thế giới này, là Giang Lạc từng bước, từng bước đi đến trước mặt tôi.

Dùng đầu ngón tay dính máu, khẽ chạm vào má tôi.

“Anh đã sớm biết em không thuộc về thế giới này.”

“Vốn dĩ chỉ mong được ở bên nhau một ngày cũng được, một giây cũng tốt rồi.”

“… Em chỉ cần nhìn anh một cái thôi cũng đủ.”

Mẹ kiếp, nam văn nghệ chết tiệt.

Sao anh không thể ôm lấy thi thể tôi, lắc tôi một cái mà gào lên: “Đừng đi mà!”

Phải diễn ra cái kiểu này cơ à…

Mà chết tiệt thật, tôi lại bị rung động vì cái kiểu này.

41

“Cuốn Cuốn, anh đến sớm hơn em, nhưng lại không thể rời đi được nữa.”

42

Về sau tôi mới biết…

Thế giới đó không có Borges, cũng không có Thôn Thượng Xuân Thụ.

43

Ngày thứ ba sau khi trở về.

Tôi mở app Tiểu Khoai Lang ra, mới phát hiện bài văn trước kia mình lướt qua giờ đã có thêm mấy vạn bình luận.

“Văn gì đây trời, tác giả lên cơn điên à?”

“Sao tự dưng lòi ra một vai phản diện siêu mạnh, giết sạch tám nam chính, còn khiến nhà nữ chính phá sản.”

“Thật sự nghi ngờ tinh thần tác giả có vấn đề.”

Tôi hoàn toàn ngơ ngác, một lúc lâu sau mới tìm lại bài viết đó đọc lại lần nữa.

Sau khi Giang Lạc giết Mộ Dung, nữ chính cuối cùng cũng nhận ra mình đã mất đi điểm tựa cuối cùng.

Vì thế cô ta nhào vào lòng Giang Lạc.

Nhưng hắn lùi lại một bước: “Đừng.”

“Tôi có HIV.”

44

Sau khi lại một lần đập bàn cãi nhau với sếp, tôi chủ động 出 từ chức.

Hắn sững người một giây, rồi vội vàng đề nghị tăng lương để giữ tôi lại.

Tôi nói: “Thôi đi mà, chẳng phải trước giờ anh vẫn bảo công ty này ai nghỉ cũng không ảnh hưởng vận hành sao?”

“Anh nói linh tinh đấy! Tiểu Lý à, không có em công ty này chỉ là đang cố gồng thôi!”

Phải, tôi tên là Lý Hoa.

Một cái tên còn qua loa hơn cả Triệu Quyên.

Nhưng tôi là một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường, cũng rất đáng quý.

Tôi vẫn đi làm đúng giờ, đọc truyện mạng, ngồi bên lề đường uống bia ngắm trăng.

Thỉnh thoảng uống say.

Sẽ có lúc nghe thấy ai đó khẽ gọi bên tai: “Cuốn Cuốn.”

Chỉ là một giấc mộng thôi. Một hồi ảo mộng mà thôi.

(Toàn văn xong)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play