Trời chiều Quảng Châu xám xịt, mây đùn đặc kéo thành từng mảng nặng nề như sắp trút mưa. Những con đường quanh bảo tàng thành phố bắt đầu thưa người, chỉ còn lại ánh đèn đường vàng vọt loang loáng trên mặt đá lát. Trong phòng họp nhỏ tầng ba của Cục cảnh sát quận Hải Châu, Tô Dư dựa vào mép bàn, tay xoay chiếc bút, mắt liếc nhìn bản danh sách nghi phạm mà cấp dưới vừa gửi đến.

"Trịnh Hồng, 38 tuổi, từng làm kỹ thuật phục chế cổ vật, nghỉ việc cách đây một năm. Người ta nói anh ta bất mãn vì bị loại khỏi dự án trọng điểm của viện bảo tồn," một nữ cảnh sát trẻ báo cáo.

Tô Dư nhướn mày, nhìn về phía Lâm Diệp đang đứng tựa cửa, im lặng như thường lệ. Cậu vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, mắt dán vào chiếc điện thoại hiển thị sơ đồ phân bố camera quanh bảo tàng. Cậu khẽ nói, giọng trầm ổn: "Tên này xuất hiện trong ba lần vận chuyển hiện vật đặc biệt trong quá khứ. Có dấu hiệu từng ra vào khu vực hạn chế ngoài giờ."

Tô Dư đứng thẳng dậy. "Tốt. Truy dấu toàn bộ hành trình di chuyển của hắn trong ba ngày qua. Kiểm tra tài khoản ngân hàng, liên lạc, và camera gần nhà."

Chỉ vài giờ sau, hệ thống phân tích cho ra kết quả: một chiếc xe tải nhỏ màu bạc không đăng ký chính chủ đã rời khỏi kho hàng phía nam thành phố vào đêm xảy ra vụ trộm. Bên trong camera cổng sau bắt được hình ảnh mờ nhạt của người đàn ông mặc áo khoác dài kéo theo thùng hàng.

Địa điểm cuối cùng mà xe được ghi nhận: một khu nhà kho bỏ hoang gần sông Châu Giang. Mưa bắt đầu rơi khi Tô Dư và Lâm Diệp đến nơi – khu vực hoang vắng, lác đác vài ngôi nhà tạm và những bức tường cũ loang lổ rêu xanh. Không khí lạnh lẽo, mùi ẩm mốc của gỗ mục tràn vào mũi.

Họ không vào bằng cửa chính. Lâm Diệp đưa tay chỉ cửa sổ bị phá, nơi có dấu vết ai đó từng trèo qua. "Vết trượt còn mới, hắn có thể vẫn quay lại đây."

Bên trong tối om, chỉ có ánh đèn pin quét qua từng dãy kệ đổ nát. Trong góc, Tô Dư tìm thấy một mảnh gốm có dấu triện thời Minh – vết nứt được phục chế thô sơ, rõ ràng là hàng vừa bị tháo dỡ khỏi nơi trưng bày.

"Hắn không có ý định bán. Hắn tìm thứ gì đó," Lâm Diệp nói khẽ.

Giữa khoảnh khắc ấy, từ góc sâu trong nhà kho, một tiếng động nhỏ vang lên. Cả hai đồng loạt xoay người – bóng dáng người đàn ông mặc áo khoác dài hiện ra trong ánh sáng lờ mờ.

"Trịnh Hồng!" Tô Dư bước tới, khẩu súng lăm lăm. "Dừng lại! Anh bị tình nghi liên quan đến vụ trộm bảo tàng!"

Trịnh Hồng quay người, mặt lạnh tanh. "Bọn họ chà đạp công sức của tôi. Tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Họ không hiểu giá trị thực sự của cổ vật. Với họ, chỉ là trưng bày, còn với tôi – là ký ức sống."

Lâm Diệp bước lên, ánh mắt không rời đối phương. "Nhưng anh không có quyền làm tổn hại đến văn hóa và pháp luật. Những món đồ ấy không thuộc về một cá nhân."

Không nói thêm, Trịnh Hồng bất ngờ quay đầu bỏ chạy. Tô Dư lập tức đuổi theo, tiếng chân vang dội trong hành lang mục nát. Sau một cuộc rượt đuổi căng thẳng qua các dãy nhà kho, hắn bị khống chế và còng tay ngay trước lối ra ven sông.

"Kiểm tra xe của hắn. Có thể còn có tang vật."

Cảnh sát tìm thấy nhiều mảnh gốm, vài công cụ cạy phá, một số tài liệu cổ được bọc vải dầu kỹ lưỡng. Khi tất cả đã được niêm phong, mưa cũng ngớt hạt, để lại mặt đất ướt sũng và bầu trời nặng trĩu hơi nước.

Lâm Diệp nhìn về phía Trịnh Hồng, lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm. Không có gì trong ánh mắt hắn thể hiện hối hận – chỉ là một khoảng trống rỗng, lạnh lẽo đến gai người.

Cậu không thể thấy suy nghĩ nào cả.

Tô Dư bước tới bên cậu, trầm giọng: "Chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu. Có gì đó trong vụ này vẫn chưa rõ ràng."

Lâm Diệp gật nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trịnh Hồng đang bị áp giải đi. Bóng tối còn giấu nhiều điều hơn họ tưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play