Buổi sớm thứ Hai tại Bảo tàng Lịch sử Đồng Khánh, ánh đèn trần chiếu lờ mờ lên những tủ kính trưng bày hiện vật. Tô Dư (24 tuổi), đại úy cảnh sát đặc nhiệm với phong cách lạnh lùng, bước vào phòng trưng bày chính. Anh mặc áo vest đen, sơ mi trắng thắt caravat chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao quét qua mọi chi tiết: một vết nứt nhỏ trên tấm kính bảo vệ, một sợi chỉ lỏng ở góc màn hình chứa bản thảo lịch sử.

Đứng bên cạnh anh là Giám đốc Bảo tàng, người đàn ông trung niên mặt nghiêm, trao cho anh một túi gỗ sẫm màu:

– Đây là bản chép tay duy nhất cuốn "Nhật ký Đồng Khánh" – di sản quý của thành phố. Tối qua, khi nhân viên đến kiểm tra, nó đã biến mất khỏi két an toàn.

Tô Dư cầm túi gỗ lên, lật ngửa nắp và quan sát khung niêm phong bị cạy nhẹ. Không khí im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng thở của hai người vang lên trong căn phòng rộng lớn.

Anh nhẹ nhàng nhặt mảnh giấy vụn rơi dưới sàn: một góc trang thư pháp, nét mực đen vẫn còn vương vãi. Tay anh vụt tắt, anh nhíu mày:

– Kẻ trộm để lại dấu vết, nhưng cũng cố tình để lại manh mối. Họ muốn tôi phải vào cuộc sớm.

Giám đốc gật đầu: “Chính xác. Xin anh điều tra khẩn trương, bảo vệ uy tín bảo tàng.”

Tô Dư khoanh tay, ánh mắt lóe lên ý đồ săn mồi:

– Tôi sẽ tìm ra sự thật.

Ngay lúc đó, cửa phòng mở hé và Lâm Diệp (21 tuổi), một người sống khép kín, không có công việc ổn định, yêu thích sự tĩnh lặng và cà phê đen không đường, tiến vào. Cậu ghét ồn ào, luôn khó chịu khi bị người khác đụng vào và tránh xa những nơi đông người. Cậu mang áo khoác kaki sáng màu, vai đeo túi máy ảnh. Dáng đi tự tin, ánh mắt kiên định thay cho lời chào. Ánh mắt nhân viên bảo tàng khiến cậu cau mày nhẹ – rõ ràng không thoải mái.

–Tôi có điều muốn nói.Được không?

Tô dự quay qua nhìn cậu từ trên xuống:

– Cậu nói đi.

– Tôi chỉ tình cờ chứng kiến mọi thứ, có chút thông tin có thể tham khảo.

Tô Dư liếc cậu một cái, hỏi gọn:

– Cậu nhận xét gì?

Lâm Diệp hít một hơi, giữ khoảng cách rõ ràng khi đứng cạnh Tô Dư:

– Niêm phong két bị cạy từ bên phải, mảnh giấy vụn giống biên bản kiểm kê cổ vật buổi tối. Thủ phạm rõ ràng là người am hiểu quy trình bảo tàng.

Tô Dư mỉm cười tinh quái:

– Đúng như tôi nghĩ. Giữ mảnh giấy lại, tôi sẽ cần giám định. Còn cậu, nếu có thể ghi lại hình ảnh xung quanh, sẽ rất hữu ích.

Lâm Diệp gật đầu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Hai người đứng cạnh nhau dưới ánh đèn vàng đây sẽ khởi đầu cho cuộc điều tra đầy phức tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play