Khi những tia sáng đầu tiên của buổi sớm ngày thứ Năm còn lấp ló sau dãy nhà kho cũ kỹ, Tô Dư đã có mặt bên bờ sông Cửu Long, nơi chiếc kho phía nam cầu bị bỏ hoang từ lâu. Sương mù nhẹ nhàng bám lấy mặt nước, tạo nên màn khói mờ ảo, như vẽ một tấm màn che giấu mọi dấu tích. Cánh cổng sắt gỉ sét kẽo kẹt mở hé khi anh đẩy nhẹ, nhưng dưới chân có vết xước mới—dấu hiệu của lực cậy mạnh khiến ổ khóa văng ra ngoài.

Trong ánh đèn pin lờ mờ, Tô Dư quỳ xuống, dùng găng tay nhặt miếng vải thấm máu đã khô. Mảnh vải được níu trong vệt máu loang, còn vương vài sợi lanh xám tro giống loại đồng phục nhân viên. Anh đặt vải lên tờ bố trắng, tay thoăn thoắt ghi chú lại hướng chảy của máu và vị trí rách—một manh mối quan trọng cho việc tái hiện cảnh đối đầu.

Bên cạnh, Lâm Diệp lặng lẽ ghi hình bằng điện thoại, ánh mắt không rời các góc tường và kẽ hở. Cậu len người đến gần trần nhà, soi đèn pin lên mấy thanh ván mục ruỗng để tìm dụng cụ tác động. Quả thật, một chiếc móc thép nhỏ được quấn vải mềm, nằm kẹt giữa hai tấm ván, chứng tỏ kẻ trộm tinh vi đã tu sửa dụng cụ để giảm thiểu âm thanh. Cậu cẩn trọng tháo móc, cho vào túi đựng chứng cứ, rồi hạ thấp giọng:

"Đất sét pha tro nung bám trên móc không phải loại thường dùng trong xây dựng. Thợ đúc tượng sử dụng hỗn hợp này để khuôn gốm, có thể liên quan tới xưởng đúc gần đây."

Tô Dư gật đầu, mắt ánh lên sự quyết đoán. Anh rút điện thoại, gọi cho đội tuần tra địa phương: "Phong tỏa bán kính 500m quanh kho. Không cho phép bất cứ  người nào ra vào cho đến khi tôi xong việc."

Lần này không có phản hồi chậm trễ; lệnh của anh được thực hiện ngay tức khắc. Còn lại chỉ có tiếng gió lùa qua khe tường và tiếng máy bơm nước vọng từ xa. Hai người cúi xuống bên mép nước, nơi lớp bùn ẩm quấn lấy chân cầu. Đột nhiên, Lâm Diệp chỉ vào dấu chân nhạt in trên bùn—dấu giày da, chắc hẳn không phải của bảo vệ thông thường.

Trước khi Tô Dư kịp cất lời, điện thoại anh reo tin nhắn: "Hạ Triết mất tích từ 02h15, camera ghi hình cuối cùng là bóng dáng anh ta quay lưng trước khung cửa kho." Dòng chữ hiển thị trong từng đoạn chớp màn hình. Tô Dư nhíu mày: "Anh ta không tự bỏ đi, nhất định có người ép buộc."

Gió thổi mạnh, mang theo tiếng mưa lất phất từ vùng thượng lưu, làm mái cầu rào rạt. Tô Dư đứng dậy, ánh đèn pin quét dọc thành cầu, mong tìm thấy bóng người nào đó ẩn náu. Bất chợt, góc mắt anh nhận ra chiếc ba lô đen rách miệng trên bờ bùn. Anh lao qua, nhấc ba lô lên, ánh sáng pin chiếu vào từng ngăn túi: bật lửa gãy lưỡi, cuộn dây điện nhỏ và tập hồ sơ nhàu nát—bản vẽ sơ đồ kho, danh sách nhân viên và tấm bản đồ cầu.

"Đây chính là manh mối then chốt!" Tô Dư nắm chặt tấm bản đồ, nét mặt khẩn trương. Lâm Diệp đã chụp gần hết các chi tiết. Cậu di ngón tay quét qua dòng chữ nhòe mờ: "Hướng bờ tây, đoạn cầu cũ sắp bị tháo dỡ. Có thể kẻ trộm đã dùng cầu tạm để di chuyển cổ vật."

Giữa không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng mưa và hơi thở đều đặn, nhưng áp lực thì nặng nề như bầu trời đêm chưa tan mưa. Tô Dư đặt ba lô xuống, giọng thấp: "Chúng ta có hai lựa chọn: điều tra xưởng đúc tượng để xác nhận chất liệu, hoặc truy vết hướng di chuyển theo bản đồ."

Lâm Diệp không chần chờ, ánh mắt sắc lạnh: "Đi xưởng trước đi. Hỗn hợp đất sét là dấu vết khó xóa nhất."

Tô Dư gật đầu, đưa bản đồ và vải thấm máu cho Lâm Diệp giữ. Anh thu gọn đèn pin, vươn vai: "Lần này, chúng ta cần đánh phủ đầu, không để kẻ chủ mưu lẩn trốn."

Màn sương giăng mờ dần theo bước chân họ, hai bóng người thấp thoáng trên đường đất ướt, hướng về phía ánh đèn vàng xa xa của xưởng đúc tượng. Bóng đêm vẫn im lặng, nhưng dường như đang rục rịch hé lộ bí mật còn ẩn sâu, chờ Tô Dư và Lâm Diệp khám phá…

(Còn tiếp...)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play