Đêm buông xuống thành phố Quảng Châu với sắc trời xám đen như mực tàu đổ. Trịnh Hồng bị áp giải về cục cảnh sát trong im lặng nặng nề. Dọc hành lang dài dẫn vào phòng thẩm vấn, chỉ có tiếng bước chân dội vang và tiếng kim loại lách cách từ còng tay hắn. Hắn không nói gì, không phản kháng, cũng không biểu lộ một chút sợ hãi – chỉ giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, dửng dưng như kẻ đã chuẩn bị trước cho tất cả.
Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn trần trắng nhợt chiếu thẳng vào khuôn mặt hắn. Tô Dư ngồi đối diện, tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn inox lạnh toát. Lâm Diệp đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại, ánh mắt như dao lướt qua từng biểu cảm trên gương mặt Trịnh Hồng.
“Anh nghĩ có thể tự quyết định số phận những món cổ vật sao?” Tô Dư cất tiếng, giọng không cao nhưng nén lại đầy uy lực. “Anh đã lấy đi năm món hiện vật quý, làm hỏng ít nhất hai trong số đó. Còn gì để bào chữa nữa?”
Trịnh Hồng chậm rãi ngẩng đầu. “Tôi không phá hoại. Tôi chỉ… giải thoát chúng.”
Lâm Diệp nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại. “Anh không làm việc một mình. Kỹ thuật phá hệ thống an ninh không giống với phong cách của anh. Mảnh gốm được tháo ra quá nhanh, không phù hợp với kỹ năng phục chế của một người như anh.”
Trịnh Hồng im lặng. Một nhịp thở dài, sau đó hắn buông một câu gần như lẩm bẩm: “Nếu các cậu đã biết vậy… thì còn hỏi làm gì?”
Tô Dư đẩy tập hồ sơ sang bên. “Vì chúng tôi muốn biết người đứng sau anh.”
Một cái nhếch môi. “Các cậu sẽ không tìm ra đâu. Hắn không giống tôi. Hắn biết cách che giấu, biết cách điều khiển. Còn tôi… chỉ là một con tốt cũ, bị đá ra ngoài.”
Bên trong Lâm Diệp thoáng rùng mình. Không phải vì lời nói, mà bởi thứ cậu không thể cảm nhận – một khoảng trống kỳ lạ. Cậu không đọc được suy nghĩ của Trịnh Hồng. Không phải vì hắn giấu, mà giống như cậu đang nghe một bản nhạc thiếu nốt, một bức tranh bị khoét mất trung tâm.
Tô Dư liếc nhìn Lâm Diệp, rồi xoay người bước ra ngoài.
Hành lang bên ngoài yên ắng. Cơn mưa đêm đã dứt, chỉ còn lại mặt đất ẩm ướt và ánh đèn neon từ toà nhà đối diện hắt vào cửa kính. Tô Dư rút điện thoại, ra hiệu cho tổ kỹ thuật.
“Lục lại toàn bộ hồ sơ liên lạc của Trịnh Hồng trong sáu tháng qua. Kiểm tra tất cả số điện thoại không xác định, tài khoản mạng xã hội, đặc biệt là những đoạn mã hóa hoặc bị xóa.”
Lâm Diệp bước tới, giọng trầm: “Tôi không đọc được hắn.”
Tô Dư dừng tay. “Không đọc được?”
Cậu gật đầu. “Trống rỗng. Như thể… có một lớp ngăn giữa tôi và hắn. Nếu là người bình thường, dù chỉ lướt qua, tôi vẫn cảm nhận được một điều gì đó. Nhưng với hắn – không có gì cả.”
“Thuốc?” Tô Dư hỏi, mắt chợt sáng lên.
“Có thể. Một số loại thuốc thần kinh, hoặc huấn luyện đặc biệt có thể gây hiệu ứng chặn sóng cảm ứng. Nhưng điều đó càng khẳng định hắn không phải chủ mưu.” Lâm Diệp chậm rãi nói.
“Chủ mưu biết cậu là ai?”
Im lặng vài giây, Lâm Diệp lắc đầu. “Tôi không chắc. Nhưng nếu biết, hắn sẽ không để một kẻ như Trịnh Hồng đứng mũi chịu sào dễ dàng như vậy.”
Hai giờ sáng. Phòng kỹ thuật gửi lại bản phân tích sơ bộ: Trong điện thoại Trịnh Hồng có một số cuộc gọi lạ, chỉ hiển thị đầu số nội địa nhưng không định vị được trạm phát. Giọng nói trong ghi âm chỉ nói vài câu, tất cả đều là mệnh lệnh ngắn: “Lấy đúng năm món.” – “Không được làm hỏng vật số ba.” – “Bỏ lại dấu hiệu cũ.” Và cuối cùng: “Nếu bị bắt, giữ im lặng.”
Tô Dư phóng to bản ghi âm, chuyển sang dải tần thấp. Giọng nói bị điều chỉnh, nhưng một âm sắc lạ khiến anh chú ý – một âm điệu như người miền Bắc pha tiếng phổ thông. Anh ngước lên nhìn Lâm Diệp. “Giọng này quen không?”
“Không.” Cậu đáp chắc nịch. “Nhưng là người từng sống lâu ở phía Bắc. Có thể là Bắc Kinh, hoặc Thiên Tân.”
“Chúng ta cần người phân tích giọng nói chuyên sâu. Ngoài ra,” – Tô Dư cầm một trong những bản vẽ phác của tang vật lên – “một số món này chỉ có trong kho bảo tàng quốc gia, chưa từng trưng bày. Nếu hắn biết rõ từng món, tức là đã tiếp cận được hệ thống lưu trữ quốc gia.”
Lâm Diệp khựng lại. “Nghĩa là... có người bên trong.”
Buổi sáng hôm sau, khi sương mù còn chưa tan hết khỏi mặt sông, Lâm Diệp lặng lẽ ngồi trên lan can tầng thượng trụ sở cục cảnh sát, tay cầm ly cà phê đã nguội. Cậu nhìn xuống thành phố đang thức dậy, xe cộ dần nườm nượp phía xa, và trong đầu chỉ vang vọng một cảm giác duy nhất – bất an.
Phía sau, tiếng bước chân vang lên. Tô Dư bước đến, tay cầm tập hồ sơ mới.
“Họ vừa gửi hồ sơ nhân viên có quyền truy cập kho quốc gia.” Anh đưa cho Lâm Diệp. “Mười ba người. Trong đó, có một cái tên đáng chú ý: Dương Ngạo.”
Lâm Diệp lật hồ sơ. “Từng làm việc tại Viện bảo tồn Bắc Kinh, hiện tạm ngưng công tác vì lý do sức khỏe tâm thần. Nhưng... gần đây lại có giao dịch tài chính với một quỹ nghiên cứu tư nhân?”
“Và ba tháng trước, hắn xuất hiện tại Quảng Châu,” Tô Dư nói thêm, ánh mắt sắc lại. “Dưới danh nghĩa khách tham quan học thuật.”
Hai người nhìn nhau, không cần nói thêm. Một tầng mạng nhện vừa lộ ra mắt nối.