Mưa vần vũ như dải lụa bạc, kéo qua từng mái ngói, từng gờ tường rêu phong của thành phố. Cơn mưa ngày thứ Tư không nặng hạt như trút xuống, mà chỉ li ti, từng giọt nhỏ liền thành dòng, vẽ nên những vệt sáng lóng lánh dưới ánh đèn đường mờ ảo. Tô Dư dừng bước trước cánh cổng sắt rỉ sét của kho lưu trữ bảo tàng, đặt bàn tay lên bề mặt kim loại ẩm ướt, cảm nhận từng vết gồ ghề. Anh từ từ bật đèn pin, tia sáng cắt ngang màn mưa, lần theo ổ khóa cũ kỹ, nơi dấu vết kẻ trộm để lại lần trước.

Cách đó vài mét, bóng người gầy gò của Lâm Diệp hiện ra sau một thanh xà gỗ mục. Cậu khẽ cúi xuống, lấy từ túi ra chiếc hộp nhỏ đựng bột than vi sinh, rải một lớp mỏng lên mảnh vải ướt sũng dính dưới thanh xà. Đôi tay cậu thoăn thoắt—không một cử động thừa—phản chiếu ánh sáng le lói của đèn pin. Lâm Diệp không quay lại; cậu chỉ mím chặt môi, mắt chăm chú quan sát từng hạt bột phủ lên sợi lanh xám tro, như thể đang phân tích thông tin chỉ trong khoảnh khắc.

Tiếng mưa văng vẳng trên mái tôn giòn tan, tiếng kim loại cọ vào nhau kẽo kẹt đều đều, tạo nên nhịp điệu rùng rợn giữa không gian vắng lặng. Tô Dư giật mình lắng nghe, giữ vững khoảng cách—luôn một bước sau cậu—bởi anh biết, gần hơn một chút cũng có thể đánh mất sự tự chủ cần thiết. Anh hít một hơi dài rồi khẽ hỏi, giọng trầm:

– Vết vải này cho tôi biết gì, cậu Diệp?

Lâm Diệp vẫn im lặng thêm vài giây, rồi ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng như mặt băng:

– Chất liệu lanh pha sợi tổng hợp, thường dùng trong đồng phục nhân viên bảo tàng. Nhưng vết bẩn này không phải bụi than thông thường, mà là đất sét pha tro nung—dấu hiệu của thợ tạo khuôn tượng. Kẻ trộm rõ ràng biết phải mang theo dụng cụ chuyên biệt.

Ánh đèn pin lia qua gương mặt cậu, hắt lên vết sẹo nhỏ dưới gò má bên trái, như nhắc Tô Dư về lần gặp trước. Tô Dư gật đầu, nét mặt nghiêm nghị:

– Chuẩn bị hồ sơ, tôi sẽ thu thập mẫu đối chứng ở xưởng đúc tượng gần đây nhất.

Chưa kịp nói hết, điện thoại Tô Dư rung lên, báo vị trí bảo vệ trực kho phía nam cầu Cửu Long đang mất liên lạc. Anh liếc nhanh về phía cậu, thấy vẻ nghiêm trọng thoáng qua trên đôi mày cậu, nhưng cậu vẫn bình thản chỉnh lại mũ trùm. Trong lòng Tô Dư, tia nghi vấn bỗng lóe lên: phải chăng những manh mối họ vừa thu thập chỉ là bước đầu, dẫn đến một âm mưu lớn hơn?

Giữa màn mưa kéo dài vô tận, hai con người lặng lẽ bước vào bóng đêm—mỗi bước chân in trên ván gỗ ướt nhẹp, khơi lên những vệt sáng mờ ảo hé lộ chân tướng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play