Ân Hoặc gật đầu nói: “Các ngươi còn chưa thấy người hống hách thật sự đâu, cho nên khi ra ngoài đường vẫn nên kiềm chế một chút. Ở kinh thành, tuy nói thiên tử là lớn nhất, nhưng thiên tử chỉ quản quốc sự, quốc sự lại bận rộn, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi xảy ra dưới chân ngài ấy sẽ không quản đâu.”
Cha của Ân Hoặc là Kinh Triệu Doãn, quản lý trị an và dân sự của cả kinh thành, dù thân thể hắn yếu ớt, không quản chuyện, người nhà cũng chưa từng nói với hắn những chuyện này, nhưng khi nói cũng không hề tránh mặt hắn.
Hắn có đến sáu tỷ tỷ lận đó.
Dù mỗi ngày chỉ ngồi nửa canh giờ trong phòng bà nội, những gì hắn nghe được cũng nhiều hơn bọn Mãn Bảo cố ý đi nghe ngóng cả mấy ngày trời.
Huống hồ, hắn còn được nghe từ nhỏ đến lớn nữa.
Hắn nói: “Đám con cháu quyền quý đánh nhau ẩu đả chỉ là chuyện nhỏ thôi, đánh người bị thương, gãy tay gãy chân là chuyện bình thường, chỉ khi nào tàn phế hoặc chết người thì mới miễn cưỡng được coi là chuyện lớn hơn chút.”
“Việc tranh giành quyền lợi với nhau lại càng không ít,” Ân Hoặc thở hổn hển, thuận khí một chút rồi mới nói tiếp: “Phụ thân bọn họ tranh quyền trên triều, mẫu thân bọn họ tranh lợi ở hậu trạch, đương nhiên ở ngoài bọn họ cũng phải tranh đua với nhau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT