Lời nói tuy có vẻ hời hợt, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong hoàn cảnh này, lại mang đến cảm giác tĩnh lặng tạm thời trước cơn giông bão sắp ập đến. Đặc biệt là giọng điệu khẳng định kia tựa như đã sớm nhìn thấu tất cả, khiến tim Mễ Tô tức khắc hẫng đi một nhịp.

Mễ Tô mấp máy môi, muốn nói rằng tôi vốn hẹn em gái cậu để nhờ cô bé giúp tôi gửi quà xin lỗi, muốn nói rằng tôi tưởng tôi đưa giấy cho cậu thì cậu sẽ đón em ấy đi rồi... Nhưng trong tình huống thế này, vừa nghĩ đến việc mình suýt chút nữa đã hủy hoại cả đời đối phương, mọi mưu kế và lời giải thích đều trở nên vô ích trong nháy mắt.

Cậu cụp mắt xuống, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt nói một câu: “Xin lỗi”.

“Không liên quan đến anh Tiểu Mễ đâu ạ.” Phó Đường Đường nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, vội vàng chạy nhanh tới, đưa tay ôm lấy cánh tay anh trai mình để giải vây cho Mễ Tô. “Là do em tự mình bất cẩn đi vào đây, còn phải nhờ có anh Tiểu Mễ cứu em nữa.” Cô bé quá hoảng loạn, đến nỗi không hề nghĩ rằng một người sợ bóng tối như mình sao lại có thể đi vào con hẻm nhỏ thế này.

Phó Bắc Xuyên đưa tay kéo em gái lại, đánh giá cô bé từ trên xuống dưới một lượt. Thấy cô bé ngoài quần áo hơi rách ra thì không bị thương tích gì nghiêm trọng, hắn lạnh lùng liếc Mễ Tô một cái: “Cậu nên thấy may mắn vì Đường Đường không sao.”

Nếu không, hắn thật sự không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì.

Mễ Tô cúi đầu, trong lòng càng thêm khó chịu.

Ngay cả khi từng xem những bản tin tương tự trên ti vi, cậu cũng đã căm phẫn đến mức muốn tự tay xé xác lũ côn đồ kia. Giờ đây, khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, ngoài sự căm ghét và phẫn nộ, trong lòng cậu càng trào dâng nỗi hối hận và tự trách. Cậu không dám tưởng tượng nếu mình đến muộn một bước thôi thì sẽ phải đối mặt với tình cảnh khủng khiếp nào.

Lẽ ra cậu không nên quá tự tin vào sự sắp đặt của mình như vậy, đáng lẽ phải tìm cách tự mình đến xem xét trước mới phải.

Mễ Tô run giọng xin lỗi Phó Đường Đường. Bất kể là vì tình tiết truyện hay là vì muốn tranh đấu cho số phận của chính mình đi chăng nữa, thì những người đang đứng ở đây đều là những con người bằng xương bằng thịt, bọn họ không đáng phải hy sinh tương lai của mình vì một lý do vô lý như vậy.

“Tôi không cần biết cậu muốn làm gì, sau này tránh xa Đường Đường ra một chút.”

Phó Bắc Xuyên lạnh giọng buông một câu cảnh cáo, sau đó nắm tay em gái rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại.

Mễ Tô há miệng định nói gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, chỉ đành suy sụp ngồi sụp xuống đất, vừa áy náy lại vừa tuyệt vọng.

Lần này xem ra thật sự tiêu đời rồi.

Điện thoại trong túi quần đúng lúc vang lên, âm thanh đặc biệt rõ ràng giữa con hẻm vắng lặng. Thế nhưng Mễ Tô lại như bị đóng băng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Mãi cho đến khi chuông sắp tắt, cậu mới chậm rãi móc điện thoại từ trong túi ra, cũng chẳng buồn nhìn tên người gọi mà bắt máy luôn.

“Tô Tô, em chạy đi đâu rồi?!” Giọng nói lo lắng của anh hai Mễ truyền đến từ đầu dây bên kia. Anh ấy bị tắc đường trên đường tới đây, gọi điện cho Mễ Tô không được nên đã nhắn tin cho cậu. Ai ngờ lúc đến trường lại không thấy người đâu, phải gọi cho Tô Nguyên mới biết cậu đã đi cùng người khác. Nghe giọng điệu ấp úng của đối phương là anh ấy biết ngay có chuyện chẳng lành, nhưng gặng hỏi thế nào cũng không ra, anh ấy đành phải vừa gọi điện vừa chạy đi tìm khắp nơi. Bây giờ điện thoại cuối cùng cũng kết nối được, anh ấy chỉ hận không thể chui ngay qua ống nghe để đến chỗ cậu.

Mễ Tô nghe thấy giọng anh hai, sống mũi tức khắc cay cay.

Nếu nói trong thế giới này có điều gì duy nhất khiến cậu lưu luyến không nỡ, thì đó chính là những người thân mà thân phận này mang lại. Cũng chính vì thế, khi nghĩ đến kết cục được nhắc tới trong truyện. Nhà họ Mễ vì chống lưng cho cậu mà đối đầu với vai ác, cuối cùng bị công ty của đối phương chèn ép đến phá sản, nỗi khó chịu trong lòng cậu lại càng nhân lên gấp bội.

Không được, cậu phải vực dậy tinh thần! Cho dù đã định sẵn phải đối đầu với vai ác, cậu cũng tuyệt đối không thể tự mình nhận thua trước, để người nhà của mình rơi vào hoàn cảnh đó!

...Nhưng mà thật sự khó chịu quá đi, những chỗ bị đánh lúc nãy hình như càng lúc càng đau hơn rồi, huhu.

Mình chỉ yếu đuối lần này thôi.

Mễ Tô lau nước mắt, tự an ủi lòng mình. Khó khăn lắm mới có được người thân, mình chỉ tham lam hưởng thụ cảm giác được yêu thương một lần này thôi.

“Anh ơi.” Mễ Tô nghẹn ngào gọi một tiếng, nhưng giây tiếp theo đã không kìm được mà nức nở khóc lớn.

Anh hai Mễ bị phản ứng này của cậu làm cho giật nảy mình, tưởng cậu bị người ta bắt nạt nên trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng vẫn cố gắng dịu giọng dỗ dành cậu, đồng thời hỏi vị trí của cậu rồi vội vã chạy tới.

Vì chạy quá vội nên tốc độ của anh ấy càng nhanh hơn. Miệng vẫn đang dỗ dành em trai qua điện thoại mà người đã xuất hiện ở đầu hẻm nhỏ. Vừa nhìn đã thấy Mễ Tô đang ngồi một mình trên đất nức nở, tóc tai rối bù, bộ đồng phục trên người cũng nhăn nhúm, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ tả tơi đáng thương. Anh hai Mễ chỉ cảm thấy trái tim mình như thắt lại.

Anh ấy gọi vào trong một tiếng “Tô Tô”, nhân lúc em trai ngẩng đầu lên thì người đã lao nhanh đến trước mặt cậu.

Đến gần hơn, dáng vẻ của Mễ Tô cũng hiện ra rõ ràng hơn. Nhìn em trai mình mẩy đầy những vết bầm tím, anh hai Mễ tức đến nổ phổi: “Là đứa nào làm?!”

Anh ấy ngồi xổm xuống xem xét vết thương trên người Mễ Tô, thấy cậu chỉ bị bầm tím chứ không có vết thương nào nguy hiểm đến tính mạng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại những vết bầm lớn nhỏ kia, anh ấy lại càng thấy kinh hãi, cơn tức giận trong lòng cũng lại dâng cao.

Mễ Tô vịn vào anh hai để đứng dậy. Lúc trước chỉ nghe thấy giọng anh ấy, cậu còn có thể tủi thân mà khóc một trận, bây giờ nhìn thấy anh ấy lo lắng cho mình đến mức này, cậu lại bắt đầu cảm thấy áy náy.

Anh hai của cậu là người chú trọng hình tượng nhất, ngày thường là một quý công tử phong độ ngời ngời, lịch lãm nho nhã, vậy mà lúc này lại mồ hôi đầm đìa, tóc tai bết dính cả vào trán, vì chạy quá nhanh nên giờ vẫn còn thở hổn hển, đủ thấy trên đường tới đây anh ấy đã gấp gáp đến mức nào.

“Xin lỗi anh, để anh lo lắng rồi.” Mễ Tô nén đau, cố gắng thẳng lưng lên. “Em không sao rồi, em muốn về nhà.”

“Được, về nhà trước đã.” Anh hai Mễ nén giận, nắm tay em trai đi ra ngoài.

Còn chuyện tính sổ cứ để sau này. Những kẻ dám làm hại em trai anh ấy, anh ấy sẽ không tha cho một đứa nào.

Nhưng đi được vài bước lại không thấy Mễ Tô theo kịp, anh ấy quay đầu lại liền thấy Mễ Tô mím môi, nhỏ giọng nói: “Em muốn về căn hộ của anh.”

Anh hai Mễ khựng lại, lúc này mới nhớ ra ở nhà còn có ba mẹ và anh cả. Tô Tô với bộ dạng này mà về nhà thì khỏi cần nghĩ cũng biết sẽ gây ra náo động lớn đến mức nào. Hóa ra Tô Tô không muốn để người nhà lo lắng.

Em trai anh ấy từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện thị phi bên ngoài. Bây giờ bị người ta bắt nạt, lại còn phải lo ngược lại cho người nhà. ( app TYT - tytnovel )

Càng như vậy lại càng khiến những kẻ bắt nạt cậu trở nên đáng ghét hơn. Anh hai Mễ càng quyết tâm phải dạy dỗ một trận ra trò những kẻ đã ức hiếp em trai mình, ánh mắt nhìn Mễ Tô cũng thêm phần đau lòng: “Được được, về căn hộ của anh.” Dù sao căn hộ của anh ấy cũng ở trung tâm thành phố, cách đây không xa, hộp thuốc các thứ cũng chuẩn bị khá đầy đủ.

Mễ Tô thấy anh ấy đồng ý mới đi theo ra ngoài, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu suy tính lại về vai ác.

Chuyện tối nay xem như cậu đã chạm phải nghịch lân của vai ác, có lẽ trong lòng hắn đã ghi hận cậu rồi. Nhưng cậu lại cảm thấy sự việc chưa đến mức không thể cứu vãn, biết đâu vai ác sẽ nể tình cậu đã liều mạng bảo vệ Phó Đường Đường mà giơ cao đánh khẽ? Có điều, với tính cách của vai ác, cậu cũng không dám chắc.

Thôi kệ, vẫn là nên đợi ngày mai đến trường xem thái độ của đối phương thế nào rồi hẵng tính.

Nếu vai ác thật sự định trả thù, vậy cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần gấp bội để đối phó.

Bất luận thế nào, tuyệt đối không thể để liên lụy đến người nhà của cậu.

Ra khỏi hẻm nhỏ, xe của anh hai Mễ đỗ ở ven đường phía đối diện. Lúc đến, anh ấy vội vã đến trường đón người nên không hề để ý đến động tĩnh trong con hẻm này.

Vừa nghĩ đến điều này, anh hai Mễ lại thấy bực bội trong lòng, bàn tay đang nắm tay Mễ Tô cũng bất giác siết chặt hơn.

Mễ Tô sao lại không đoán được suy nghĩ của anh hai, cậu siết nhẹ tay anh ấy để an ủi, sau đó chủ động đi tới mở cửa ghế phụ lái rồi ngồi vào, lại ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Anh hai Mễ thấy vậy liền nén giận, cũng nhanh chóng đi về phía ghế lái. Bây giờ điều quan trọng nhất là mau chóng về nhà xử lý vết thương cho Tô Tô.

Chiếc xe khởi động, lao đi vun vút như tên bắn.

Mễ Tô ngồi trên ghế, mắt nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ để quên đi cơn đau trên người. Đột nhiên, khóe mắt cậu thoáng thấy hai bóng dáng quen thuộc, cậu bất giác liếc nhìn, là hai anh em nhà họ Phó đã rời đi trước đó.

Cậu ngẩn người, đang định nhìn kỹ hơn thì chiếc xe đã chạy xa, đành phải thu lại tầm mắt.

Thế nhưng hình ảnh cô độc của hai anh em ban nãy cứ lởn vởn mãi trong đầu cậu không tan.

Thật ra hai anh em vai ác cũng đáng thương thật, Mễ Tô thầm nghĩ. Cậu chịu ấm ức còn có người nhà để kể khổ, còn có anh trai lo lắng chạy khắp nơi tìm cậu đưa về nhà, còn hai anh em kia chỉ có thể lủi thủi tự mình đi bộ về.

Rõ ràng gia thế của đối phương còn hơn nhà họ Mễ một bậc.

Mễ Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt nhớ lại hoàn cảnh trưởng thành của vai ác được đề cập trong sách, càng cảm thấy hai anh em họ thật đáng thương.

Gia đình như vậy, có lẽ chính vai ác cũng chẳng muốn quay về, nếu không sau này đã chẳng đoạn tuyệt với người nhà đến mức đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mễ Tô lại không kìm được mà nảy sinh chút lòng trắc ẩn với vai ác. Nhưng vừa nghĩ đến kết cục thê thảm nhà tan cửa nát trong tương lai của mình do đối phương gây ra, cậu lại lập tức ôm chặt lấy mình.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy mình còn thảm hơn người ta.

Thôi thì cậu cứ tự thương mình trước đã.

“Anh, anh Tiểu Mễ đi rồi.”

Bên đường, Phó Đường Đường ngẩng đầu nhìn anh trai bên cạnh. Vốn dĩ hai anh em đã đi khá xa, nhưng vì cô bé lo lắng cho vết thương của Mễ Tô nên lại nằng nặc đòi anh trai đến hiệu thuốc mua cồn sát trùng và băng cá nhân mang về.

Không ngờ lại bắt gặp cảnh anh Tiểu Mễ được anh trai cậu ấy đón đi mất, thế là anh trai cô bé nhất quyết không chịu đi thêm bước nào nữa.

Phó Bắc Xuyên siết chặt lọ cồn trong tay, nhìn chiếc xe đã đi xa mà không nói lời nào, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh gương mặt tươi cười trong trẻo đến nhức mắt của Mễ Tô ban nãy.

Có lẽ hắn thật sự tức giận đến hồ đồ rồi mới đồng ý để em gái đến hiệu thuốc mua những thứ này, lại còn định đưa cho kẻ suýt nữa đã làm hại cô bé.

Chỉ vì người ta đã bảo vệ em gái hắn trong giờ phút quan trọng, giúp hắn câu được thời gian chạy tới ư? Hay là hắn tưởng ai cũng giống mình, cần đến thứ quan tâm rẻ tiền này sao?

Phó Bắc Xuyên cười khẩy trong lòng, nhưng ngay giây sau sắc mặt lại đột nhiên lạnh đi.

Không, chính hắn cũng không cần, xưa nay đều không cần.

“Anh: “Phó Đường Đường liếc nhìn sắc mặt anh trai, dè dặt nói: “Thật ra... anh Tiểu Mễ tìm em là muốn hẹn gặp anh để xin lỗi đó ạ.”

Xin lỗi?

Phó Bắc Xuyên khựng lại, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Mễ Tô lấy lòng hắn cả ngày hôm nay, cùng với lời chất vấn đầy tức tối của cậu trong giờ tự học tối.

Có lẽ vậy.

Không quan trọng.

Cũng chẳng cần thiết.

“Đi thôi.” Phó Bắc Xuyên tiện tay ném lọ cồn vào thùng rác bên cạnh, lên tiếng thúc giục rồi nắm tay em gái quay người đi về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play