Trên đường về không còn kẹt xe nữa, hai người Mễ Tô nhanh chóng về đến căn hộ của anh hai Mễ.
Cách bài trí trong căn hộ vẫn y nguyên như cũ chẳng hề thay đổi, thế nhưng Mễ Tô lại tò mò nhìn ngó khắp nơi như thể lần đầu tiên đến đây vậy. Cảm giác chân thực này quả thực khác xa với cảm giác như nhìn qua một lớp sương mù trước kia, cũng khiến Mễ Tô cảm nhận rõ ràng hơn rằng mình thật sự đã sống lại rồi.
Anh hai Mễ cầm hộp y tế ra thì nhìn thấy dáng vẻ em trai mình đang đánh giá xung quanh, anh ấy cười cười nhướng mày: “Sao thế, đến đây để giám sát xem anh hai của em có làm việc nhà chăm chỉ không đấy à?”
Vừa dứt lời, chẳng đợi Mễ Tô đáp lại, anh ấy đã giơ tay vẫy vẫy: “Lại đây, anh xử lý vết thương cho em.”
Mễ Tô ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, mặc cho anh ấy xử lý.
Vết thương của Mễ Tô phần lớn tập trung ở vùng eo, bụng và lưng, trên chân chỉ có một vết bầm tím do bị đá. Trước đó còn mặc quần áo nên cảm giác không rõ ràng lắm, bây giờ vừa vén áo lên, trước sau lớn nhỏ toàn là những mảng bầm tím xanh đỏ, khiến sắc mặt anh hai Mễ càng lúc càng sa sầm, trong lòng chỉ ước gì có thể lập tức tìm ra đám người kia mà đánh cho một trận tơi bời, trả lại gấp mười gấp trăm lần những vết thương mà Mễ Tô phải chịu.
Trong lòng nghĩ thế nào, anh ấy cũng làm thế đấy. Đợi đến khi xử lý xong xuôi hết các vết thương trên người Mễ Tô, anh ấy lấy cớ ngày mai còn phải đi học để đuổi Mễ Tô về phòng ngủ, sau đó lấy điện thoại gọi cho trợ lý, bảo người lập tức đi trích xuất camera giám sát gần con hẻm nhỏ, thề phải tóm gọn hết đám người đã bắt nạt em trai mình ngay lập tức.
Dám bắt nạt người nhà họ Mễ bọn họ thì phải chuẩn bị tinh thần trả giá đắt.
Mễ Tô về phòng, vội vàng rửa mặt qua loa rồi leo lên giường.
Cậu vừa mới nằm xuống, chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đúng lúc vang lên một tiếng. Mễ Tô nghiêng đầu liếc nhìn, quyết định không để ý đến.
Hôm nay quả thực cậu đã rất mệt, đặc biệt là trận đánh buổi tối gần như đã rút cạn toàn bộ sức lực, cậu mệt đến mức nhấc tay cũng thấy khó khăn. Vừa rồi không biết anh hai mua dầu thuốc ở đâu mà xoa bóp một hồi, cơn đau trên người quả nhiên thuyên giảm đi nhiều, mùi hương cũng khá dễ chịu.
“Đợi sau này có cơ hội cũng tặng vai ác một tuýp.” Mễ Tô mơ màng nghĩ vậy trước khi chìm vào giấc ngủ.
Đến cả lúc ngủ cũng không quên chuyện cày độ hảo cảm của vai ác, đúng là rất có tâm rồi.
Chỉ là cậu cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó quan trọng.
*
Sáng sớm, Mễ Tô bị đánh thức bởi một mùi thơm hấp dẫn của thức ăn.
Mở mắt nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cậu phải mất một lúc mới nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cậu thử cử động ngón tay, rồi lại nhấc chân lên, khi cảm nhận rõ ràng cơ thể mình, cậu không kìm được mà vui sướng cong môi cười.
Cậu thật sự đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể của mình rồi!
Mễ Tô kích động đến mức chỉ muốn lăn lộn khắp giường, thế nhưng vừa mới lăn một cái, khắp người liền truyền đến cảm giác đau nhức không phanh. Cậu hít một hơi đau đớn, bò dậy khỏi giường đi vào nhà vệ sinh soi gương, trải qua cả một đêm, những vết bầm tím trên người đã hoàn toàn lan ra từng mảng từng mảng lớn, trông có chút đáng sợ.
“May mà lúc đánh nhau đã che được mặt.” Mễ Tô cũng bị bộ dạng này của mình dọa hết hồn, không nhịn được mà nghiêng mặt nhìn trái nhìn phải, thấy vết bầm phần lớn đều ở trên người, chỉ có một chỗ khá rõ ở xương quai xanh, cậu quyết định lát nữa sẽ mượn một chiếc áo khoác mỏng của anh hai mặc vào để che đi.
Cũng may thời tiết lúc này mặc một chiếc áo khoác mỏng cũng tạm được, sẽ không quá gây chú ý.
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, Mễ Tô liền ra khỏi phòng ngủ. Vừa nhìn đã thấy anh hai Mễ đang mặc chiếc tạp dề sẫm màu bận rộn ra vào trong bếp, loáng một cái, trên bàn ăn đã bày đầy bữa sáng thơm phức.
Không khí tràn ngập hương thơm thanh khiết của thức ăn, trong tầm mắt là bóng dáng bận rộn của người nhà, tất cả đều đong đầy hương vị của gia đình. Mễ Tô hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng căng tràn toàn là hạnh phúc và mãn nguyện.
Cảm giác có nhà, thật tốt biết bao.
“Đứng ngây ra đó làm gì, lại đây ăn cơm, ăn xong anh đưa em đi học.” Anh hai Mễ vừa ngẩng lên đã thấy Mễ Tô đứng đó cười ngây ngô, vội vàng gọi cậu một tiếng.
Mễ Tô cười đáp một tiếng, ngọt ngào gọi một tiếng “Anh”, sau đó bước đến bàn ăn ngồi xuống dùng bữa dưới ánh mắt dịu dàng của anh hai Mễ.
Tài nấu nướng của anh hai Mễ tốt đến không ngờ, dưới sự chăm sóc của anh ấy, Mễ Tô bất giác ăn đến no căng bụng, nhưng gương mặt lại tỏ ra vô cùng thỏa mãn. Sau bữa ăn cậu lại được anh hai Mễ đích thân lái xe đưa đến trường, lúc xuống xe còn bị dặn dò kỹ lưỡng có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh ấy mới được thả đi.
Mễ Tô vui vẻ tiễn anh hai, tâm trạng trên đường vào trường học phải nói là tươi sáng chưa từng thấy, cậu vừa khe khẽ ngân nga hát vừa thong thả ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Lúc này vẫn còn sớm, trong trường chỉ có lác đác vài học sinh đi lại. Mễ Tô đi một mạch vào lớp học, bất ngờ phát hiện trong lớp lại có khá nhiều người đã đến rồi.
Điều này đúng là có chút kỳ lạ.
Trường THPT Số 1 Hải Thị tuy là trường trọng điểm của tỉnh, nhưng không khí học tập của lớp 1 bọn họ trước nay vốn lười biếng, làm gì có chuyện thấy được cảnh tượng chăm chỉ hiếu học thế này bao giờ.
“Này, Mễ Lạp Nhi, cậu cũng chưa sửa xong lỗi sai à?” Có người ngẩng đầu chào hỏi Mễ Tô, vẻ mặt ‘quả nhiên đều là người cùng hội cùng thuyền’ đầy chua xót.
Sửa lỗi sai?!
Mễ Tô khựng chân lại, toàn bộ dây thần kinh lập tức căng thẳng.
Má nó! Cậu đã bảo mà, hình như quên mất chuyện gì đó quan trọng rồi!
Mễ Tô vội vã đi về chỗ ngồi, tiết đầu tiên buổi sáng là môn Toán, xem ra cậu phải nhanh tay lên rồi.
Đội quân sửa lỗi sai hùng hậu tức thì lại có thêm một thành viên mới.
Thành tích học tập của Mễ Tô không cao không thấp, thuộc dạng trung bình, số lỗi sai trên bài kiểm tra Toán cũng không ít. May mà lúc cậu gặp tai nạn xe cộ cũng vừa mới tốt nghiệp cấp ba chưa lâu, sau khi xuyên sách cũng đã nghe giảng ít nhiều, nên việc sửa lỗi sai cũng không quá vất vả.
Một khi đã tập trung vào việc này cậu liền quên cả thời gian, ngay cả những bạn học lục tục kéo đến sau đó cùng sự ồn ào họ mang lại cũng không thể ảnh hưởng đến cậu chút nào.
Lúc Phó Bắc Xuyên bước vào cửa, hắn nhìn thấy dáng vẻ Mễ Tô đang chăm chú làm bài tập, cả người trông tĩnh lặng ngoan ngoãn, nổi bật lạ thường giữa phòng học ồn ào. Ánh đèn huỳnh quang trắng ấm chiếu lên người cậu, phủ thêm một vầng sáng lên ngũ quan vốn đã xuất sắc, càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Nếu không phải vì chuyện tối qua, hắn thậm chí không thể tưởng tượng được một người trông có vẻ ngoan ngoãn tỏa nắng như vậy lại có thể có một mặt hung dữ đến thế.
Bây giờ nhìn lại khung cảnh tốt đẹp này, lại luôn khiến người ta nảy sinh ham muốn tự tay phá hủy nó.
Phó Bắc Xuyên khựng lại một chút, tay phải vô thức xoa nhẹ túi áo, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà dời mắt đi, giống như mọi khi đi về chỗ ngồi của mình, lấy sách đọc buổi sáng ra rồi chuẩn bị cho tiết tự học sớm lát nữa.
Mễ Tô vừa sửa xong lỗi sai thì chuông báo chuẩn bị vào tiết tự học sớm vang lên, cậu khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại thì thấy lớp học đã sớm ngồi đầy người, ngay cả cậu bạn cùng bàn Tô Nguyên cũng không biết đã đến từ lúc nào.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu quay đầu nhìn về phía dãy cuối cùng, liền thấy Phó Bắc Xuyên cũng đang ngồi ngay ngắn, tay cầm sách đọc buổi sáng lật xem. Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng xa cách không cho người lạ đến gần, hoàn toàn lạc lõng với sự ồn ào xung quanh.
Mễ Tô bất giác nhìn thêm vài giây.
Đúng lúc này, dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn của cậu.
Mễ Tô ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười thật tươi với hắn, rồi lại thấy đối phương cụp mắt xuống với vẻ mặt vô cảm, tiếp tục nhìn vào quyển sách trong tay.
Ít nhất cũng không để lộ sự chán ghét rõ ràng.
Mễ Tô mím môi, trong lòng tuy có chút thất vọng, nhưng cũng biết chuyện này không thể vội vàng, chỉ có thể từ từ tính kế.
Mọi biểu hiện của Mễ Tô đều lọt vào mắt Tô Nguyên, lúc này thấy cậu quay đầu lại với vẻ mặt ủ rũ, Tô Nguyên lập tức ghé sát vào: “Cậu lại nhìn cái gì mà mất hồn mất vía thế?”
Thấy Mễ Tô lắc đầu, cậu ấy không nhịn được mà đảo mắt xem thường, thầm nghĩ cậu còn nói không có ý gì với Phó Bắc Xuyên à. Nhưng lúc này cậu ấy cũng không rảnh để ý chuyện đó, cậu ấy nhích người tới gần hơn, lại hỏi về tình hình tối qua: “Tối qua rốt cuộc cậu bị làm sao thế? Anh hai còn gọi điện thoại đến tận chỗ tớ này, không phải xảy ra chuyện gì chứ?” Vừa nói cậu ấy liền không nhịn được mà đánh giá Mễ Tô từ trên xuống dưới, thấy trên người cậu không có dấu vết bị thương mới khe khẽ thở phào. ( app truyện TᎽT )
Trời mới biết tối qua lúc nhận được điện thoại của anh hai Mễ khiến cậu ấy sợ chết khiếp, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, ở nhà đợi mãi đến nửa đêm cũng không nghe thấy tiếng xe về ở nhà bên cạnh, nhắn tin không ai trả lời, mãi sau này gọi điện thoại cho anh hai Mễ biết cậu đã ngủ rồi mới yên tâm.
Mễ Tô ngẩn ra, trong đầu thoáng hiện chuyện tối qua, theo phản xạ lại định nhìn ra sau. Nhưng rất nhanh liền bị Tô Nguyên giữ mặt kéo về không thương tiếc, đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị của cậu ấy, cậu chỉ đành bất đắc dĩ thở dài: “Không sao đâu, lúc trước điện thoại không có tín hiệu, chắc anh hai tưởng tớ với cậu ở cùng nhau nên mới gọi cho cậu đấy.”
Chuyện này liên quan đến danh dự của cô bé kia, Mễ Tô không muốn nói nhiều, cứ thế cười hề hề cho qua chuyện.
Tuy Tô Nguyên có chút nghi ngờ, nhưng thấy vẻ mặt cậu thẳng thắn lại thật sự không nhìn ra có chuyện gì, nên cũng đành miễn cưỡng bỏ qua.
Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đi vào từ cửa trước của lớp học, hai người cũng đành dừng lại tại đây, lấy sách đọc buổi sáng ra bắt đầu học.
Có giáo viên chủ nhiệm ngồi giám sát, khắp phòng học vang vọng tiếng đọc bài sang sảng, một khung cảnh náo nhiệt và tràn đầy sức sống căng tràn của tuổi trẻ.
Hiếm có dịp quay lại bầu không khí như này, tinh thần đọc sách của Mễ Tô cũng đặc biệt hăng hái, một bài khóa đọc đi đọc lại vài lần vậy mà cũng nhớ được gần hết, khiến giáo viên chủ nhiệm vô cùng hài lòng, cứ cảm thấy cậu học sinh này dường như có điểm gì đó khác lạ, nếu phải nói rõ ra thì, có lẽ là có thêm một chút linh động, đặc biệt dễ mến, ngay cả lúc đi xuống kiểm tra cũng không nhịn được mà đi qua lối đi bên phía cậu thêm vài lần.
Sự thay đổi trong suy nghĩ của giáo viên chủ nhiệm đương nhiên Mễ Tô không biết, sau khi học thuộc lòng liên tiếp mấy bài khóa, cậu lại không nhịn được mà suy ngẫm về chuyện của vai ác.
Thái độ vừa rồi của vai ác tuy không nhiệt tình, nhưng suy cho cùng cũng không lạnh nhạt hơn trước, chứng tỏ sự cố gắng tối qua của cậu vẫn có chút tác dụng.
Chỉ cần mọi chuyện chưa đến mức không thể cứu vãn, cậu cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.
Nghĩ vậy, Mễ Tô quyết định lát nữa tan học sẽ đến dò hỏi thái độ của đối phương.
Trong sự mong đợi của mọi người, tiếng chuông tan học vang lên đúng giờ, cả lớp lập tức trở nên ồn ào. Mễ Tô thừa dịp không ai chú ý lại chạy đến dãy cuối cùng, ngồi xổm vịn vào bàn học của Phó Bắc Xuyên chào hỏi hắn một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “...Đường Đường em ấy vẫn ổn chứ?”
Đây là cách mở lời cậu đã nghĩ sẵn từ trước, vừa là thăm dò, cũng là thật lòng quan tâm đến tình hình của cô bé kia. Dù sao thì trải qua chuyện như vậy, cậu thật sự lo lắng sẽ để lại bóng ma tâm lý cho đối phương.
Phó Bắc Xuyên nghe tiếng thì liếc nhìn cậu một cái, vốn dĩ không định để ý, nhưng khi ngẩng lên bắt gặp vẻ mặt thấp thỏm bất an lại ẩn chứa lo lắng của cậu. Hắn lại đột nhiên nảy sinh một tia mềm lòng không đúng lúc. Cảm xúc này quá đỗi xa lạ, đến mức khiến hắn tưởng rằng Mễ Tô đã làm gì đó với mình.
Phó Bắc Xuyên chăm chú nhìn người trước mặt vài giây, cuối cùng vẫn lạnh nhạt đáp một tiếng: “Không sao.”
Vừa dứt lời đã thấy Mễ Tô lộ vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn ra, dường như chỉ cần em gái không sao thì cậu liền an tâm thoải mái vậy, sắc mặt hắn lại lạnh đi, chỉ là còn chưa kịp nổi giận thì đã nghe đối phương đột nhiên nói tiếp: “Xin lỗi cậu, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
“Nhưng tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa, nếu không sẽ bị trời đánh sét đánh, mọi báo ứng đều trừng phạt lên người tôi.”
Nói xong, cậu lại giơ ba ngón tay lên làm động tác thề thốt, trông có chút trẻ con nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Cũng vì động tác này mà quần áo trên người cậu hơi xô lệch, để lộ vết bầm tím xanh ở xương quai xanh. Da Mễ Tô vốn dĩ trắng nõn, nên vết bầm đó trông càng thêm kinh hồn bạt vía.
Phó Bắc Xuyên bất giác liếc nhìn, mím môi không nói gì, nhưng hơi thở lạnh lẽo trên người lại tan đi không ít. Ngừng một lát rồi hắn đột nhiên lấy từ trong hộc bàn ra một tuýp thuốc mỡ trị thương đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: “Đường Đường bảo tôi chuyển cho cậu.” Dứt lời không đợi đối phương đáp lại, hắn liền nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.
Nhưng Mễ Tô lại không chú ý đến sự khó xử của hắn, lúc này cậu đã hoàn toàn bị tuýp thuốc mỡ trị thương trên bàn thu hút hết sự chú ý, cậu cầm lấy tuýp thuốc như thể báu vật, chỉ cảm thấy niềm vui bất ngờ ngập trời đang ập xuống đầu mình.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu! Cậu đúng là người tốt!!”
Mễ Tô vui đến mức gần như nói năng lộn xộn, những lời hay ý đẹp trong miệng cứ tuôn ra không ngớt, cảm thấy tương lai tốt đẹp của mình lại lập tức tràn đầy hy vọng.
Thuốc mỡ trị thương đó! Tuy không phải thứ gì to tát, nhưng được đưa từ tay Phó Bắc Xuyên, ý nghĩa sao có thể giống nhau được?!
Từng chút từng chút bên trong đều tràn ngập tình nghĩa đong đầy, tất cả đều là minh chứng cho tình bạn giữa cậu và vai ác đó, được không hả!
Mễ Tô càng nghĩ càng kích động, thậm chí rất muốn lao tới ôm chặt lấy vai ác.
Mà Phó Bắc Xuyên lại bị phản ứng của cậu làm cho ngẩn người, hắn ngước mắt lên nhìn cậu một cách khó hiểu, trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc.
Hắn không hiểu Mễ Tô có gì mà vui đến thế, chẳng qua chỉ là một tuýp thuốc mỡ trị thương hết sức bình thường mà thôi, với gia thế của Mễ Tô thì e rằng còn chẳng thèm để vào mắt ấy chứ, đáng để cậu vui thành ra thế này sao?
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong đầu một vòng rồi lại bị hắn ném ra sau ót ngay lập tức.
Sao cũng được, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Nghĩ xong, Phó Bắc Xuyên lại cúi mắt nhìn quyển sách trong tay, không để ý đến Mễ Tô nữa.
“Cậu thật sự làm tôi quá cảm động rồi!”
“Cậu yên tâm, sau này chỉ cần có chỗ nào cần giúp đỡ, cậu cứ gọi tôi một tiếng, tôi chắc chắn sẽ có mặt ngay lập tức!” Mễ Tô vui sướng ngắm nghía tuýp thuốc mỡ một hồi, đang định nhân lúc còn nóng hổi mà bắt chuyện thêm vài câu làm thân, ngẩng lên lại thấy Phó Bắc Xuyên đã lại vùi đầu vào sách, cả khuôn mặt đều viết rõ mấy chữ ‘đừng làm phiền tôi’.
Cậu biết điều mà kiềm chế cảm xúc lại, sau đó lại nhấn mạnh một lần nữa: “Sau này có chuyện nhớ gọi tôi nhé!”, rồi ôm tuýp thuốc mỡ quay về chỗ ngồi với vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Phía sau, Phó Bắc Xuyên ngước mắt liếc nhìn bóng lưng cậu, một lát sau trong lòng thầm cười khẩy một tiếng.
Tôi chằng có chỗ nào cần người khác giúp đỡ.
Cũng sẽ không có.
***
Tấm thẻ người tốt đầu tiên của vợ! Đã nhận √